Notes
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
|
Kỷ niệm đẹp nhất trong đời viết văn
Thư độc giả
[nhân đọc bài viết về Võ Phiến (1), trên báo Văn Học,1998].
......
Trước khi đọc NQT, vẫn có những bài phê bình sắc sảo tài hoa. Nhưng vẫn
theo thể
thức chết: Đặt vấn đề và giải quyết vấn đề (một cách áp đặt). Phê bình
(thật)
đòi hỏi cung cấp một cách giải quyết vấn đề, nghĩa là phải có thông
tin. Theo
V: hình như giờ chỉ có một NQT thực sự nắm được thời sự văn nghệ thế
giới. N
thì đặc biệt yếu kém khoản đó do ngoại ngữ kém. (Không biết tiếng Anh).
Do vậy
cảm giác như chú Trụ rất trẻ. Như chỉ hơn VN mấy tuổi.
Một tác phẩm hay là một tác phẩm gợi được một cảm giác 'đẹp' cho người
đọc. Người
ta có thể quên tất cả câu chuyện, nhưng nhớ một cảm giác. Và cái đó sẽ
đưa người
ta tìm về với tác phẩm trong những tâm trạng nhất định, không phải một
lần.
Thế một tác phẩm lớn? Không phải là một tác phẩm mà trong nó lịch sử
được mô phỏng
theo một tỷ lệ nào đó, dù đậm đặc. Nó phải soi sáng được tinh thần lịch
sử,
không phải của một giai đoạn, không dừng ở những biến cố, mà là, phải
là những
chuyển dịch sẽ sàng nhất của hồn người (phi thời gian và không gian,
đôi khi)
Lấy lịch sử soi vào một tác phẩm là một thao tác cần thiết. Nhưng lấy
một tác
phẩm soi vào lịch sử mới quan trọng. Nhưng như thế là đòi hỏi rất nhiều
ở người
viết tác phẩm và người viết về tác phẩm.
Một lần nào đó chú đã nói rằng văn phải được chở bằng thơ. N cũng nghĩ
thế. Những
tác phẩm lý sự sắc sảo và quá bám vào hiện thực đang diễn ra thường hấp
dẫn người
đọc kinh khủng vào lúc đó, nhưng khi hiện thực đã là 'khác' và khi sự
tò mò của
người đọc về những ám chỉ, hoặc cao qúy hơn: nhu cầu phát huy trí thông
minh
cùng tác giả của họ được thỏa mãn thì tác phẩm sẽ bị để lên giá.
Cấu trúc bài viết vừa rồi của chú dù chia phần rõ vẫn rất lạ. Lúc đầu N
tưởng bị
lẫn đoạn. Đó là cấu trúc của thơ. Trong đó có những suy diễn rất thích.
N rất thú vị vì chú thích truyện ngắn của Võ Phiến. Nhìn thì thấy ngay
tùy tạp
của họ Võ không giống ai. Nhưng 'khác', trong một dòng chảy chung, thì
đúng là
truyện ngắn. Hồi đầu đọc N nể quá.
Chú chỉ ra tính chất văn chương miền Nam
và miền Bắc hay quá.
V bảo chú Trụ dịch và viết thật lạ lùng, tràn đầy tình, ngay cả trong
một thể
loại đầy tính cãi cọ. Có lẽ văn chương phải thế, phải giống như một lời
đi tìm
tri kỷ, phải dạy người ta một diều gì đó nhưng không dạy đời.
Hàng tháng N đều đọc chú cho thằng cu nghe. Cả tưởng niệm O. Paz làm V
buồn cười.
Hôm qua đọc được một nửa thì cháu ông trẻ ngủ. Như vẫn thường khi nghe
đọc thơ.
Kính.
10.10.98
*
Anh NQT kinh,
Toi da doc lai, ky hon, ban dich anh gui. Rat thich. Thich noi dung bai
viet va
cung thich cach dich rat bay buom cua anh. Doc ban dich, co cam tuong
nhu doc
van sang tac.
Ban dich ay chac chan se gop phan lam cho Viet so 3, ve Cai Moi trong
Van
Chuong, phong phu hon. Va cung sau sac hon.
Khi nao dich xong cac title sach tu tieng Tay Ban Nha xong, xin anh gui
cho som
de toi bat dau lay-out.
Xin cam on anh va kinh chuc anh va gia dinh an manh.
Note: Cái này gọi là 'thanh
toán quá khứ'
trước khi cửa mở (1)
(1) Mở giùm tôi cánh cửa này, tôi đập, và khóc ròng.
Ouvrez-moi cette porte où je frappe en pleurant.
Apollinaire
Vĩnh
Biệt BHD
*
Anh Tru than,
Vua nhan duoc sach. Cam on anh nhieu.
Doc
truyen "Lan cuoi, Saigon" thay ngam
ngui. Anh hoi nho Hong Lam va anh Nhan khong, nho lam , anh Nhan da bi
ban chet
sau 2 thang GIAI PHONG. Du Tu Le cung hoi nhu vay.
