Notes
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
|
Trao
đổi giữa người viết và bạn đọc
Qua trao đổi email với BBT, tôi được biết một số ý kiến của vài bạn đọc
trong
diễn đàn Ô Thước. Tôi xin ghi lại nguyên văn một email của bạn đọc:
Gởi
BBT VHNT,
Ý
kiến của vài bạn đọc trong diễn đàn OT cho thấy tác
giả NQT thỉnh thoảng gây ngộ nhận với phương pháp trích dẫn trong các
bài viết
của ông: tỉ dụ như có bạn phải hỏi lại xem câu văn là trích hay của tác
giả NQT
v.v.
Ngay
trong bài viết về Chân Dung và Đối Thoại của Trần
Đăng Khoa, ông cũng làm tôi hoang mang không biết lúc nào là văn TDK,
lúc nào
chuyển sang NQT. Xin lỗi về sự kém cỏi về tầm hiểu biết của người đọc
nhưng nếu
trích dẫn mạch lạc thì kém mấy cũng hiểu được vấn đề hơn.
Về
dịch thuật, khi chuyển ngữ câu La littérature est
"invention" = Văn chương là "bịa đặt". Dù đúng theo lối dịch
từng chữ nhưng sai lạc trong cả câu văn. Đọc nguyên câu bằng Pháp ngữ,
tôi thấy
Nabokov muốn nâng văn chương lên cao hơn ý tác giả trình bầy.
Xin
góp ý với ông NQT và BBT".
Trước hết, tôi (NQT) rất cảm ơn bạn đọc đã theo dõi những bài viết của
tôi trên
VHNT. Những thắc mắc hoàn toàn liên quan tới văn chương, cho thấy nhu
cầu trao
đổi giữa người viết và người đọc là cần thiết, và có tác dụng tốt cho
cả người
viết lẫn độc giả. Tôi đã trả lời riêng cho độc giả trên, nhưng suy đi
nghĩ lại,
thấy đây là một vấn đề cần bàn thêm, với sự tham gia của nhiều độc giả
khác
nữa. Như vậy, chúng ta (bạn đọc, BBT, người viết) sẽ càng gần gũi nhau
hơn.
Xin trả lời v/v trích dẫn.
Trong quá khứ, tôi đã hơn một lần được bạn đọc, và một số bạn văn, góp
ý về v/v
trích dẫn. Đây không phải là vấn đề "nhập nhằng" giữa viết và dịch,
mà là do lười biếng, không chịu phân đoạn rõ rệt. Một phần ỷ y, người
đọc nếu
chú tâm một chút, sẽ nhận ra. Tôi lấy thí dụ, trong bài viết "Văn
chương
sám hối?", một độc giả hỏi đoạn: "Trần Đăng Khoa sinh ngày... y chẳng
đam mê gì, và nói chung, y là một gã vô tích sự", là trích dịch, hay là
của NQT. Ngay trước đó, tôi đã viết: "Xin ghi lại Chân Dung Tự Họa để
độc
giả tiện bề theo dõi." Nhưng tôi đã sơ ý không dùng ngoặc kép để phân
biệt, và chấm dứt phần trích dẫn. Thứ nữa, nếu là một văn bản in, tôi
có thể
dùng chữ in nghiêng (italic), để phân biệt, nhưng trên VHNT, không thể
sử dụng
hai kiểu chữ (font) khác nhau.
Tôi
nhắc lại, ở đây, không có "sự kém cỏi về tầm
hiểu biết của người đọc", mà chỉ có "sự ẩu tả của người viết".
Xin nhận lỗi, và cố gắng khắc phục.
"Về dịch thuật, khi chuyển ngữ câu La littérarure est
"invention" = Văn chương là "bịa đặt". Dù đúng theo lối
dịch từng chữ, nhưng sai lạc trong cả câu văn. Đọc nguyên câu bằng Pháp
ngữ,
tôi thấy Nabokov muốn nâng văn chương lên cao hơn ý tác giả đã trình
bày".
Ở đây, tôi hoàn toàn không đồng ý với tác giả email.
