Istanbul, with its many signs
of the time when it was the center of the world, becomes something of a
museum
in the work of Orhan Pamuk, a writer clearly in love with memory
itself, and
his hometown, and everything that's been lost there. In his 2003
memoir,
Istanbul, the five-story Pamuk Apartments in which he spent nearly all
his
first five decades are described as a "dark museum house," cluttered
with sugar bowls, snuffboxes, censers, pianos that are never played,
and glass
cabinets that are never opened. The people inside the rooms have
something of a
neglected and left-behind quality, too; they're devoutly attentive to
the
fashions and perceived habits of Europe, and yet they know (or at least
their
sharp-eyed chronicler does) that Europe is spending very little time
thinking
of them.
Istanbul với rất nhiều dấu
vết,
ký hiệu của cái thời mà nó còn là một trung tâm của thế giới, trở thành
một điều
gì giống như một bảo tàng viện trong tác phẩm của Pamuk, một nhà văn rõ
ràng là
tương tư ngay chính cái gọi là hồi ức, kỷ niệm, thành phố quê hương của
ông, và tất cả
những gì đã mất.
Trong hồi ức xb năm 2003 của
ông,
“Istanbul”, căn nhà của ông mà ở đó, ông trải qua gần như năm thập niên
của đời
mình đã được miêu tả giống như một “căn nhà viện bảo tàng
âm u”....
At a very
early point in The Museum of
Innocence, the narrator refers to himself as an "anthropologist of
my
own experience." Later he will see himself as an
"anthropologist" of his own society, as if describing it "to
someone who knew nothing about Istanbul.
Ở những đoạn mở ra Bảo
Tàng Viện của sự Ngây Thơ, người kể chuyện
tự coi mình như là một
nhà “nhân chủng học của kinh nghiệm của riêng anh ta”. Dần dà, anh thấy
mình như là
một nhà nhân chủng học của cái xã hội của riêng anh ta, và miêu tả
nó, cho một
kẻ nào chẳng biết một tí chó nào về Istanbul.
Ui
chao, câu trên chẳng là của
Gấu hay sao, về Sài Gòn, về cái xã hội của riêng Gấu, [trong có Quán
Chùa, Quán Đen Cây Da Xà, Nancy, Trại Tù Đỗ Hòa...], và miêu tả nó, cho
những kẻ chẳng biết gì về chúng ?
Quái
đản thật, ông Pamuk này, thấy Gấu quá bận rộn vì truy đuổi Cái Ác Bắc
Kít, bèn viết
giùm Gấu, nỗi nhớ Sài Gòn.
Thú nữa, là, Viện Hàn Lâm,
khi phát cho ông ta cái giải Nobel, cũng muợn luôn hai vòng hoa của
Gấu choàng
cho Sài Gòn, để choàng cho Istanbul
của ông!
Tuyệt!
"Người
mà trong khi tìm kiếm linh hồn sầu muộn của thành phố quê hương của
mình, đã
khám phá ra những biểu tượng mới cho cuộc đụng độ và quấn quít lấy nhau
của những
nền văn hoá."
Vòng hoa trao tặng Pamuk vinh danh nhà văn Nobel 2006 một cách nào đó,
là kết hợp
của hai vòng hoa, của Gấu, tặng Sài Gòn, viết khi ở nhà tù Bangkok và
trại tị nạn
Thái Lan:
Trong những đêm chập chờn mất
ngủ, hồn thiêng của thành phố thức giấc ở
trong
tôi, tôi tưởng hồn ma của chính mình đang lang thang trên những nẻo
đường xưa
cũ, sống lại cái phần đời đã chết theo cùng với Sài Gòn, bởi cái phần
đời đó mới
đáng kể...
Nhìn bước đi của thời gian, của
thành phố trong cơn tuyệt vọng chạy đua
với chiến
tranh, trong nỗi hối hả đi tìm ông chủ đích thực, sau những ông chủ
thuộc địa,
thực dân cũ, thực dân mới... cuối cùng khám phá ra đó chính là kẻ thù.
Lần
Cuối Sài Gòn
Lại 'tự sướng',
tự huyễn hoặc về mình rồi, ông Gấu ơi!
Tội nghiệp ông quá!
Nói
vậy, chứ, rảnh rồi, bi
giờ Gấu sẽ tự viết, về Sài Gòn, của riêng Gấu, đếch cần đến ông Pamuk
nữa!
Bảo đảm, sẽ bảnh hơn Pamuk, vì
Pamuk làm gì có nhà tù Đỗ Hòa, làm gì có Cái Ác Bắc Kít!
Làm gì có Quán Chùa, Quán Đen?