Notes
|
V/v talawas, bauxite tái xuất
giang hồ
Tin Văn
rất mừng.
Tuy nhiên, có mấy hạt sạn, ở trong giầy, đi cứ thấy thốn thốn:
1. Tại sao khi talawas bị tin tặc
đánh sập, PTH lại biết, khi trả lời BBC [?], đây là cú dẹp loạn, trước
khi xử Lê Công Định,
Nguyễn Tiến Trung?
2. Tại sao khi xong vụ xử, cả
hai lại cùng tái xuất một lượt? Chỉ là tình cờ? (1)
NQT
(1)
Steiner đã đưa ra câu trả lời,
khi nạn nhân Lò Thiêu cằn nhằn với Thượng Đế, tại làm sao mà Người để
xẩy ra Vụ Án:
-Lúc đó Ta [lawas] vắng mặt!
Còn Thanh Tâm Tuyền, trong Bếp
Lửa, trả lời, lúc đó Thượng Đế hạ san, nhập xác phàm, cùng chịu nỗi khổ
đau Lò
Thiêu với nhân loại!
Bạn
thích câu nào?
NQT
*
Chẳng lẽ “phản biện” về mọi
vấn đề kinh tế, xã hội v.v… để thúc đẩy
đất nước đi lên, cứ phải luẩn quẩn kiểu ông Ninh, ông Nang, mèo khen
mèo dài
đuôi, con hát mẹ khen, nhất nhất tung hô vạn tuế, vạn vạn tuế?
talawas
Ít ra cũng phải có một tay như
thế này!
Nhưng phản biện chẳng đi tới đâu.
Chỉ cần có “một tay” dám nói, đúng, chúng tôi là một lũ ăn cướp, và
chính vì
cái dã tâm đó, mà khiến cho cuộc chiến đẹp như thế, đỉnh cao như thế,
biến
thành tội Đại Ác.
Đây là điều Gấu ngu này lèm bèm rất nhiều lần rồi. Một khi không dám
nhìn vô sự
thực thì vẫn chỉ là mẹ hát con khen hay mà thôi.
NQT
Chính cái sự ăn cướp Miền Nam
đã gây nên tai họa khủng khiếp, và đẩy đất nước chìm đắm vào cơn băng
hoại,
không biết đến bao giờ mới thoát ra được.
Có vẻ như sự kiện chúng chẳng thể nói được điều này, còn là do mặc cảm
dốt nát.
Cả một diễn đàn như thế, trong mấy năm trời như thế, đâu có để lại một
cái gì
cho ra hồn, ngoài mớ văn học Miền Nam được họ sưu tầm?
Cả một đám làm cho Bi Bi Xèo như thế, mà dịch “Bán Đảo” Ngục Tù? Khi có
người
chỉ cho thấy sự dốt nát, thì cũng không biết lên tiếng cám ơn? Chúng
'vô học'
đến mức như thế thì làm sao khá cho được?
Cái sự băng hoại đạo đức, ở đám chóp bu như đám này, mới đáng sợ, và vô
phương
cứu chữa.
Lịch sử Việt Nam có
một nếp gấp, ngay khi Đàng Trong xuất hiện. Có Đàng Trong một cái là có
giấc mơ đổi đời, giấc mơ thoát ra ngoài luỹ tre làng, thoát ra khỏi một
miền đất chẳng còn mầu mỡ gì nữa trừ Cái Độc, Cái Bất Nhân, Cái Ác.
Thành thử, chúng ta phải coi chủ nghĩa CS, với những giấc mơ tuyệt vời,
không tưởng của nó, là giấc mơ giải thoát khỏi cái ác muôn đời của một
miền đất, chứ không phải là để đắm chìm mãi vào. Đám Yankee mũi tẹt,
qua đám tinh anh của nó, gục ngã trước Cái Ác muôn đời, khi hạ nhục
Miền Nam,
biến nó thành mảnh đất chiến thắng thay vì mảnh đất giải phóng. Nên
nhớ, câu nói của Bùi Tín, một phần, là từ đáy lòng của ông bộc phát ra,
chứ không hoàn toàn là chủ trương của Đảng. Sau này, đám VC cố sửa nó,
bằng những câu nói khác, thí dụ của Lê Duẩn, Gấu nhớ đại khái, bây giờ
là lúc xây dựng cái nhà Mít, thay vì xúm nhau ăn cướp hôi của, qua các
chính sách đánh tư sản mại bản, tống đi Kinh Tế Mới, đi tù cải tạo
Siberia Mít, nơi Cổng Trời.... hay của Sáu Dân, một triệu người
vui, thì có một triệu người buồn....
