Nam Đan
Cười cho hết hàm răng
Tôi đi
miền Tây cũng nhiều
lần, nhưng chưa bao giờ đến Sóc Trăng, lần này có dịp đi theo một người
bạn về
Vĩnh Châu. Vĩnh Châu là một huyện nhỏ, cách Sóc Trăng 30 cây số. Chúng
tôi 5
người khởi hành ở Sài Gòn vào buổi trưa, khoảng chiều thì đến Cần Thơ,
đi thêm
hơn hai giờ thì đến Sóc Trăng, vừa kịp để đi chơi tối.
Sóc
Trăng, cái tên thiệt là
ngộ. Sóc là làng, bản, thôn... theo tiếng Khờ-me (ở đây người ta thường
gọi là
tiếng Miên) là điều dễ hiểu. Nhưng còn Trăng thì sao? Có phải là con
trăng
trong tiếng Việt hay là mang một nghĩa nào khác của tiếng Khờ-me? Ðiều
này tôi
chưa kịp hỏi, nhưng được biết ở đây có trên 30% là người Việt gốc
Khờ-me, và
cũng có rất nhiều người Hoa lập nghiệp đã từ bao nhiêu đời, nên nhiều
người Sóc
Trăng nói được cả ba ngôn ngữ Việt, Miên và Tiều.
Anh tài
xế chở cả bọn dạo một
vòng quanh thành phố cho biết và tìm nơi ngủ qua đêm. Ðêm Sóc Trăng
không náo
nhiệt như các thành phố miền Tây khác, và ấn tượng ban đầu có vẻ lành
mạnh.
Lành mạnh là vì qua khá nhiều con phố mà không thấy các bar rượu, phòng
karaoke, hay tiệm mát-xa nào, nhưng dường như tôi lầm. Sinh hoạt về đêm
chỉ tập
trung ở vài con đường trung tâm có những nhà hàng, quán ăn bình dân.
Chúng tôi
thuê phòng trọ cách cầu Kinh Xáng một đỗi, chừng vài trăm thước. Hỏi
ông chủ
phòng trọ người Hoa ở đây có gì vui, ông khoát tay chỉ về hướng cầu,
bảo mấy
“hia” cứ đi rồi biết. Trời không mưa nên khá nóng, chỉ đi bộ một lát
người đã
đẫm mồ hôi. Quả là vui thật, thứ niềm vui bị giấu kín trong bóng tối.
Ðoạn
đường ngắn nhưng có rất nhiều quán cà phê đèn mờ, hay đúng hơn là ánh
sáng được
tiết chế đến mức tối om, chỉ lập lòe đủ để thấy bảng hiệu tên quán
thường được
kẻ sơn sơ sài, và vài cô gái ngồi chào mời khách trước cửa. “Cà phê đi
anh, đi
đâu cũng dzậy mà, dzô đây dzới mấy em cho dzui.” / “Có gì dzui mà mời?”
Nụ cười
của cô gái sáng lóe lên hàm răng trắng bóng trên gương mặt trùng màu
với bóng
đêm,“Nhóc”. Nhóc, tôi hình dung ra một chiếc khạp chứa đầy các niềm
dzui lô nhô
bên nhau, chen chúc bên nhau, khúc khích bên nhau đến độ đầy... nhóc.
Không thể
từ chối các niềm dzui như thế, chúng tôi ngồi vào chiếc bàn bên hàng
hiên. Các
cô bưng nước ra, kéo ghế ngồi bên, mỗi cô kêu thêm cho mình một lon
nước yến,
thêm đĩa kẹo gum, phong bánh pía. Quần jeans và áo pull hai dây thời
trang, bàn
tay da khô, các móng được sơn xanh đỏ. Câu chuyện không đầu không đuôi.
Em
người Miên lai Dziệt, cha Dziệt má Miên, làm guộng dưới wê, hết mùa
theo chị em
lên đây phụ bán wáng. Anh chắng chẻo đẹp chai wá, dzô chong kia mình
tâm xự
nhen. Chong kia là một lối hẹp có chắn tấm màn. Thôi, bữa khác. Ngồi
ngoài này
chơi với mấy em cũng dzui nhóc rồi. / Dzậy thì chút nữa bo nhe / Ừ, bo.
/ Cái
mặt thiệt dễ thương, thiệt đó, thương nhóc luôn./ Chưa khuya mà dzìa
xớm dzậy?
Bái bai anh, bữa nào quởn mấy anh ghé chơi nữa nghen.