September 12 nay Du Tu Le sang toi de cung ra mat sach mot lan.
Anh nho NGUYEN TUONG GIANG (Tap San Van Chuong ) khong ? Da gap lai
chua ? Luc
truoc o Boston bay gio don xuong Virginia cho
gan DINH
CUONG.
Chu tieng viet anh
dung bo chu nao ? De
lan toi danh chu tieng viet co bo dau cho de doc.
Cho toi dia chi cua anh de gui sach va CD cua toi.
Than NTK
*
Đọc truyện Lần Cuối Sài Gòn, thấy ngậm ngùi.
Tiến Dế, bạn của thằng em trai đã tử trận, cũng viết như vậy, nhưng
viết thêm,
có lẽ vì thấy hình ảnh của cả tụi này ở trong đó.
Note: Nhân tiện, nhắn Tiến Dế, nếu có đọc những dòng này, Chiêu hỏi
thăm, và
cần liên lạc. Mail cho Gấu. Best wishes to U and Family. NQT
*
Cái thư này là của Tiến Dế, sau lần gặp lại tại Montreal
Hello Ga^'u,
Ga(.p la.i ba'c sau hai mu+o+i ma^'y na(m ra^'t vui. Du'ng la` Ga^'u,
va^~n
ra^'t..."ga^'u" mo^.t ca'ch bi`nh tha?n va` "ha'ch" nhu+
ho^`ina`o ! Da'm ca? gan do`i "da('c da.o" ma` kho^ng ca^`n pha?i
nghie^ncu)'u kinh die^?n Pha^.t Gia'o thi` qua? la` "ga^'u" tha^.t !
Cho ho?i tha(m ba` chi. Cha(?ng hie^?u la^`n sau sang (tha'ng 7) co'
di.p ga(.p
nhau nu+~a cha(ng
Note: Tiến Dế, sau khi đi tù về, rất giỏi Phật học. NQT
*
Tiến Dế, ra hải ngoại, hách lắm. Làm một cái chức to lắm. Bạn của thằng
em
trai, nhưng sau khi thằng em mất, cả đám thành bạn của Gấu. Một số, sau
gặp
lại, vẫn thân như hồi nào. Một số, hết thân.
Đám này cũng rã ra, chỉ còn một hai tên vẫn thường liên lạc.
Cú chấn thương hậu chiến, lạ lắm, khó hiểu lắm.
Sau chiến tranh, có những đấng bạn quí, bỗng nhiên hết còn quí, chẳng
có tại
sao gì hết.
Có lẽ đó là nguyên nhân TTT không cho xuất bản Ung Thư chăng?
Ung Thư là tiếp nối Bếp Lửa, viết về mấy đấng bạn quí còn ở lại Hà Nội
của tác
giả.
Có lần, Gấu hỏi ông, hồi anh ở tù, có đấng nào tới thăm, ông bật cười,
sức mấy
mà dám!
*
Cái tai họa giáng xuống gia đình Gấu, sau này ngẫm lại, giống chuyện
"giết
chó khuyên chồng", nhưng đám bạn quí chẳng hề hấn, mà kẻ bị hại, lại
chính
là gia đình Gấu!
Tuy nhiên, Gấu cứ tự hỏi, tại làm sao mà mấy đấng bạn quí của Gấu lại
thù Gấu
đến như thế. Có vẻ như khi Gấu ngã ngựa, xuống chó, là bọn chúng đã
hoàn toàn
tin rằng thằng khốn nạn chết rồi, xong rồi, thôi tha cho nó, không thèm
nhắc
đến nó nữa, và nếu có ai lỡ nhắc tới, thì kèm một tiếng tội nghiệp
thằng Gấu,
rồi, đùng một cái, nó đội mồ sống dậy.
Thế là lại càng điên lên!
Gấu này, chỉ quyết định viết về đời mình, và tất nhiên, làm sao không
nhắc tới
những đấng bạn quí, khi ngộ ra câu cách ngôn của Tầu mà Brodsky nhắc
tới, khi
viết về tình bạn, về sự sống sót:
If you sit long on the bank of the river, you may see the body of your
enemy
floating by.
Joseph Brodsky trích dẫn trong bài viết "Collector's Item"
[Ngồi lâu bên bờ sông, có thể thấy xác kẻ thù trôi ngang qua....]
[On finit toujours par voir passer le cadavre de son ennemi]
Virtue, after all, is far from being synonymous with survival;
duplicity is.
J. Brodsky: "Collector's Item"
[Sống sót do nhập nhằng, không phải bởi đạo hạnh].
Nhưng, chỉ đến khi nhớ lại, trên đường thỉnh kinh, Đường Tam Tạng qua
con sông
cuối cùng, tới Đất Phật, lớ ngớ té xuống sông, và lóp ngóp bò được lên
bè, ngó
lại thấy một cái xác đang trôi lềnh bềnh ra xa, hỏi, Phật phán, xác mi
đó, thì
Gấu ngộ liền.
