Thơ mỗi ngày
Thu,
2010
Xuống rừng nẻo thuộc
*
Thu phố ca
Tóc
trắng ba nghìn trượng
Theo mối sầu lê thê
Chẳng hay trong gương sáng
Còn chỗ nào để lọt sương thu?
Bài thơ làm nhớ Cao Bá Quát, và câu thơ ông mượn Lý Bạch:
Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch
phát...
Bạch
phát. Sầu miên.
Ở đây có hai chiều, một cao, một dài.
Tóc phát cứ dựng đứng lên mãi, sầu cứ thế miên man kéo dài.
Gấu thu hai chiều, vào một:
Hàng cây trong công viên bên đường nhớ rừng
Cùng thi nhau vươn cao
như muốn trút hết nỗi buồn lên trời.
Trong bài Dạ
Vũ
Ký Bắc, một ông bạn thơ chẳng đã tấm tắc hai câu trên, và phán, hai
câu đủ
rồi, đếch cần làm thơ nữa vưỡn OK như thường!
Sầu miên man kéo dài, tạo nên trục hoành, trục x.
Tóc dựng đứng lên mãi, tạo trục tung, trục y.
Hợp nhất hai trục thành một, còn là hành động, thu gọn không gian, đời
người...
vào trong một cái gương, và buồn quá, hất hàm hỏi, 'quân bất kiến, cao
đuờng
minh kính, triêu như thanh ti, mộ thành tuyết.... '
Gương
sáng, thì, chỉ cần một tí bi lụy - tí bi lụy là cả một đời
người:
mới tơ xanh khi đón em nơi trường Gia Long, mà giờ này bạc trắng, em
thì cũng
đã đi trước, đang chờ, đang đợi... - là đủ làm nhoè.
Thu
sương còn có nghĩa 'nước mắt mùa thu, khóc cho cuộc tình'!
Tình cờ
đọc bài của Trần Văn Tích, trên một số Văn Học cũ. Post lại,
qua dạng
scan, phần viết về Thu Phố Ca, của Lý Bạch.
Kỳ tới, Tin Văn sẽ đưa ra cách đọc của Gấu, ly kỳ hơn, và thuyết phục
hơn!
*
Mần chi cho dài dòng , vầy được chăng?
Soi gương, sương
điểm bao
giờ
Nối dài nghìn trượng, tóc
chưa bằng sầu
Độc giả
Tin Văn.
*
Phúc đáp,
Số là,
trong những cách cắt nghĩa bài thơ, mà TVT đưa ra, Gấu chẳng chịu một
cách nào!
Gấu sẽ đưa ra, cách của Gấu.
Cám ơn bạn.
Kính. Gấu.
Note:
Tình cờ đọc ... TV, vớ
được bài này, viết dở dang, rồi quên luôn!
Nhân Thu này, viết tiếp chăng?
Hai câu thơ của độc giả TV, mà chẳng tuyệt sao?
Lục
bát, thần sầu như thế,
mà... long đong ư?
5.11.2010
Thơ mỗi ngày
TREATISE ON EMPTINESS
In a
bookstore I accidentally
ended up at the section on Tao, or
more precisely, by the Treatise on Emptiness.
I rejoiced, since that day I
was perfectly empty.
What an unexpected
meeting-the patient finds the doctor,
the doctor doesn't speak.
Zagajewski
Without End
Tại
tiệm sách tình cờ tớ vớ
được một đoạn về Đạo Lão, hay đúng hơn,
Luận về Trống Không
Tớ sướng điên lên, bởi vì kể từ khi đó,
Tớ thấy mình kiệt cùng trống rỗng
Đúng là một cuộc gỡ thần kỳ - bệnh nhân gặp được bác sĩ,
ông ta không nói gì hết
*
Trang thơ Adam
Zagajewski
Giáng
Sinh, [2009], ngồi nhà đọc chơi vài bài thơ!
NEW YEAR’S EVE, 2004
You're at home listening
to recordings of Billie
Holiday,
who sings on, melancholy,
drowsy.
You count the hours still
keeping you from midnight.
Why do the dead sing peacefully?
while the living can't free
themselves from fear?
Adam
Zagajewski
Đêm Giao Thừa
Bạn ở nhà nghe Duy Khánh ca
Xuân này con không về
Bạn đếm từng giờ,
Chờ cúng giao thừa
Tại sao người chết ca nghe thật
hiền hòa?