Chiếc
máy lạnh trong phòng
trọ quá cũ, kêu lọc xọc như xe tăng, như chuyến xe chạy chậm rì trên
con đường
dằn xóc. Suốt đêm anh tài xế than thở mãi về một đề tài duy nhất, sự
bất hợp lý
của tình trạng “ông nhà nước” chỉ định tốc độ được chạy trên đường quá
sức chậm
và mấy “ổng” bắn tốc độ khiếp quá.
*
Chúng
tôi trả phòng sớm, ra
uống cà phê. Quán “dzui nhóc” tối qua giờ còn đóng cửa, chắc chủ nhân
chỉ mở từ
chiều đến khuya. Sợi hủ tiếu Sóc Trăng trong và dai, còn bún nước lèo
thì thật
tuyệt. Giá cả so với thành phố khá rẻ, mỗi tô ăn no giá chỉ 5 ngàn. Còn
sớm,
chúng tôi đến thăm Chùa Dơi. Theo một vị sư trong chùa, ngôi chùa này
do người
Khờ-me lập vào năm 1569, còn có tên là chùa Mã Tộc, do được đọc trại ra
từ chữ
Mahatup, vì trong chùa có nhiều dơi nên gọi là Chùa Dơi. Vị sư trụ trì
hiện nay
là thuộc đời thứ 19. Chùa không lớn lắm nhưng nằm trong một khu đất
rộng, chánh
điện nằm một bên, bên kia là khu ăn ở bếp núc của các sư. Phía sau là
một rừng
nhiều loại cây cao, ở đó là lãnh địa của loài dơi. Vừa bước vào sân,
chúng tôi
đã nghe tiếng lao xao của bầy dơi hàng chục ngàn con treo mình trên các
ngọn
cây. Chúng quá nhiều đến nỗi khi nhìn lên, người ta ngỡ như đang thấy
một loại
trái cây kỳ dị treo lủng lẳng đầy các cành. Thỉnh thoảng lại vụt bay
lên rợp
trời như các đám mây đen trôi nhanh vùn vụt. Tương truyền có người thấy
con dơi
chúa sãi cánh dài hơn 1 mét 5, to như một con gà trống. Trong thời đại
dịch
H5N1, nhưng trên sân chùa thả đầy gà, đặc biệt là giống gà chọi. Gà
chọi Sóc
Trăng vốn nổi tiếng là đá hay. Ngoài lối vào chùa, một người phụ nữ
ngồi bên
hai chiếc lồng đựng đầy chim sẻ bán cho khách thập phương mua để phóng
sinh.
Khái niệm về sự nguy hiểm của cúm chim, cúm gà, đại dịch H5N1 có vẻ
hoàn toàn
là điều mơ hồ, xa lạ với họ. Ngoài sân đặt một chiếc ghe ngo, dài đến
26 mét,
được sơn phết và trang trí sặc sỡ. Mỗi năm đội ghe ngo do chùa lập đều
tham dự
mấy cuộc đua. Trên các bậc tam cấp dẫn lên chánh điện, có những miếng
đá mài
ghi danh tính và nơi cư trú của các tín đồ đã đóng góp cho chùa, nhiều
miếng do
tín đồ từ nước ngoài về lập, có người ở tận Cali. Nhiều phần các nhà sư tôi gặp
là người
Khờ-me, họ đều rất trẻ và thân thiện, đang lăng xăng làm những việc tạp
dịch
như quét sân, chẻ củi, dọn dẹp vườn. Theo tập tục người Khờ-me, các
thanh niên
đều phải vào chùa tu vài ba năm, như một hình thức giáo dục, trước khi
vào đời.
Những gương mặt rất hồn nhiên, ai cũng sẵn sàng cười, cười rất tươi.
Thầy có
muốn hoàn tục lấy vợ không? Cười. Sao ăn chay mà các thầy lại nuôi gà
nhiều
vậy? Cười. Các vị chuẩn bị đi khất thực, mặc áo vàng tươi trong nắng
mai, tay
ôm bình bát trước bụng, cười thật lành.
