Notes
|
Nguyễn
Tôn Hiệt trả lời Tin Văn
Hôm
nay, tôi giở lại một cuốn
sách cũ, cuốn An Embarassment of Tyrannies (do W.L. Webb và Rose Bell
biên tập,
và nhà xuất bản Victor Gollancz ấn hành năm 1997 tại London). Đó là
một tuyển tập gồm những bài
viết đánh dấu 25 năm hoạt động của tạp chí Index on Censorship, một tạp
chí có
chủ đích xiển dương sự tự do tư tưởng, và chống lại sự kiểm duyệt. Lật
qua cuốn
sách, tôi dừng lại với một bài viết của Nadine Gordimer (1923~), nhà
văn Nam
Phi đầu tiên đoạt giải Nobel (1991). Nhan đề của bài viết đập vào mắt
tôi: “A
Writer's Freedom”. Đây là
một bài viết rất hay, nhưng vì chưa có thì giờ để
dịch trọn vẹn cả bài, tôi xin tạm dịch và đăng vào mục Đối Thoại này
vài đoạn
mà tôi thích.
SỰ TỰ DO CỦA MỘT NHÀ VĂN
Nadine Gordimer
Sự tự
do của một nhà văn là
gì?
Theo tôi, đó là quyền duy
trì, và công bố trước thế giới, một quan điểm riêng, mạnh mẽ và sâu
sắc, về
tình trạng xã hội của anh ta như chính anh ta chứng kiến. [...]
Nẩy sinh ngay trong lúc, ngay
tại nơi, và ngay trong công việc chúng ta làm, chữ “tự do” xuất hiện
trong trí
óc chúng ta như một khái niệm hoàn toàn mang tính chính trị — và khi
người ta
nghĩ đến sự tự do cho nhà văn, thì họ lập tức hình dung ra một đống to
tướng
những cuốn sách bị đốt, bị thu hồi và bị cấm đoán mà nền văn minh của
chúng ta
đã chất chồng thêm cho càng lúc càng to tướng hơn; một cái giàn hoả
thiêu mà
chính đất nước chúng ta đã và đang đóng góp vào đó. Cái quyền được để
yên cho
viết những gì mình muốn viết thì không phải là một đề tài mang tính hàn
lâm đối
với chúng ta. [...] Cái quan điểm riêng đã luôn luôn và sẽ luôn luôn là
một
nguồn lo sợ và giận dữ cho những kẻ đề ra một lối sống mà chúng ta
không thể
chịu đựng nổi, [...] trừ khi chúng ta nhìn nó dưới ánh sáng của một thứ
giáo
điều tự biện minh đặc biệt nào đó.
Tất cả những gì nhà văn có
thể làm, như một nhà văn, là tiếp tục viết ra cái sự
thật như chính anh
ta nhìn
thấy. Đó là cái mà tôi gọi là “quan điểm riêng” về những
sự kiện, cho
dù là
những sự kiện lớn của đại chúng như những cuộc chiến tranh và những
cuộc cách
mạng, hay là những sự kiện cá nhân và thân mật của đời sống thường nhật.
Nguyễn Tôn Hiệt
Những
đoạn mà nhà thơ thích, theo Gấu, cũng chẳng có gì là ghê gớm, chẳng thấy đập vào mắt chi hết!
Tuy nhiên có một câu Gấu đọc, thấy
lạ quá, và thử mò coi nguyên tác nó ra làm sao.
Đó là
câu sau đây:
Tất cả những gì nhà văn có
thể làm, như một nhà văn, là tiếp tục viết ra cái sự
thật như chính anh ta nhìn
thấy.
Gấu đọc, và tự hỏi, “sự thực
như chính anh ta nhìn thấy”, OK, thế còn mấy cái "sự thực chính
anh ta ngửi thấy, sờ
thấy vv và vv…",
thì sao?
Những
câu trích dẫn thật là
ngớ ngẩn, nhưng ngớ ngẩn đến mức bật cười, chính là câu trên!