Không phải tự nhiên mà mấy đấng Cu Sài nhỏ máu ngón tay viết đơn xin vô
Nam
chiến đấu. Trong hành động đó, có giấc mơ đổi đời, lột xác của người
dân quê, đời đời kiếp kiếp, khốn khổ khốn nạn, của cánh đồng xơ xác,
của con sông Hồng, trong số đó, có cả anh Chí Phèo, và hậu duệ của anh
ta, những đứa con của lò gạch ngày nào.
Thành thử không thể đổ hết tội ác lên chủ nghĩa CS được.
Sao
ghet talawas
*
Gấu có một bài
viết, cứ ấp ủ mãi, mà không làm sao viết ra được, cho đến lúc thấy cái
tít kỷ
niệm 5 năm talawas !
Bài viết liên can đến một bài hát, Gấu nghe, lần đầu trong đời, những
ngày ở
trại lao động cải tạo Đỗ Hòa, Cần Giờ.
Chuyện Tình Buồn.
Có hai tay ca bài này thật là tới, một là bạn thân của Gấu, Sĩ Phú, và
một,
Tuấn Ngọc.
Năm năm trời không gặp,
Từ khi em lấy chồng...
...
Anh một đời rong ruổi,
Em tay bế tay bồng..
Chả là, trước khi bị tóm, bị tống đi lao động cải tạo, một buổi tối,
Gấu nhớ cô
bạn quá, mò tới con hẻm ngày xưa, đứng thật xa nhìn vô căn nhà, lúc đó
cũng đã
tối, thành thử cũng chẳng ai thèm để ý, và Gấu thấy cô bạn ngày nào
đang đùa
với mấy đứa con, đứa bò, đứa nằm dưới sàn nhà, tay cô thì bận một đứa
nữa.
Cảnh này, cứ mỗi lần nghe bản nhạc là lại hiện ra, ngay cả những ngày
sắp sửa
đi xa như thế này....
Thế mới thảm !
Thế mới nhảm !
Thế mới chán ! NQT
Chúc mừng 5 năm
talawas
Talawas bị
tường lửa
Thư tín v/v talawas bị tường
lửa
Ông Nguyễn Quốc Trụ,
Tôi là một người đàn bà
Việt Nam
nhưng tôi
rất lấy làm xấu hổ dùm cho ông.
Tôi là thế hệ sinh sau đẻ muộn hơn ông nhiều và thấy ông thối và vô
duyên quá
nên tôi phải lên tiếng.
Ông bợ bọn VC vừa phải thôi. Biết bao nhiêu trang web của người Việt
Hải Ngoại
bị tường lửa chặn lâu nay sao ông câm như hến. Còn bây giờ Talawas mới
bị tường
lửa thì ông đấm mặt đấm mày chửi toáng lên, khóc như cha mẹ ông
chết…
NQT trả lời:
Cám ơn đã e-mail.
Xin phúc đáp:
Mấy trang web hải ngoại bị tường lửa là chuyện thường ngày ở huyện.
Chửi VC làm
gì cho mệt…
Trang TIN VĂN của tui cũng bị tường lửa, không những bị tường lửa mà
còn bị
kiến lửa:
Mỗi ngày nhận chừng trên chục email có chứa virus.
Còn chuyện talawas, là khác. Đây là đòn Mộ Dung Cô Tô mà.
Best Regards
TB: Xin phép post thư bạn. How?
NQT
The answer is NO. Are you
crazy? I
don't think It's worth posting. Your response has not convinced me at
all. Intellectually, you are bất lực.