*
Xe
đậu lại một quán nước bên
đường, quán cà phê võng. Võng được giăng thành hàng, cách nhau chừng
hai mét,
nằm dười tán lá của một khu vườn. Gió trưa mát rười rượi, văng vẳng
tiếng vọng
cổ từ mái hiên nhà, khiến tôi chỉ muốn ngủ. Cà phê võng thường được
hình dung
và gán đặt với ý xấu. Nhưng ở đây thì không phải vậy, chỉ đơn thuần là
một chỗ
cho khách đường xa dừng chân nghỉ ngơi, uống trái dừa, hay ly nước, có
thể chợp
mắt một lúc, rồi lên đường. Chúng tôi không có đủ thời gian cho trọn
một chầu
ca cổ ven đường. Một người đàn ông đứng tuổi dạo cây đàn ghi-ta phím
lõm, ba
người phụ nữ thay nhau hát. Tiếng đàn ca nhừa nhựa về một mối tình dang
dở
quyện nhau thật mùi, và buồn. Một cái buồn dai dẳng trì kéo nặng nề khó
tả, chỉ
đặc biệt mênh mang ở vùng sông nước miền Tây. Chúng tôi mua bánh pía và
bánh mè
láo là hai loại đặc sản của Sóc Trăng về làm quà. Sao lại gọi là mè
láo? Chủ
tiệm giải thích rằng vì bánh được làm bằng bột trộn với mạch nha và mè,
chiên
phồng lên thành từng bánh hình tròn như quả trứng gà, nhìn thì rất to
nhưng bên
trong rỗng ruột, thực chất không được bao nhiêu, nên... rất láo. Nhưng
nghĩ lại
thì rất thú vị, vì khi biết mình láo mà sẵn sàng công bố bản chất ấy ở
cái tên
gọi thì lại không láo chút nào, lại cực kỳ trung thực, phải không nào?
Ông vỗ
bụng cười phóng khoáng.
*
Những
trại nuôi tôm nằm dọc
con lộ nhỏ trên đường đến Vĩnh Châu. Chủ nhà là một người nuôi tôm sú
có tiếng
ở đây, chỉ trong vài năm anh đã tạo một gia sản vài tỷ đồng. Một vụ tôm
trong
khoảng 4 tháng rưỡi, nếu trúng, vốn 1 trăm triệu là có thể thu về 5, 6
trăm
triệu. Tuy nhiên không phải ai cũng giỏi và may mắn như anh, có nhiều
người đã
thua lỗ rất nhiều. Anh đưa chúng tôi đi xem những vuông tôm chờ thu
hoạch. Trưa
đến, chị làm cơm đãi chúng tôi, thổ sản chính là tôm làm nhiều món:
rang muối,
chiên bơ, nướng, hấp bia, ăn sống với mù-tạt...
Tôm
được họ gọi tắt là sú. Sú
thật to, mỗi con lớn bằng hai ngón tay người lớn chặp lại, và ngọt
thịt. Anh
cho biết đây không phải là sú nhà nuôi, anh không ăn sú của nhà, mà
phải gọi
mua từ dịch vụ. Lý do là không nỡ. Không nỡ ăn con sú do chính mình
chăm nuôi,
vì chính chúng là thứ đã nuôi sống gia đình mình. Lẩm cẩm nhưng cũng
ngộ, ai
lại ân tình với cả con tôm. Cả hai ông bà cười ha hả.
*
Ðể
diễn tả trạng thái vui
sướng trong nụ cười người ta có rất nhiều cách nói khác nhau, có khi
bằng cách
nói văn hoa như “cười rạng rỡ”, “cười tươi tắn”... hoặc có khi bằng
cách mộc
mạc như “cười bò càng”, “cười thả ga”, “cười ngặt nghẽo”... Nhưng tôi
vừa có
được một cách diễn đạt khác đầy hình tượng, một cách mà tôi nghĩ ngay
cả những
người giàu chữ nghĩa như các nhà thơ cũng khó mà sáng tạo được. Một bé
gái tôi
gặp trên bãi biển Vĩnh Châu đã nói với tôi “cười lên cho vui, cười cho
hết hàm
răng”. Cười cho hết hàm răng, nụ cười của em thật vui, thật hồn nhiên.
Nụ cười
không chỉ ở trên môi, nó còn cả ở trên ánh mắt, trên các phần khác của
gương
mặt, cả màu da ngăm đen cũng cười theo. Em và mấy đứa bạn cùng trạc 10
tuổi
ngồi với nhau trên bãi biển, mỗi đứa cầm theo đồ nghề là những rổ, vợt,
sô
nhựa. Ðứa nào cũng có màu da bắt nắng đen ơi là đen. Chúng đi bắt cua.
Màu đất
trên bãi biển đen xỉn, là phù sa đất bồi. Xa xa từng đoàn người lom
khom mò bắt
giữa bùn dưới ánh nắng trưa gay gắt. Các em cho biết mỗi ngày đi bắt
cua như
vậy có thể kiếm được khoảng trên 10 ngàn mang về cho má mua gạo. Ði học
hả?
Không, tụi tui nghỉ học hết chơn rồi. Lại cười.
Sóc
Trăng có gì dzui? Có, có
những nụ cười, cười cho hết hàm răng.
©
2008 talawas