Trước hết, lại nói về trích dẫn. Tôn trọng Nabokov, khi trả lời, tôi
không hề
để chữ invention vào trong ngoặc, như là bạn đã "tự ý" đặt vào. Và
đây là một lầm lẫn, đưa đến lầm lẫn thứ nhì, khi bạn viết: "Đọc nguyên
câu
bằng Pháp ngữ, tôi thấy Nabokov muốn nâng văn chương lên cao hơn ý tác
giả
(NQT) đã trình bày."
Như trong bài trích dẫn, "Người đọc tốt và người viết tốt" (trong Văn
Chương tập I, bản tiếng Pháp, nhà xb Fayard, loại sách bỏ túi), Nabokov
phân
biệt giữa văn chương (giả tưởng, bịa đặt), và sự thực. Ông đã viết một
cách
thật là "nặng nề": Văn chương là bịa đặt. Giả tưởng là giả tưởng. Gọi
câu chuyện là "chuyện thực", là làm nhục cả nghệ thuật lẫn sự thực.
(La littérature est invention. La fiction est fiction. Appeler une
histoire
"histoire vraie", c'est faire injure à la fois à l'art et à la
vérité.) Vì sự thực liên quan tới hiện thực cho nên ông giải thích
thêm: Thiên
Nhiên không ngừng đánh lừa. (La Nature trompe sans cesse). Ông viết:
"Mọi
nghệ sĩ lớn đều là ảo thuật gia lớn, và cũng thế, Thiên Nhiên là tổ sư
đại
bịp.... Nhà văn của giả tưởng chỉ việc đi theo con đường Thiên Nhiên đã
vạch
ra" (Tout grand écrivain est un grand illusionniste, mais telle
également est l'architrompeuse Nature.... L'écrivain de fiction ne fait
que
suivre la voie tracée par la Nature.)
Người
viết hy vọng trong một số tới, sẽ cống hiến bạn
đọc VHNT bản chuyển ngữ bài viết của Nabokov, và chúng ta sẽ bàn luận
thêm về
giả và thực, trong văn chương.
Một
lần nữa, xin cảm ơn tất cả.
NQT
Bài
này mới tìm được trong đống hầm bà làng documents,
vni_font
Nhân
tiện, xin độc giả Tin Văn tha lỗi, vì bài vở loạn
xà ngầu không làm sao theo dõi được, như một độc giả than phiền.
Sẽ nhờ người sửa sang nhà cửa.
Sorry abt that.
NQT
Note: Bài này, chắc cũng xưa lắm rồi Diễm ơi, từ cái thuởi Tin Văn còn
ăn nhờ ở đậu VHNT của PCL
Cái mẩu
sáng tác
đầu tiên, khi tới xứ lạnh, Ký Ức Còn Mãi, Gấu viết theo
‘order’, của một
đệ tử của NTV, tay này lúc đó phụ trách một đặc san sinh viên học sinh
Mít, Gấu
nhớ đại khái.
Cô bạn là
người đầu tiên đọc bản thảo, than, anh đâu phải là tôi, anh
đâu phải
là đàn bà, mà sao anh đọc ra hết lòng dạ của tôi, như thế?
Còn Gấu Cái,
thì bực lắm, và, lẽ dĩ nhiên, chê, đúng là thứ văn cải
lương, vãi
lệ!
Mẩu văn sau
mất tiêu luôn cùng tờ báo, và Gấu viết lại, nhưng, mất mát,
phiêu
lạc, quên lãng, tất cả, chỉ còn một câu độc nhất:
Tôi cứ
tưởng tượng ra một người đàn bà, sau khi làm hết bổn phận với
chồng với
con, với cuộc đời nặng nề này, trong đêm khuya, đợi cho người thân yên
giấc,
lặng lẽ thả từng cánh hoa xuống lòng giếng sâu là hồn mình, rồi hồi
hộp, âu lo,
đợi chờ tiếng vọng của một thời nào đã xưa, đã cũ…(1)
Câu
độc nhất còn nhớ lại được đó, sau này Gấu lại sử
dụng, để viết về một… cô gái khác, khiến "cô
khác" này hiểu lầm, ‘chú viết như vậy không được kín đáo’, cô viết mail
than
phiền.