Trong khi người sống không thể
nào rũ ra khỏi sự sợ hãi?
ANECDOTE OF RAIN
I was strolling under the
tents of trees
and raindrops occasionally
reached me
as though asking:
Is your desire to suffer,
to sob?
Soft air, wet leaves;
-the scent was spring, the
scent sorrow.
Giai thoại
mưa
Anh lang thang dưới tàng cây
và những hạt mưa thỉnh thoảng
lại đụng tới anh
như muốn hỏi:
thèm gì, ước gì?
đau khổ
hay nức nở?
Thơ mỗi ngày
KATHLEEN
FERRIER
(1912-1953)
TO ANNA MARIA AND KAROL
BERGER
It's just a voice.
It's just a voice, and we
don't know
if it still belongs to a
body,
or to the air alone.
The voice of a girl
journeying
to Carlisle
in a used Morris.
Just think, how many
different voices
sounded in her life's brief
span.
Goebbels's hysterical cry.
The moaning of the wounded,
prisoners' whispers.
Declamations in school
auditoriums
(epics praising the tyrant).
So many lies in our throats.
She died of cancer,
not from hunger like Simone
Weil,
not in a camp like
Mandelstam.
She never studied in a
conservatory
and yet the purest music
speaks through her.
She liked the songs of
Schubert and Mahler,
Bruno Walter counseled her.
A girl's voice,
innocent, sings Handel's
arias.
Listening, you think
here was a chance
for a better human race,
but the record ends
and you return to your usual
mistrust-
as if the song promised too
much,
more than silence or
exhaustion.
Adam Zagajewski
[From Eternal Enemies]
*
KATHLEEN
FERRIER
Chỉ là một giọng,
Chỉ là một giọng, và chúng
ta không biết
nó còn thuộc một cơ thể,
hay thuộc về không khí, mà thôi.
Giọng một cô gái,
trên
đường đi tới Carlisle trên chiếc xe
Morris cũ.
Hãy thử nghĩ coi, bao nhiêu giọng khác nhau
vọng lên từ quãng đời ngắn ngủi
của cô gái.
Tiếng la hét khùng điên của Goebbels
Tiếng rên rỉ của những người
bị thương, tiếng thì thào của những tù nhân.
Tiếng hoan hô ở đại giảng đường
(những trường ca, những sử thi vinh danh tên độc tài, thí dụ như Bác H.
chẳng
hạn!]
Ui chao, biết bao nhiêu là những
lời dối trá ở trong cổ họng của chúng ta.
[Như có Bác H trong ngày vui đại
thắng!]
Cô gái chết vì ung thư,
không phải vì đói như
Simone Weil,
cũng không phải ở trong trại
tù Gulag như Mandelstam.
Cô gái chẳng hề học ở một
viện âm nhạc
tuy nhiên thứ âm nhạc trong
trắng nhất đã nói lên qua cô.
Cô thích những bài ca của Schubert và Mahler,
Bruno Walter đã cố vấn cô.
Giọng của một cô gái
ngây thơ, trong trắng, hát những
bài arias của Handel.
Lắng nghe, bạn nghĩ,
đây là một cơ may để
có một thứ nhân loại Mít khấm khá hơn cái thứ hiện có bây giờ,
nhưng, dĩa nhạc ngưng
và bạn trở về với nỗi hồ nghi
thường ngày ở xứ Mít – chẳng tin được cái chó gì về đám Mít Đỏ!
như thể bài ca hứa hẹn quá
nhiều,
quá cả sự im lặng, hay mệt
nhoài, hết mẹ cả hơi!
Ui
chao, đọc bài thơ, là bèn
nhớ lần nghe bản nhạc Ngày mai
đi nhận xác chồng, ở trại tù Đỗ Hòa.
Để sửa soạn cho Gấu có đủ những
cay đắng ngọt bùi, để mà thưởng thức bản nhạc, Ông Trời đã phải chi ly
đến tận
từng chi tiết, [bởi thế mới có câu, chi tiết là Thượng Đế, hẳn vậy] và
khi về
già, nhận ra, thấu hiểu ra, Gấu này đôi lúc cứ lẩm bẩm một mình, thank
U, Gấu
Cái tưởng là thằng chồng sắp khùng!
Một
trong những chi tiết như
thế, liên quan đến món thịt chuột!
Hà, hà!