[Câu trả lởi là KHÔNG. Mi có khùng không? Thư dzậy mà cũng đăng, hử?
Câu trả
lời của mi không thuyết phục nổi ta. Trí thức mà nói, mi là (một thằng)
bất
lực.]
[Câu trả lời là KHÔNG. Ông có khùng không,
hả? Tôi không nghĩ, email của tôi có thể post, vì nó không đáng. Câu
trả lời
của ông không thuyết phục tôi một chút nào hết. Nói theo kiểu trí thức,
ông thì
bất lực].
Vị nữ độc giả này có vẻ rất
nóng, thành thử
Gấu đành chịu thua, nhịn tới giờ, mới dám phúc đáp, v/v “Câu trả lời
của ông không
thuyết phục tôi”.
Trong chưởng Kim Dung, không chỉ có dòng Mộ
Dung Cô Tô mới rành đòn ‘gậy ông đập lưng ông’.
Còn một tay nữa, sử dụng đòn này,
vào bậc thượng thừa. Bảnh hơn, hách hơn, và nhất là, ‘tràn trề nhân
tính’ hơn Mộ
Dung Phục nhiều!
Đố bạn, ai?
talawas
tái xuất
giang hồ
Lịch sử Việt Nam
có một nếp gấp, ngay khi Đàng Trong xuất hiện. Có Đàng Trong một cái là
có giấc
mơ đổi đời, giấc mơ thoát ra ngoài luỹ tre làng, thoát ra khỏi một miền
đất
chẳng còn mầu mỡ gì nữa trừ Cái Độc, Cái Bất Nhân, Cái Ác. Thành thử,
chúng ta
phải coi chủ nghĩa CS, với những giấc mơ tuyệt vời, không tưởng của nó,
là giấc
mơ giải thoát khỏi cái ác muôn đời của một miền đất, chứ không phải là
để đắm
chìm mãi vào. Đám Yankee mũi tẹt, qua đám tinh anh của nó, gục ngã
trước Cái Ác
muôn đời, khi hạ nhục Miền Nam,
biến nó thành mảnh đất chiến thắng thay vì mảnh đất giải phóng. Nên
nhớ, câu
nói của Bùi Tín, một phần, là từ đáy lòng của ông bộc phát ra, chứ
không hoàn
toàn là chủ trương của Đảng. Sau này, đám VC cố sửa nó, bằng những câu
nói
khác, thí dụ của Lê Duẩn, Gấu nhớ đại khái, bây giờ là lúc xây dựng cái
nhà
Mít, thay vì xúm nhau ăn cướp hôi của, qua các chính sách đánh tư sản
mại bản,
tống đi Kinh Tế Mới, đi tù cải tạo Siberia Mít, nơi Cổng Trời....
hay của
Sáu Dân, một triệu người vui, thì có một triệu người buồn....
Không phải tự nhiên mà mấy đấng Cu Sài nhỏ máu ngón tay viết đơn xin vô
Nam
chiến đấu. Trong hành động đó, có giấc mơ đổi đời, lột xác của người
dân quê,
đời đời kiếp kiếp, khốn khổ khốn nạn, của cánh đồng xơ xác, của con
sông Hồng,
trong số đó, có cả anh Chí Phèo, và hậu duệ của anh ta, những đứa con
của lò
gạch ngày nào.
Thành thử không thể đổ hết tội ác lên chủ nghĩa CS được.
Giấc mộng giải phóng Miền Nam thống
nhất đất nước, phải nói lại, có, kể từ khi có giống dân Mít.
Nó nằm ngay trong huyền thoại
Bà Âu Cơ đẻ trăm trứng.
Nàng là giống Rồng, ta là giống
Tiên, không ở đời với nhau được.
Ui chao, còn lời nguyền nào
cay đắng thê lương hơn, đối với dân Mít?
Gấu bất giác lại nhớ đến một câu của triết gia Tây Glucksmann: Dân Mít
[Bắc Kít đúng hơn] bị trời nguyền, luôn phải gây chiến!