Ấy là vì, cô,
dung nhan, phong thái y hệt cô bạn ở trong Cõi Khác,
và
trong Ký Ức Còn Mãi. Cái cô than thở, anh đâu phải là tôi, mà
sao đọc ra
lòng dạ của tôi, tại sao bao nhiêu năm rồi, mà những tình cảm của anh
dành tôi
ngày nào vẫn y như vậy?
Cái cô bạn, mà
Gấu những ngày còn trẻ, khi, vừa nghe nói tên một cái,
là đã
đinh ninh, đây là một nửa linh hồn của mình, vậy mà vẫn muộn màng,
không kịp
với số mệnh, số mệnh theo nghĩa, đến thần thánh, Thượng Đế, ma quỉ… bất
cứ cái
gì gì cũng phải cúi đầu khuất phục!
Ngay cả Gấu
Cái, lần đầu tiên nhìn thấy cô sau, cũng giật mình, sao mà
giống
’cô phù dâu’ ngày nào thế!
(1) Câu văn,
mãi sau này, Gấu tìm ra nguồn của nó, là của một nhà văn
nước
ngoài, nói về chuyện in thơ ở Mẽo, cứ như thả một cánh hoa xuống Grand
Canyon,
rồi đợi tiếng vọng của nó, đại khái như vậy.
Thú thực,
không hiểu, Gấu viết câu của Gấu, rồi mới đọc câu của người,
hay
ngược lại.
Tuy nhiên, đọc
kỹ, ngửi ra mùi hiện sinh, Camus, trong Người đàn bà
ngoại
tình. Truyện ngắn này, hay đúng hơn, toàn cõi văn của Camus là đều
chỉ để
nói về Lưu đầy và Quê nhà: Quê nhà là cõi đã mất kia.
Tôi xa
người xa môi rất tham
Em như
gió núi, như chim ngàn
Em xa
xôi quá làm sao biết
Tôi âm
thầm như cơn mê hoang
Tôi xa
người xa không hờn oán
Vườn tôi trăng lạnh đến hoang
tàn
Nhớ ai buồn ngất trên vai áo
Mưa ở đâu về như vết
thương...
Ui
chao, già rồi mới thèm ơi là thèm, giá có tí kỷ niệm như trên với
Thánh Nữ:
Tôi xa người xa môi rất
tham!
Quê Nhà chắc là cõi Môi Người đã mất kia?
*
Nhớ ai buồn ngất trên vai áo
Mưa ở đâu về như
vết
thương...
DTL
Tuyệt cú! Thần cú!
Nhưng, tuyệt ở đâu, thần ở đâu?
Gấu tưởng tượng ngày nào em gục đầu trên vai anh mà
khóc, mà mếu, mà nũng nịu, mà, mà, mà..
Thành ra mới ra
cái cảnh buồn ngất trên vai áo.
Và những giọt mưa ở đâu về vào lúc này, làm tấy lên những giọt nước mắt
trên vai ngày nào!
Thì cứ tàm tạm
như vậy!
*
Khi
tới được trại tị
nạn Thái
Lan, vào năm 1989, nhìn tờ báo của nhóm kháng chiến thấy tên nữ văn sĩ
TD trên
măng sét, Gấu vội vàng viết ngay lá thư cầu cứu. Khi đó, bà đang được
một cái
học bổng nghiên cứu về Trung Hoa lục địa, và trong thư trả lời, bà cho
biết cái
thư của Gấu đã phải đi hơn một nửa vòng trái đất mới tới bà. Bà than
giùm Gấu,
sao đi muộn thế? Hết mùa vượt biển từ đời nảo đời nào rồi.
May mà bà không rủa, sao
không ở lại với VC luôn cho được việc?
Nhưng rủa thì rủa, bà cũng
viết thư cho ông chủ PEN Mít hải ngoại, và sau đó, Gấu nhận được cái
thư của
ông Trùm PEN Mít hải ngoại, thư gửi cho bà TD, đại ý, bà yêu cầu tôi
can thiệp
cho một nhà văn nào đó [chữ này của ông Trùm PEN, Gấu còn nhớ rõ],
nhưng lại
không cho biết địa chỉ, làm sao tôi can thiệp. Thế là Gấu theo địa chỉ,
gửi thư
cho ông Trùm. Ông trả lời sau đó ít lâu, kèm cuốn sách của ông, viết
bằng tiếng
Anh, và kèm lá thư can thiệp của ông, với Cao Uỷ và nhà nước Thái Lan.