Lâu lâu, nhà thơ kiêm dịch giả
lại xón ra một cục, không tròn, mà lại vuông, thế mới bực đại nhảm!
Đọc, Gấu có cảm tưởng, ông
này không đọc nổi bài viết của Gordimer, và, lâu lâu, "đọc", như anh mù
sờ voi,
thấy [mù mà vẫn thấy!] “sự thực
chính anh ta nhìn thấy”, bèn dịch đại [có thằng nào biết nguyên
tác đâu mà lo!]
Cũng tính bịp thiên hạ!
Gấu bèn
gõ Google; đây là một bản văn không cho đọc free, nhưng nhà xb có tóm
tắt ý nghĩa của nó,
như sau đây:
Paper
Summary:
The paper discusses how
Nadine Gordimer, in her work "A Writer's Freedom", recognizes that
any form of communication including writing is never completely free
from some
form of censorship, restriction or even suppression. The paper examines
how,
despite this, Gordimer asserts in her work that writers have an
obligation and
duty to present not only what is truthful and honest, but also their
representation of that which occurs in society. The paper further
analyzes how,
in doing so, according to Gordimer, the writer is set free, free from
control,
suppression and censorship. The paper concludes that the writer is the
one
person perhaps in a categorized and segregated society with the power
to set
himself free and express himself liberally, even facing the political
constraints
of race segregation and suppression.
[Tạm
dịch: Trong
tác phẩm “Tự do của nhà văn”, Gordimer thừa nhận, bất cứ một hình thức
truyền đạt, trong có cái chuyện viết, chẳng bao giờ hoàn toàn tự do,
thoát ra
khỏi một thể thức nào đó của kiểm duyệt, hạn chế, ngay cả thu hồi, huỷ
bỏ.
Mặc dù như vậy, bằng
tác phẩm của mình, nhà văn có bổn phận và trách nhiệm trình bầy, không
chỉ những
điều chân thật, lương thiện, mà còn cả điều xẩy ra trong xã hội. Nhà
văn có lẽ
là thứ người trong một xã hội bị phân loại, bị tách biệt, với quyền năng tự tháo cũi xổ lồng, tự do
nói về mình,
dù đối diện những cưỡng ép chính trị về phân biệt sắc tộc hay đàn áp, huỷ diệt.]
From the Paper:
"Writers have no need
according to Gordimer to impose self-limiting censors or suppress their
thoughts and concerns. By nature their very work is liberating. The
freedom
that comes with writing however is not without consequence. Gordimer's
assertions regarding the freedom's afforded writers and others in the
communication arts comes after a stay in South Africa during the
years of
Apartheid, where censorship and suppression of freedoms and beliefs
were
commonplace." [Nhà
văn không cần
phải tự mình kiểm duyệt mình, hay huỷ bỏ những tư tưởng, những ý nghĩ
của mình.
Bằng bản chất, cái gọi là tác phẩm rất ư là tác phẩm của người đó, là
tự do. Tuy
nhiên, tự do viết là có hậu quả…]
Nguồn
*
Trên Tiền Vệ, có bài trả lời của nhà thơ Nguyễn Tôn Hiệt. Xin post lại
nguyên văn, và thành thực xin lỗi nhà thơ. Trong trường hợp này, quả
NQT mới đúng là anh mù sờ voi, vì không có trong tay nguyên tác!
*
Hôm nay tôi
dạo
trên Google để tìm một số tài liệu liên quan đến Nadine Gordimer, thì
tình cờ
thấy có một trang web tiếng Việt đăng lại văn bản tôi đã trích dịch bài
“A
writer's freedom” của Nadine Gordimer. Tôi bấm vào xem, thì thấy đó
là
trang nhà Tin Văn của ông Nguyễn Quốc Trụ.
Sau khi đăng lại bản dịch của tôi, ông ta bình phẩm như sau:
Những đoạn mà nhà thơ thích, theo Gấu, cũng chẳng có gì là ghê gớm, chẳng thấy đập vào mắt chi hết!