Gấu đã từng trải qua tai kiếp này, thời gian nằm tại chùa Long Vân ở
Parksé,
chờ qua sông Mekong, chiều chiều xuống mé sông tắm, và chắc là đã từng
nhìn
thấy xác bạn quí của Gấu trôi qua, và ngộ ra là xác của... Gấu!
*
Cynicism is an unpleasant way
of saying
the truth.
Lillian Florence
Hellman (20 June 1905 – 30 June 1984). American playwright.
[Xì níc là cách chẳng đặng đừng, để nói ra sự thực]
Sự thù hận của các đấng bạn quí
của Gấu,
nhìn ở một mức độ khác, có thể coi như, sự thù hận đối với bất cứ ai
sống sót
một tai họa.
Lần đầu tiên qua Cali,
trong những bạn cũ gặp lại, có hai ông thực tình mừng, vì cái sự vẫn
sống nhăn
của Gấu. Đó là VL, và DTL.
DTL phán, vậy là mày tái sinh.
Còn VL, thì bèn gật gù: Nhờ H. mà thằng Trụ mới lại có ngày hôm nay!
Lần đầu tiên Đào Nương gặp Gấu Cái tại một bữa tiệc đám cưới của con
một người
bạn học của Gấu Cái, Đào Nương hỏi, sao bảnh thế, nghĩa là, sao chịu
đựng giỏi
như thế, Gấu Cái phán, thằng cha Gấu đó, có lần đã làm được một việc
cho tôi,
đúng lúc tôi rất cần, và, sau đó, nó có làm bất cứ điều gì làm cho tôi
đau
lòng, thì cũng kể như pha.
*
Trong cuốn Những đám đông và Quyền lực, Crowds and Power, nhà văn Nobel
người
Đức, Elias Canetti dành một chương cho Kẻ Sống Sót. Ông kể chuyện, một
ông vua
Ấn, tham vọng còn lớn lao hơn cả Nã Phá Luân và Alexander, vào năm
1337, phái
một đạo binh trên 100 ngàn người vượt Hy mã lạp sơn chinh phục TQ. Chỉ
có 10
người trở về, và nhà vua ra lệnh làm thịt tất cả.
Một ông nữa, chúa tể một cõi Hồi giáo ở Deccan,
bỏ ra trọn đời để gây chiến với đế quốc hàng xóm Ấn độ. Lần đó, đế quốc
hàng
xóm tấn công một thành phố ven biên, và làm thịt tất cả, trừ một ông
trốn
thoát. Và bị làm thịt liền tức thì, với lý do, mày là cái quái gì mà
sống sót,
trong khi bao nhiêu con người dũng cảm kia, chết hết?
Nhưng tại làm sao, mà những đấng bạo chúa, và luôn cả, những đấng bạn
quí của
Gấu, lại không ưa những người may mắn sống sót?
Canetti đưa ra một lời giải thích, bằng cách kể câu chuyện, một đấng
vua Ai
Cập, một bữa giả trang làm thường dân đi vi hành và gặp một đám 10
người võ khí
đến tận răng, họ nhận ra vua, và xin ông tiền. Vua OK, tụi mày chia làm
hai
phe, uýnh nhau, ai sống sót, là tao cho tiền. Chỉ có một thằng còn lại,
và ông
vua bèn ném cho tay này một đống tiền, cùng lúc xả thịt anh ta, và coi
cái vụ
làm thịt này cũng nằm trong tiến trình, process, của sự sống sót!
*
Cái chuyện Gấu biếu một ông bạn quí ba ngàn đồng để ông ta đặt cọc mua
nhà ở
Làng Báo Chí Thủ Đức, là chuyện có thực, vào cái lúc Gấu lên voi, và,
khi xuống
chó, khổ quá, chẳng hề nhớ tới. Hoàn toàn quên hẳn. Chỉ đến khi nghe
ông ta lèm
bèm về cái chuyện cho Gấu một cái áo cụt tay, cũ, ông đang mặc, và cho
mượn
cuốn Những Linh Hồn Chết, để đọc, 'cuốn này mày phải trả tao',
và sau
đó, đi rêu rao, đã dặn nó trả lại, mà nó cũng nỡ đem bán, nghe một lần
thì cũng
được, chỉ đến khi ông lập đi lập lại mấy lần, Gấu đau quá, bèn nhớ ra
cái vụ ba
ngàn đồng biếu ông ta.
Thảm thế đấy.
Chỉ đến khi đọc Sebald, thấy ông trích một câu của Léon Bloy, Gấu mới
ngộ ra:
L'homme a des endroits de son pauvre coeur qui n'existent pas encore et
où la
douleur entre afin qu'ils soient.
Trái tim đáng thương của con người có những vùng chưa hề có, cho đến
khi đau
thương tiến vào. Và tạo ra chúng.
*
Đầu năm khai bút! NQT
*
Site của anh là một trong những site mà người viết thư
này hay vào. Tuy
không quen, không biết anh, người viết cũng đánh bạo mà xin anh cho vài
câu trả
lời dùm : Làm cách nào mà anh đọc nhiều, viết thật nhiều, maintain cái
site của
anh, giữ mối liên lạc bằng hữu và người thân…
Cái thư này, Gấu nhận được
trong lúc đang giang
hồ vặt, thăm mấy đấng bạn hữu cùng học thời trung học ở Tiểu Sài Gòn.