Chẳng ai gửi cho một đồng
nào.
Giá có tí tiền còm kèm tin
vui thì thật là tuyệt, Gấu nghĩ thầm!
Người gửi tiền đầu tiên cho
Gấu, là Nguyễn Đông Ngạc. Gấu đoán là, nhờ NDN mà ông Trùm đã sốt sắng
giúp
Gấu. NDN gọi phôn đi tứ lung tung, nào DN, nào VL, nào…. Tất cả những
bè bạn
được gọi đó bèn phôn tiếp cho ông Trùm PEN, nhờ can thiệp cho Gấu.
Cái sự Gấu có được địa chỉ
của NDN thì thật là tuyệt vời. Nếu không, chắc thua nặng.
"Je
serai ta
femme". LH [sinh nhật Gấu 16.8.1967]
... sự
sống sót của chàng là
một điều xúc phạm tới tình yêu thiêng liêng: Chàng vẫn sống và nàng đã
chẳng
tới được nhà thương đêm đó. Thời
gian
Hình
Gấu, chụp tại Đài Liên Lạc VTĐ số 5 Phan
Đình Phùng Sài Gòn. Bàn
giấy ông trưởng đài, có
cái bảng tên của ông: TBT.
*
Cuộc
Tình Bỏ Đi kết thúc không đến nỗi bi thảm
như Một Chủ
Nhật Khác.
Cô
Thùy, tức Nicole của
Scott, sau tái giá.
Nàng
nói với ông chồng sau:
-Tôi
yêu Kiệt và chẳng bao
giờ quên anh ấy.
Ông
chồng sau trả lời:
-Lẽ dĩ
nhiên là như vậy. Làm
sao em quên anh ấy? Mà tại làm sao mà em phải quên anh ấy?
Đà lạt
*
Không
ai kèn cựa với người đã
chết.
Mà em
muốn nhắc để cám ơn
anh.
Đã rèn
luyện em trong cay
đắng của đời.
Và đã
thương yêu em như một
Bà Trời.
Văn
Tế
"C'est
l'âge où tout le
monde avait vingt-six ans," ["Đó là thời mà đứa nào cũng 26
tuổi"], Gertrude Stein diễn tả những năm tháng tuyệt vời băng đảng Mẽo
của
bà, những Fitzgerald, Hemingway, Pound... ở Paris.
Gấu
cũng thể nói như vậy, về
thưở mới lớn của mình, thập niên 1960, và của băng đảng 'tiểu thuyết
mới' ở Sài
Gòn.
Thời
của Stein là 'thế hệ bỏ
đi', bị cuộc chiến chê, còn của Gấu, sắp bị cuộc chiến làm thịt.
Thế hệ
bỏ đi, cuộc tình bỏ
đi.
Thế hệ
bỏ đi, như Hemingway
kể lại, trong Paris
là một ngày hội, gốc gác của nó, là của một tay chủ gara, nơi Stein
thường sửa
xe. Một lần, "em" mang xế tới, thằng thợ trẻ tỏ ra không sốt sắng lắm
trong vụ phục vụ người đẹp. Thế là em méc tay chủ. Tay
này mắng thằng nhóc.
Stein
sử dụng đúng từ này để
đập Hemingway, đám viết lách cà chớn như mấy ông là một thế hệ vứt đi,
vì đã
được thải ra từ cuộc chiến, theo nghĩa:
-Tụi
mày cứt quá, nên cuộc
chiến đếch thèm giết.
-Tụi
mày tuy sống sót cuộc
chiến, nhưng thế nào cũng có bộ phận bị thương tổn, không còn hoạt động
được
nữa.
Ui
chao, xém một tí, là súng
của Gấu cũng bay vào hư vô, trong vụ ăn hai trái mìn claymore ở bờ sông
Sài
Gòn!
*
Hình
như là Fitzgerald, nói
về mình và về Hemingway: Ông nổi tiếng vì thành công, còn tôi, vì thất
bại.