Tuy nhiên có một câu Gấu đọc, thấy lạ quá, và thử mò coi nguyên tác nó
ra làm
sao.
Đó là câu sau đây:
Tất cả những gì nhà văn có thể làm, như
một nhà văn, là tiếp
tục viết ra cái sự thật như chính anh ta
nhìn thấy.
Gấu đọc, và tự hỏi, “sự thực như chính anh ta
nhìn thấy”,
OK, thế còn mấy cái “sự thực chính anh ta
ngửi thấy, sờ
thấy vv và vv…”, thì sao?
Những câu trích dẫn thật là ngớ ngẩn, nhưng ngớ ngẩn đến mức bật cười,
chính là
câu trên!
Lâu lâu, nhà thơ kiêm dịch giả lại xón ra một cục, không tròn, mà lại
vuông,
thế mới bực đại nhảm!
Đọc, Gấu có cảm tưởng, ông này không đọc nổi bài viết của Gordimer, và,
lâu
lâu, “đọc”, như anh mù sờ voi, thấy [mù mà vẫn thấy!] “sự
thực chính anh ta nhìn thấy”, bèn dịch đại [có thằng nào biết
nguyên tác
đâu mà lo!]
Cũng tính bịp thiên hạ!
Tôi không hiểu tại sao ông Nguyễn Quốc Trụ lại thoá mạ tôi là “dịch đại” và “bịp thiên hạ”.
Đây là nguyên văn câu của Nadine Gordimer trong bài “A Writer's
Freedom”, trong
cuốn An Embarassment of Tyrannies (W.L.
Webb và Rose
Bell biên tập, nxb Victor Gollancz, 1997, London, trang 57):
All that the writer can do, as a
writer, is to go on writing
the truth as he sees it. [những
chữ xiên “truth as he sees it” do Nadine
Gordimer nhấn mạnh]
Tôi dịch:
Tất cả những gì nhà văn có thể làm, như
một nhà văn, là tiếp
tục viết ra cái sự thật như chính anh ta
nhìn thấy.
Tôi dịch như thế thì “dịch đại” ở chỗ nào
và “bịp thiên hạ” ở chỗ nào?
Trong tay của ông Nguyễn Quốc Trụ không hề có văn bản nguyên tác của
Nadine
Gordimer, thì ông ta căn cứ vào cái gì mà lại thoá mạ tôi bằng những
lời như
vậy?
Không có nguyên tác trong tay, ông Nguyễn Quốc Trụ đã làm những việc mà
ông tự
miêu tả như sau:
Gấu bèn gõ Google; đây là một bản văn không cho đọc free, nhưng nhà xb
có tóm
tắt ý nghĩa của nó, như sau đây:
Paper Summary:
The paper discusses how Nadine Gordimer, in her work “A Writer's
Freedom”,
recognizes that any form of communication including writing is never
completely
free from some form of censorship, restriction or even suppression. The
paper
examines how, despite this, Gordimer asserts in her work that writers
have an
obligation and duty to present not only what is truthful and honest,
but also
their representation of that which occurs in society. The paper further
analyzes how, in doing so, according to Gordimer, the writer is set
free, free
from control, suppression and censorship. The paper concludes that the
writer
is the one person perhaps in a categorized and segregated society with
the
power to set himself free and express himself liberally, even facing
the
political constraints of race segregation and suppression.
[Tạm dịch: Trong tác phẩm “Tự do của nhà văn”, Gordimer thừa nhận, bất
cứ một
hình thức truyền đạt, trong có cái chuyện viết, chẳng bao giờ hoàn toàn
tự do,
thoát ra khỏi một thể thức nào đó của kiểm duyệt, hạn chế, ngay cả thu
hồi, huỷ
bỏ.
Mặc dù như vậy, bằng tác phẩm của mình, nhà văn có bổn phận và trách
nhiệm
trình bầy, không chỉ những điều chân thật, lương thiện, mà còn cả điều
xẩy ra
trong xã hội. Nhà văn có lẽ là thứ người trong một xã hội bị phân loại,
bị tách
biệt, với quyền năng tự tháo cũi xổ lồng, tự do nói về mình, dù đối
diện những
cưỡng ép chính trị về phân biệt sắc tộc hay đàn áp, huỷ diệt.]