Đọc thấm nhất là cái khúc “giữ mối liên lạc bằng hữu”.
Ui chao cả đời Gấu mê bạn, chỉ đến chót đời, mới nhớ ra, và mới nhín ra
được
một chút thời gian cho người bạn đời của Gấu, có còn hơn không!
Gấu hình như đã có lần kể câu chuyện hồi học Hà Nội, có thằng bạn thân
di cư vô
Nam. Gấu đâu có tính đi, nhưng sau đó, đành phải đi, và suốt cuộc hành
trình
dài suốt chiều dài đất nước đó, chỉ nghĩ đến cảnh gặp lại đấng bạn
thân, chắc
là sướng lắm!
Gặp, trên đường phố Sài Gòn, anh bạn "Hi" một tiếng rồi dọt mất tiêu,
để Gấu tiu nghỉu giữa đường phố.
Nhưng, nói gì thì nói, vẫn mê bạn, nhưng hết mê bạn quí!
*
Subject: Re: Text
Date: Wed, 7 Sep 1994 18:21:55 -0700
From:
To:
Anh Quoc Tru o+i
Kho^ng overload dda^u. Nhie^`u ngu+o+`i ddang theo do~i co^ Jennifer
Tran
la('m.
Ba`i anh vie^'t ddo.c hay kinh khu?ng.
Tha^n a'i,
----- Original Message -----
From:
To:
Sent: Saturday, September 09, 2000 6:30 AM
Subject: Text
> Ban PTH: Neu thay overloaded, xin cho biet, de ngung! Tks, nqt
>
Note: Như vậy là Jennifer Tran viết cho Viet Bao online vào năm 2000.
Cái mail
trả lời, 1994, không đúng. Tháng 11/1994, Gấu mới được đi tái định cư
tại Đệ
Tam quốc gia.
THE COMMON READER
THERE IS A SENTENCE in Dr.
Johnson's Life of Gray which might well be
written
up in all those rooms, too humble to be called libraries, yet full of
books,
where the pursuit of reading is carried on by private people. "... I
rejoice to concur with the common reader; for by the common sense of
readers,
uncorrupted by literary prejudices, after all the refinements of
subtilty and
the dogmatism of learning, must be finally decided all claim to
poetical
honors." It defines their qualities; it dignifies their aims; it
bestows
upon a pursuit which devours a great deal of time, and is yet apt to
leave
behind it nothing very substantial, the sanction of the great man's
approval.
The common reader, as Dr. Johnson implies, differs from the critic
and the scholar. He is worse educated, and nature has not gifted him so
generously. He reads for his own pleasure rather than to impart
knowledge or
correct the opinions of others. Above all, he is guided by an instinct
to
create for himself, out of whatever odds a d ends he can come by, some
kind of
whole - a portrait a man, a sketch of an age, a theory of the art of
writing.
He never ceases, as reads, to run up some rickety and ramshackle which
shall give
him the temporary satisfaction of looking sufficiently like the real
object to
allow of affection, laughter, and argument. Hasty, inaccurate, and
superficial,
snatching now this poem, now that scrap of old furniture, without
caring where
he finds it or of what nature it may be so long as it serves his
purpose and
rounds his structure, his deficiencies as a critic are too obvious to
be
pointed out; but if he has, as Dr. Johnson maintained, some say in the
final
distribution of poetical honors, then, perhaps, it may be worth while
to write
down a few of the ideas and opinions which, insignificant in
themselves, yet
contribute to so mighty a result.
Virginia Woolf
Người đọc bình thường
Có một câu của Dr. Johnson, trong Đời
của Gray, câu này chắc là phải viết lên tường tất cả những căn
phòng, gọi
là những thư viện thì có vẻ hơi lớn lối, tuy nhiên, chứa đầy sách, nơi
việc đọc
là của những tư nhân, private people.
"….Tôi thật mến, người đọc bình thường này; bởi vì, gọi độc giả bình
thường,
những ai không bị hư thối bởi thiên kiến văn chương, và, sau bao lọc
lõi, và
nghiệt ngã, của việc học, biết rằng, đây chỉ là để vinh danh cho một
cõi thơ.”
Cõi thơ đó định nghĩa phẩm chất của họ, vinh danh những mục tiêu của
họ, đó là
cái phần thưởng mà họ có được, sau khi bỏ phí thời giờ ngấu nghiến đọc,
và ngộ
ra rằng, mình chẳng để lại một thứ gì ở trên cõi đời này, nếu có chăng,
thì chỉ một cái gật đầu của những bậc tao nhân mặc khách, như một
nhà thơ
Việt đã từng tự hào về cả một sự nghiệp thơ của ông:
Ta còn để lại gì không,
Kìa non đá lở, kìa sông cát bồi.