Nhưng, chính vì thế mà, cứ có
một tên Mít ra đời, là có một giấc mơ giao lưu hòa giải, hợp nhất Đàng
Trong, Đàng
Ngoài, giải phóng Miền Nam thống nhất đất nước, Bắc Kít là ông anh,
Trung Kít,
Nam Kít là hai ông em cùng sống chung trong cái nhà Mít bằng năm bằng
mười ngày
nảo ngày nào.
Chỉ đến khi có ngày 30 Tháng
Tư, tất cả đều đảo lộn. Thiên Sứ biến thành Quỉ Sứ! Kẻ Cứu Vớt biến
thành Đao
Phủ.
Thành thử không phải tự nhiên
mà Bùi Tín nói, chúng ông lấy sạch rồi, chúng mày còn cái gì mà bàn
giao?
Trong thâm tâm ông có một tên
ăn cướp Bắc Kít, với trái tim ‘thống nhất’, hoặc nói theo Bác, với trái
tim để ở
Miền Nam!
Hay ông nhà văn Nê Nựu phán,
giặc Mẽo vô nhà ta, giết hại, hiếp đáp vợ con ta… bảo sao ta ngồi yên?
(1)
Và đúng
như cô người làm
Rose, trong truyện Y sĩ đồng quê của Kafka khều nhẹ ông
chủ của mình,
me-xừ Nê
Nựu không hề biết trong nhà ông có gì.
Chứng cớ: Đọc bài viết mới nhất
về ông,
thì rõ, đến ngay vợ con ông mà ông cũng không biết lòng dạ, và khi biết
rồi thì
chỉ có khóc rống lên, rồi chờ đi!
Nhà văn
Lê Lựu: Cái Tết buồn nhất trong đời người
(1) Lê
Lựu phán như vậy, trong một
cuộc phỏng vấn, về cuộc chiến Việt Nam, Gấu không còn nhớ rõ
nguồn.
Sau
quả đúng như vậy, cái nhà mà ông nói tới, là cái nhà mà ông sẽ có, sau
khi chiếm
được Miền Nam!
Ông tiếc, là tiếc cái nhà Đảng ban cho ông, ở Miền Bắc,
không phải cái
nhà ăn cướp ở Miền Nam!
Cũng vậy, với nhà văn Nguyễn
Khải. Ăn cướp xong là ông vô liền, có cái nhà liền, nhưng chỉ để ở tạm,
sau có
cái hoành tráng hơn nhiều, qua bài viết của Trần Mạnh Hảo, về hai lần
viếng thăm
ông. Gấu đọc trên net, không nhớ rõ ở trang nào, hình như Quê Choa của
NQL.
*
“Gấu nhà văn” thường ưu tư về
một vấn nạn: Giải pháp chót,
[mượn chữ của Hitler, khi quyết định làm cỏ sạch Do Thái] đưa đám Nguỵ
đi lao động cải tạo, cho đến
khi lại thành người Mít trở lại, hẳn phải do Bắc Bộ Phủ quyết định,
nhưng, vào thời
điểm nào?
Cái vụ đổi tên Sài Gòn thành
Thành Phố HCM rực rỡ tên Người, qua một số hồi ký của VC, thì là có sự
đồng ý của
Bác.
Bác sướng điên lên, chứ còn gì nữa!
Bi giờ,
là ưu tư mới: Liệu có,
“chỉ một tên Bắc Kít", cảm thấy ân hận vì cuộc chiến thần thánh giải
phóng Miền Nam,
thống nhất đất nước?
Bất giác Gấu lại nhớ đến một
bài viết của… Gấu, về trường hợp Hoàng Ngọc Hiến.
Trong phim Xử Án
Tại Nuremberg, những nhà trí thức Nazi, khi được hỏi về Lò Thiêu, đã
trả lời,
"Chúng tôi không biết". Toà nói, các ông phải biết, bắt buộc phải
biết, vì các ông là những nhà trí thức của chế độ đó.
Tôi cũng tưởng tượng ra một vụ Xử Án Lò Cải Tạo, và một ông HNH đã được
gọi ra
để làm nhân chứng.