Hề
Charlot cũng đã từng nói
tương tự, về ông và Einstein: Ông nổi tiếng vì chẳng ai hiểu ông, còn
tôi, ai
cũng hiểu.
*
Happy
Birthday. Chúc đại ca
viết càng ngày càng bảnh. NLV
Tks.
Tiện đây, xin thông báo:
Tất cả bài vở trên Tin Văn, ngoại trừ những bài có tính giới thiệu, đều
chỉ để
sử dụng với tính cách cá nhân, [for personal use] và đều "free", xài
vô tư, thoải mái.
Vì Gấu
cũng trên bẩy bó rồi,
nếu tính tuổi ta, thành thử cứ coi đây như là, "cho chắc ăn", sau
những cú báo động hoảng như vừa rồi. NQT
Gấu
dùng chữ
"những", là vì bạn bè Gấu bị "hơn một cú" như cú vừa rồi.
Cú trước khủng khiếp hơn nhiều, xẩy ra ngay sau khi Bông Hồng Đen ra
đi. Một
ông bạn, trong nhóm bạn ở Cali,
thương tình, bèn mail cho Gấu biết tin. Tin Văn bèn đi một đường ai
tín, khiến
Gấu Cái càng thêm bực mình. Và bèn mail trả lời ông bạn, cho biết, ngay
sau khi
Gấu được ai tín, bèn xỉu, sẵn bịnh tim chơi bồi thêm, bèn phải chở đi
nhà
thương cấp cứu!
Anh bạn
hoảng quá, và cũng ân
hận, lỗi ở mình, nhưng bán tin bán nghi, bèn phôn cho một anh khác nữa,
rất
rành về mối tình của Bông Hồng Đen và Gấu.
Anh này
gật gù, chắc đúng như
thế đấy. Tao biết, thằng cha Gấu hồi đó mê BHĐ khủng khiếp lắm.
[Chính
em LH cũng xác nhận
chuyện này, bởi vì có lần Gấu hỏi, tại sao "iêu" Gấu, em trả lời, tại
vì anh thương em nhiều quá, thành thử... tội nghiệp!]
Để tăng
thêm trọng lượng cho
lời tiên đoán của mình, anh kể chuyện, một lần Gấu nhờ anh trao giùm
thư cho
BHĐ, thời gian Gấu bị ông bô của em cấm cửa. Gấu dặn, vô, trao thư xong
xuôi,
rồi ra liền, báo cho tao biết, rồi có muốn ở lại tới giờ nào thì ở.
Anh ta
vô, trao thư xong, gặp
ông anh của LH, mải trò chuyện, rồi quên luôn thằng cha Gấu ở bên
ngoài, khủng
khiếp chờ đợi, cứ như chờ án tử hình!
Anh ta,
lúc nhớ ra, thì đã
ba, bốn giờ chiều, tức là lúc sửa soạn ra về.
Anh kể
lại, tao ra ngoài
đường, thấy mày ngồi trên chiếc xe đạp, tóc tai dựng đứng, trông thê
lương
không thể nào tưởng tượng được.
Nghe
anh kể, Gấu nhớ ra liền.
Hai thằng ăn sáng xong, là đi. Tới ngã tư gần nhà em, phía vườn Tao Đàn
đi
xuống gặp Gia Long, Gấu ngồi trên xe đạp chờ tới...
chiều.
Bữa đó,
không chỉ mình Gấu
lo, mà luôn cả anh bạn. Anh nói, tao đưa thư cho nó, nó không thèm cất
đi, mà
lại để ngay trên bàn, rồi ra lệnh, đó là lúc đang dọn nhà, từ Phan Đình
Phùng
lên, anh V. phụ em một tay, khiêng cái giường. Tao vừa sợ, vừa bực. Sợ
ông via
của nó bất chợt vô, vồ liền cái thư. Bực, vì em của mày coi tao như
thằng hầu.
Phụ một tay, khiêng cái giường cho em! Láo thế!
Sao
không trao cái bực đó cho
tao? Gấu thèm thuồng, hỏi lại!
*
Tao
thèm được như mày! Anh
kết luận.
Thèm
cái cảnh, râu tóc rựng
ngược, mặt mày méo xệch?
Sướng
chưa!
Gấu
nhà văn
|