VHC
Độc giả bình thường, như Dr
Johnson hàm ý, khác hẳn nhà phê bình, và
nhà khoa
bảng. Anh ta học hành chẳng ra gì, và thiên nhiên keo kiệt kia cũng
chẳng ban
cho anh ta một chút tài năng thiên bẩm nào.
Anh ta đọc, chỉ để thích thú riêng cho mình, vì mình, không hề có ý
định kiếm
tí ti tri thức, hiểu biết, hoặc khốn nạn hơn, để sửa chữa những quan
điểm của những
người khác. Trên hết, anh ta được dẫn dắt bởi một bản năng: hãy sáng
tạo chỉ
cho mình - từ bất cứ thăng trầm, bất cứ nọ kia, bất cứ gập ghềnh của
đường đời
mà anh ta đã trải – một cái gì đó, mù mờ một khối, một cục, một đống,
như chân
dung một con người, như phác họa một thời đại, như một lý thuyết về
nghệ thuật viết….
Khi đọc, anh ta không hề ngưng ôm ấp, nâng niu, gầy dựng căn nhà
ọp ẹp,
xiêu vẹo, tức là cái vốn liếng mà sự đọc đã đem lại cho anh ta, chính
cái đó sẽ
đem lại cho anh ta sự hài lòng, tuy phù du, tuy tạm bợ, rằng cái ta có
đây cũng
đâu có thua gì một căn nhà vững vàng, một món đồ thực sự, và như thế,
nó đem
đến cho anh ta sự yêu mến, tiếng cười và lời biện luận, hay quan điểm
này nọ.
Vội vã, không chính xác, và phiến diện, lúc này túm vội lấy bài thơ
này, lúc
nọ, một mẩu văn bia đồ cổ, chẳng thèm để ý, kiếm chúng ra từ đâu, chẳng
cần
biết bản chất chúng là như thế nào, một khi mà chúng thật hợp ý mình,
ôm lấy
mình, những cái dở, yếu, non, kém, vụng, như là một nhà phê bình của
anh ta cứ
thế mà phô ra… Nhưng, cứ như Ngài Dr. Johnson nói đó, nếu anh ta có một
tiếng
nói nào đó, ở trong cái sự đóng góp sau cùng vào những vinh danh của
thơ ca,
nếu vậy thì, có lẽ, cũng có tí giá trị, khi viết ra một tí ý
nghĩ, và
quan điểm - thì cũng vẫn chỉ là những vô nghĩa, những chẳng có chút giá
trị,
như tự thân chúng vốn là như vậy – tuy nhiên, cũng là một đóng góp cho
thành
quả, vậy.
NQT
[mô phỏng bài viết của Virginia Woolf: The Common Reader]
*
Note: Mới kiếm ra, trong lúc lục lọi hồ sơ cũ, trước khi đi.
Gửi K, và bạn của K. Thay cho bài viết nhức đầu quá.
*
Gấu tình cờ khám phá
ra
Virgina Woolf, thời gian Sài Gòn đầy sách Tây, còn rẻ hơn cả ở mẫu
quốc, do chương
trình IC [Thông tin & Văn hóa] của Tây mũi lõ, giá sách bằng giá ở
nguyên gốc,
thí dụ 10 frs thì bán 10 đồng, tiền ông Diệm, như người Miền Nam thường
nói.
Gấu, nhờ đi làm hai job, một
Bưu Điện, một UPI, thành ra cũng không đến nỗi nào, sách lại rẻ, nhất
là thứ sách
bỏ túi. Nhưng đâu chỉ sách bỏ túi, Gấu còn mua cả những thứ đắt tiền
thí dụ, loại
bìa trắng nrf của nhà Gallimard, của nhà Nửa Đêm, quả là Gấu chưa đủ
sức đọc,
những Lịch sử và Ý thức giai cấp, của Lukacs, thí dụ, nhưng “cháo húp
quanh”,
nhẩn nha đọc được câu nào hay câu đó. Nhờ vậy mà khám phá ra Mrs Dalloway của
Woolf. Đọc một cái là nó đây rồi, thứ độc thoại nội tâm, kể hoài còn
hoài, kể mãi
còn mãi.
Khoe với ông anh, ông cũng thú
lây, mắt lim dim, cậu nghe anh, thứ đó, phải đọc đi đọc lại vài lần.
Nhiều ông không ưa Gấu, thấy
Gấu hay nhắc tới ông anh, cứ nghĩ là ông anh là thầy của Gấu. Không
phải. Gấu
không hề mắc nợ văn chương ông anh, vì ông anh là nhà thơ, cõi mà Gấu
chẳng hề
mong tới, đó là sự thực. Thứ nữa, thứ văn chương ý thức hệ của ông anh,
cái kiểu,
đi ra đó cũng là thứ đánh đĩ, nó có ở đây tôi sẽ đập vỡ mặt nó ra… như
nhân vật
Tâm chửi ông bạn Đại bỏ ra hậu phương, theo VC, trước khi đi còn làm
cho một cô gái mang bầu, Gấu cũng không “mặn”.