From the Paper:
“Writers have no need according to Gordimer to impose self-limiting
censors or
suppress their thoughts and concerns. By nature their very work is
liberating.
The freedom that comes with writing however is not without consequence.
Gordimer's assertions regarding the freedom's afforded writers and
others in
the communication arts comes after a stay in South Africa
during the years of
Apartheid, where censorship and suppression of freedoms and beliefs
were commonplace.”
[Nhà văn không cần phải tự mình kiểm duyệt mình, hay huỷ bỏ những tư
tưởng,
những ý nghĩ của mình. Bằng bản chất, cái gọi là tác phẩm rất ư là tác
phẩm của
người đó, là tự do. Tuy nhiên, tự do viết là có hậu quả…]
Nguồn
Cái “Paper
Summary” và “From the Paper” mà ông Nguyễn Quốc Trụ vớ được trên
đây
không phải là đoạn văn do “nxb tóm tắt ý nghĩa” như ông ta lầm tưởng,
mà chỉ là
một đoạn yếu lược (130 chữ) và một đoạn trích (70 chữ) từ một bài luận
ngắn
(1,746 chữ) do công ty AcaDemon viết ra theo lối tóm tắt kiến thức để
bán (với
giá cắt cổ, $56.95 / 1,746 chữ) cho các học sinh có tiền mà lười đọc.
Học sinh
đem về dựa theo đó mà làm bài cho nhanh, thậm chí chép nguyên xi những
đoạn
thích hợp vào bài luận của mình, để kịp thời hạn nộp bài, mà lại đỡ mất
thì giờ
đọc sách! Đối với các thầy cô đang dạy học ở các nước nói tiếng Anh,
những công
ty như AcaDemon, Cheathouse, v.v. (nên lưu ý chữ “Demon” và “Cheat”!)
là những
cái ổ giúp học sinh làm bài gian lận! [Xem bài “Cheating
Your Way through the Ethics Class” của Rushworth M. Kidder trên
tuần
báo Ethics Newsline]
Trong cái “Paper Summary” và “From the Paper” này, gồm vỏn vẹn 200 chữ,
hoàn
toàn không có một câu văn nào của Nadine Gordimer, mà chỉ là những câu
do công
ty AcaDemon viết ra.
Ông Nguyễn Quốc Trụ, trong tay không có nguyên tác của Nadine Gordimer,
chỉ đọc
lóm 200 chữ của công ty AcaDemon, rồi đoán mò, mà đã dám ngang nhiên
thoá mạ
tôi là “ngớ ngẩn”, “đại nhảm”, “không đọc nổi bài
viết của
Gordimer”, “anh mù sờ voi”, “dịch đại”, và “bịp
thiên hạ”!
Nếu ông Nguyễn Quốc Trụ còn một chút lòng tự trọng thì ông hãy tự hỏi:
trong
trường hợp này, ai mới đúng là kẻ “ngớ ngẩn”, “đại
nhảm”,
“không đọc nổi bài viết của Gordimer”, “anh mù sờ voi”, “dịch đại”, và
“bịp thiên hạ”?
Một con người còn một chút lòng tự trọng thì không thể thoá mạ một
người khác
một cách vô căn cứ, vô lý và thiếu lương thiện như vậy được.
*
Nhưng, tốt nhất, là nhà thơ dịch hết bài viết của Gordimer, sau đó NQT
tôi, và có thể, luôn cả độc giả, có
chút tài liệu, để mà nhận xét về những đoạn mà nhà thơ thích được!
Trân trọng. NQT
Note:
Đây có lẽ là bài viết
đầu tiên, rất mức đàng hoàng, từ cái trang web mà Gấu gọi là Hậu Vệ. (1)
Tôn trọng người viết, và để làm nhẹ bớt phần nào lỗi của NQT, nay xin
tách
riêng bài viết ra khỏi mục Dọn.