Thay vì nói, "Tôi Không Biết",
Ông nói: "Tôi Xin Lỗi".
Đó là tinh thần bài viết của ông, theo tôi.
*
Bài viết post lên,
NTV đọc, thú quá, khen um lên, nhất là cái câu “Tôi xin lỗi”, của HNH,
mà Gấu
phịa ra. Anh nói, đại ý:
Phải đẩy ‘họ’ vô
cái thế, không thể nói ngược lại, nghĩa là không làm sao phản biện được!
Ui chao, giá có một
tên, chỉ
một tên Yankee mũi tẹt, thực sự thốt lên câu đó, thì cũng đỡ tủi công
lao
Gấu làm trang Tin Văn trên 10 năm trời!
Bất
giác lại nhớ đến câu chuyện
“Cuộc phiêu lưu trên lưng ngỗng” của Selma Lagerlof, trong có xen mô tả
anh cu
Nils lạc vô một thành phố bị Trời đọa đầy, vì ăn chơi sa đọa, với lời
nguyền,
chỉ một khi có một người bỏ tiền ra mua, một món đồ, do bất cứ một cư
dân thành
phố, do lao động mà làm ra, thì khi đó, lời nguyền của Ta mới hết hiệu
lực.
Giả sử
có một tên Yankee mũi
tẹt ân hận nói lên,“Tôi xin lỗi”, thì số phận Mít sẽ đổi khác!
Sướng chưa!
Tôi xin lỗi!
HISTORY
Diminished responsibility
Guilt, denial and
indifference among senior Nazis before Nuremberg
RICHARD J. EVANS
Richard Overy
INTERROGATIONS
The Nazi elite in Allied
hands, 1945 664pp. Allen
Lane
The Penguin Press. £25. 0713
993502
At the
end of the Second
World War, the victorious politicians of Britain,
France,
the USA and the Soviet Union
were faced with the problem of what to do with the surviving Nazi
leaders who
had fallen into their hands. Some favored shooting them out of hand;
but
eventually saner counsels prevailed, and it was decided to put them on
trial.
Many leading Nazis had already been arrested when Allied troops finally
rounded
up the shadowy "government" set up by Hitler's designated successor,
Admiral Donitz, in the North German town of Flensburg after Hitler's suicide.
Others
evaded capture for f longer. Rudolf Hoss, for example, commandant of Auschwitz
from 1941 to the end of 1943, was not arrested until March 1946.
TLS Oct 26 2001
*
For One Man, War's End Was
Trivial Next to His Travails
FALL OF SAIGON
20 YEARS LATER.
Communism's victims were not just in the South. A Hanoi intellectual
suffers for speaking out.
By Cameron W. Barr
Staff
writer of The Christian Science Monitor / April 27, 1995
HANOI, VIETNAM
Tuong
says, the war's end had
''no significance.''
Chấm dứt cuộc chiến thì đâu
có gì là ghê gớm?
Communism's victims were not
just in the South
Nạn nhân của CS đâu chỉ ở trong Nam?
In an October 1956 speech,
Tuong declared: ''We have let die, in a horrible way, old people and
children
whom we did not want to suppress,'' according to an account later
published by
the South Vietnamese government.
Chúng tôi đã để cho người
già, trẻ con chết, một cái chết ghê rợn, những người mà chúng tôi không
muốn
trừ khử.
Nguyễn Mạnh Tường
Ui
chao, trong những người mà ‘chúng tôi để chết một cái chết ghê rợn’, có
cô Hồng
Con của Gấu.
Bài phỏng vấn này, thực hiện vào 1995, tức 20 năm sau khi Sài Gòn thất
thủ, và
cái câu ‘đâu chỉ ở trong Nam’, theo Gấu, có thể coi là một lời, "Tôi
xin lỗi"
của NMT, vì ông biết, ông có phần trách nhiệm của mình, như là một nhà
trí thức
của Miền Bắc.
Không hẳn "Tôi xin lỗi", mà là, "Tôi cũng chịu chung "nỗi
đau ở trong Nam".
|
|