Thời mới
lớn, đứng trước cuộc chiến chạy trời sao cho thoát, Gấu coi văn chương
là nơi để
trốn nó, chỉ đến khi ra ngoài này, gặp ông Steiner, cũng một thứ sống
sót, nhưng đau
quá vì mình sống sót, Gấu ngộ ra liền và khi viết cho báo Văn Học của
NMG, và được
độc giả hâm mộ, NMG phán, qua một thằng em kể lại, bây giờ chân ông Gấu
mới chạm đất, là
cũng có lý lắm, cũng tri âm tri kỷ lắm.
NMG không phải bạn quí của Gấu,
nhưng cách ông đối đãi với Gấu, đúng là thật bảnh. Cả cái sự Gấu hay
nhắc tới ông,
nhiều người cũng không hiểu, tưởng Gấu thù hằn gì ông ta. Đâu phải. Nói
ơn thì
hơi quá, nhưng giá gặp một tay khác, khó mà ăn ở với nhau cả hai năm
trời!
Gấu viết cho VH, nổi quá, báo
bán chạy, NMG phán, đếch cần xin xỏ quảng cáo nữa, khiến ông bạn quí
của Gấu
ghen, ra lệnh mày không được viết cho báo thằng cha NMG nữa, chỉ được
quyền viết
chùa cho báo tao. Tiếu lâm đến như thế đấy!
Ui chao, cứ nói đến bạn quí là
Gấu muốn văng tục rồi!
Vậy mà mất cả đời với bạn quí!
*
Trường hợp Steiner sống sót Lò Thiêu, ông có kể, trong bài phỏng vấn
của tờ The Paris Review, và có viết một bài về Kẻ Sống Sót, trong Ngôn
ngữ và Câm lặng.
*
-Ông
hãy kể thêm cho chúng tôi nghe, về
những năm đầu đời của ông đi.
-Rồi thì chiến tranh, và cha tôi
được thủ tướng Pháp trao cho sứ mạng thương lượng với người Đức, về
việc mua
chiến đấu cơ Grumman. Một chuyện quá đỗi lạ lùng đã xẩy ra. Mọi người
hầu như
đều quên hẳn một điều, New
York
là một thành phố trung lập, vào năm 1940. Nơi đây đầy những phái bộ mãi
dịch,
phái bộ ngân hàng, kỹ sư Quốc Xã. Cha tôi được mời ăn trưa, nhân dịp
vinh danh
Uỷ Ban Thương Mại (Trade Purchasing Commission), tại Câu Lạc Bộ Phố
Tường (Wall
Sreet Club). Tại bàn của ông, là đại diện ngân khố Mỹ, ngân hàng, và
phái đoàn
Pháp. Người hầu bàn mang đến cho cha tôi một tờ giấy gấp lại, và nói,
một vị
khách tại một bàn khác, đã yêu cầu anh ta mang lại cho cha tôi. Cha tôi
liếc
quanh một vòng, và nhìn thấy một phái bộ mãi dịch Quốc Xã, chữ thập
ngoặc trên
ve áo. Hoàn toàn hợp pháp: họ cũng đang mua trang bị, và dàn xếp những
vụ vay
mượn dầu lửa (oil loans), cùng với Ngân Hàng Chase, và rất nhiều ngân
hàng
khác. Cha tôi nhận ra một người, vốn là bạn làm ăn rất thân, nhưng ông
đã không
liên lạc kể từ năm 1933 khi Hitler lên cầm quyền. Thế là cha tôi thẳng
thừng xé
nát mẩu giấy, rồi thả những mảnh vụn xuống sàn. Ông đứng dậy, đi vào
nhà vệ
sinh; người đàn ông đang đợi ở đó, ông ta nắm lấy cha tôi, và nói, "Dù
muốn hay không, tốt hơn ông hãy lắng nghe tôi. Tôi không thể chi tiết.
Tôi không
biết tí gì. Chúng tôi sẽ vô nước Pháp, đầu hôm sớm mai." (Đó là năm
1940).
"Bằng mọi giá, đưa gia đình ông đi ngay"
Đây là một tay chóp bu, của xí
nghiệp quan trọng nhất về điện khí ở Âu Châu, hãng Siemens. Cuộc họp về
"giải pháp chót" (the final solution: tận diệt dân Do Thái. CTND),
chưa xẩy ra. Nhưng ở Ba Lan, những vụ tàn sát diễn ra rồi, và giới chóp
bu
Siemens đã biết một điều gì. Họ không biết chi tiết, bởi vì bạn sẽ bị
bắn bỏ
ngay lập tức, nếu bạn xin nghỉ, và nói về chuyện đó; nhưng tin tức này
luồn
lách qua đám chỉ huy cao cấp, qua những nhà ngoại giao, và người đàn
ông này,
cám ơn Trời, đã tin, và cha tôi, đã tin ông ta.
Cha tôi liên lạc với thủ tướng, và
xin ông cho phép gia đình được tới với ông một thời gian, vì cuộc
thương lượng
kéo dài hơn là cha tôi thoạt đầu nghĩ. Thủ tướng nói, "Được thôi, lẽ dĩ
nhiên, hãy để cho gia đình tới với ông". Gia đình tôi được cứu thoát là
nhờ vậy. Chúng tôi thoát ra trên những chiếc thuyền Mỹ cuối cùng.
Câu chuyện này sẽ có một lý thú đáng
kể, với những sử gia, bởi vì đầu năm 1940 – người Đức tới tháng Năm mới
"vô", trong khi chuyện xẩy ra, là vào tháng Giêng – một nhân viên cao
cấp Đức đã biết một điều gì đó.
*
Liệu PXA biết, vụ Lò Cải Tạo?
*
The
Paris
Review:
Tình cảm của ông, về mặt vô đạo đức, đối với
những liên hệ giữa Humbert
Humbert
và Lolita thì rất mạnh. Tuy nhiên, đây là chuyện thường ngày ở.. Hoa Lệ
Ước, và
ở Nữu Ước, giữa những đấng ngoài bốn bó và mấy em mi nhon chỉ nhỉnh hơn
Lolita
tí ti. Họ lấy nhau là thường, và chẳng ai thắc mắc, nhiều khi còn cầu
chúc trăm
năm hạnh phúc…
Nabokov: Không, đâu phải tình cảm của tôi, mà của xừ luý, xừ Humbert
Humbert,
về những liên hệ giữa xừ lúy với Lolita. Xừ lúy đau khổ, không phải
tôi. Tôi
đếch thèm để ý đến vấn đề đạo đức của đám trâu già gặm cỏ non, vả
chăng, những
cỏ non như thế chẳng mắc mớ gì tới Lolita. Humbert yêu những cô bé, les
“filletes” – không giản dị những thiếu nữ, les “jeunes filles”. Những
‘nymphettes’ là những cô gái-trẻ con, filles-enfants, không phải những
"starlettes", hay những “sex kittens”. Lolita 12 tuổi, không phải 18.
Bạn còn nhớ, khi cô 14, Humbert đã gọi cô là “người tình già”.
Câu trên, Gấu dịch theo bản
tiếng Tây. Đọc lại nguyên văn, bản tiếng Anh, có khác.
Cảm quan của ông về vấn đề vô
đạo đức, trong quan hệ giữa Humbert-Humbert và Lolita thì rất mạnh. Ở…
Nabokov: Không, không phải cảm
quan của tôi, my sense… ; đó là cảm quan của Humbert. Ông ta cares. Tôi
không
[He cares, I do not]… Lolita
12 tuổi, không phải 18, khi Humbert gặp cô. Có thể
bạn còn nhớ, khi cô 14, ông ta nhắc tới cô như là một người tình già
của mình, his "aging mistress."
*
Mi đâu có yêu thương gì ta.
Mi thương một con bé con 11 tuổi....
Ui chao, làm sao mà BHD hiểu ra những điều đó?
Hiểu ra khi nào?
Khi 11 tuổi, khi trả lời lời tỏ tình của Gấu, lần thứ nhất, khi hẹn ở
ngã tư
Lê Văn Duyệt, Phan Đình Phùng, khi chưa có tượng Thích Quảng Đức, vào
đúng lúc
đèn đường thay đổi, và Gấu nhìn rõ hình bóng khủng khiếp của Gấu trong
mắt, ở
trên làn da của cô bé, bập bùng theo ánh đèn vàng đỏ xanh, xanh vàng
đỏ...
Khi viết lá thư tình đầu tiên, lóc cóc đi bộ từ ngã Sáu Sài Gòn, tới
building
số 5 Phan Đình Phùng, tính lên cầu thang máy, tình cờ gặp ông cảnh sát
già, làm
an ninh chìm cho Đài, bèn đưa cho ông ta nhờ trao giùm, bức thư
mà cô Nga, nữ điện thoại viên đọc, và phán, cái cô này không yêu thương
cậu đâu,
dựa vào, chỉ một đoạn sau đây:
Thứ tình yêu đầy passion mà anh có đó, em không có…
Khi trả lời Gấu ở cổng trường Đại Học Khoa Học?
Tôi bắt kịp nàng, và hỏi, nàng còn yêu tôi hay là không. Nàng lắc đầu.
Tôi bảo
nàng nói. Nàng nói. Nàng nói thêm, nàng chưa hiểu tình yêu là gì. Tôi
mệt và
giận, muốn đánh nàng, bất chợt, tôi nhìn thấy tôi, trong tấm kiếng
chiếc xe hơi
đậu kế bên đường: đầu tóc rũ rượi, thở hổn hển, cánh tay trái lòng
khòng, nước
mưa rỏ trên khuôn mặt hốc hác, tôi đột nhiên nhận ra khuôn mặt thảm hại
của
tình yêu, tôi đột nhiên có cảm tưởng đã sống hết đời tôi, đã sống hết
mối tình.
Tôi bảo nàng đi về, tôi bảo tôi đi về. Tôi hiểu rằng tình yêu của tôi
đối với
nàng đã hết.
Cũng quá đẹp rồi
còn gì nữa. Cho một tí Paris!
Chuyến đi cuối thiên niên kỷ 1999. Qua Đức, trở về xứ Bắc Kít 2001.
Không có chuyến Paris, chắc gì có chuyến
trở về. Trở mặt! Bắt tay với VC.
Gấu
có quen một ông bạn Bác Sĩ. Cũng quí Gấu lắm. Sau chuyến về, là
cạch mặt.
Chùa
Long Vân, Parksé, mé sau. Gấu nằm ngủ trưa dưới tượng Quan Công.
Dậy,
xuống mé sông Mekong tắm.Thấy xác bạn quí của Gấu trôi qua, lại nghĩ
xác của Gấu!
Một lần nào đó
chú đã nói rằng văn phải được chở bằng thơ. N cũng nghĩ thế. Những tác
phẩm lý sự sắc sảo và quá bám vào hiện thực đang
diễn ra thường hấp dẫn người
đọc kinh
khủng vào lúc đó, nhưng khi hiện thực đã là 'khác' và khi sự tò mò của
người đọc
về những ám chỉ, hoặc cao quý hơn: nhu cầu phát huy trí thông minh cùng
tác giả
của họ được thỏa mãn thì tác phẩm sẽ bị để lên giá.
Thư độc giả
*
Cần
phân biệt, thơ
khác, trữ tình khác.
Cái
gọi là thơ,
poétique, ở trong văn, nó ở dạng rất thô, tức là thi ảnh, image
poétique, theo
như định nghĩa của Bachelard.
Còn trữ tình,
lyrique, nói nôm na, là mùi mẫn, cụp lạc, vãi lệ, thứ văn chương mà Bùi
Giáng đã
từng diễn tả: Em chưa đái mà hồn anh đã ướt!
Cũng
ý đó,
Kundera viện dẫn Kafka:
Con
tim khô héo luôn ngụy trang bằng thứ văn phong ướt
đẫm tình cảm.
[Sécheresse
du
coeur dissimulée derrière un style débordant de sentiments].
Thí
dụ, câu này, của
nhà phê bình BVP:
Có
sự trộn lẫn của thực tại với hồi ức,
của cuộc đời hằn xé với những
mộng tưởng thanh xuân. Có nắng mưa, gió sóng, cùng những bụi bặm, náo
động của
cuộc đời. Nhưng cũng có, trong những dòng văn chân thật ấy, những
khoảng thinh
lặng cần thiết và ấm áp của tình người.
Nguồn
Hay những câu văn
kiểu Ra biển gọi thầm của THT, thí dụ.
*
Toni
Morrison,
khi trả lời phỏng vấn The Paris
Review, cho
biết, bà rất ghét bị coi là “nhà văn thơ”, a ‘poetic writer’.
Theo người phỏng vấn, có vẻ như bà nghĩ rằng, khi chú tâm đến chất trữ
tình ở
trong văn của bà là coi nhẹ tài năng của bà, và tước đoạt ở truyện của
bà sức
mạnh, quyền năng, và sự ròn rã, cộng hưởng của chúng, their resonance.
Như
là một trong một số ít những tiểu thuyết gia mà tác phẩm được cả giới
hàn
lâm lẫn độc giả bình thường tán thưởng, bà tự cho mình sự khiêm nhường:
chọn
lựa những lời khen tặng. Bà không từ chối sự sắp xếp, và thích được coi
là một
nhà văn nữ da đen, a “black woman writer”. Khả năng của bà, trong việc
biến
đổi, những cá nhân thành những sức mạnh, những phong cách riêng thành
những
điều không thể tránh được, đã khiến có những nhà phê bình gọi bà là
”D.H.
Lawrence của tâm linh đen” [of the black psyche].
*
Kiệt
Tấn có kể, trên talawas,
lần VP qua thăm Paris, ông có hỏi ông tiên chỉ về trường hợp TTT, và VP
phán,
TTT thành công như là nhà văn, không phải nhà thơ.
Bản thân TTT, qua bài viết
của Ninh Hạ, cũng trên talawas, cho biết, thời gian cùng đi tù, NH có
hỏi, và
TTT cho biết, ông làm thơ thoải mái hơn viết truyện.
*
Văn TTT, nếu được mến mộ,
theo Gấu, chính là ở chất thơ của nó. Và
cái sự ông không thích viết truyện, cho thấy, ông không
có được tài năng và quyền năng như là
một tiểu thuyết gia, như Morrison. TTT
viết nhiều văn xuôi, nhưng sự thực,
chúng đều không phải là tiểu thuyết, trừ cuốn Một Chủ Nhật Khác.
Cái hỏng của Bếp Lửa, nói lên
sự không thoải mái của TTT, khi viết 'tiểu thuyết', như chính ông xác
nhận:
Trong nhiều năm sau khi quyển sách này được xuất bản, dường như tôi đã
hì hục
viết một BẾP LỬA khác. Mỗi lần sửa lỗi ấn loát để cho tái bản, tôi đều
muốn
viết lại nó. Kể cả bây giờ, sau mười bẩy năm.
|