NQT
(1)
Khi một con người không còn biết tự trọng.
[TƯ CÁCH NHÀ VĂN] ...
Thì cũng đành phải chịu đòn này, vậy! NQT
*
Ở đây, tôi chỉ xin giới thiệu
một bài thơ viết nhân ngày Lê Công Định và Nguyễn Tiến Trung bị bắt và
sau đó,
xuất hiện trên màn ảnh truyền hình với lời nhận tội và xin khoan
hồng.Về sự
kiện ấy, rất nhiều người đã lên tiếng. Người thì thông cảm, cho họ bị
công an
lừa gạt hoặc gây sức ép. Người thì thất vọng, cho là họ quá nhẹ dạ và
yếu đuối.
Tôi thích nhất là thái độ của
nhà thơ Nguyễn Tôn Hiệt. Trong bài “Tôi biết ơn những người vấp ngã”,
ông đưa
ra một cái nhìn nhân hậu và nhân bản, bày tỏ sự trân trọng đối với
những người
từng dũng cảm lên tiếng chống lại tội ác ngay cả những khi họ bị vấp
ngã.
NHQ Blog VOA
Những
đoạn của Gordimer nhà thơ Nguyễn Tôn
Hiệt thích, và dịch, xuất hiện cũng đã lâu rồi. Sở
dĩ Gấu đến bây giờ
dám ‘đụng’ tới nó, là vì bài thơ ‘Tôi biết ơn những người vấp ngã’ được
nhà
đại phê
bình mang ra thổi vung vít, khiến Gấu ‘lại đâm bực’!
Hãy thử tưởng
tượng, gia
đình LCD đang ló sốt vó, không biết ông có bị VC đem ra làm vật tế thần
hay không,
mà phải đọc những tình cảm nhân hậu và nhân bản dành cho người yếu
đuối, quá nhẹ dạ, và vấp ngã,
thì có điên
lên không?
Gấu này, người ngoài cuộc, đọc,
mà còn giận điên lên, và như người ta nói, giận mất khôn, mất luôn cả
'tư
cách nhà văn',
mất luôn 'lòng tự trọng', là như vậy.
Dù sao, cũng xin lỗi thi sĩ, một lần nữa.
NQT
Những
đoạn của Gordimer nhà thơ Nguyễn Tôn
Hiệt thích, và dịch, xuất hiện cũng đã lâu rồi. Sở
dĩ Gấu đến bây giờ
dám ‘đụng’ tới nó, là vì bài thơ ‘Tôi biết ơn những người vấp ngã’ được
nhà
đại phê
bình mang ra thổi vung vít, khiến Gấu ‘lại đâm bực’!
Hãy thử tưởng
tượng, gia
đình LCD đang ló sốt vó, không biết ông có bị VC đem ra làm vật tế thần
hay không,
mà phải đọc những tình cảm nhân hậu và nhân bản dành cho người yếu
đuối, quá nhẹ dạ, và vấp ngã,
thì có điên
lên không?
Gấu này, người ngoài cuộc, đọc,
mà còn giận điên lên, và như người ta nói, giận mất khôn, mất luôn cả
'tư
cách nhà văn',
mất luôn 'lòng tự trọng', là như vậy.
Dù sao, cũng xin lỗi thi sĩ, một lần nữa.
NQT
Chán thật. Vừa cảnh cáo nhà
phê bình qua đệ tử của Người, coi chừng cắn phải lưỡi, thì cắn ngay
lưỡi của chính mình!
NQT
*
Bài thơ của Nguyễn Tôn Hiệt,
Gấu mầy mò tìm lại xuất xứ, hóa ra là được gợi hứng từ bài thơ của Trần
Tiến Dũng,
và cái từ “vấp ngã”, là của TTD.
Nhà thơ TTD sử dụng từ này, thì OK, ấy là bởi
vì, ông không thể sử dụng một từ khác. Trong tinh thần bài thơ của ông
hình ảnh
‘vấp ngã’ thật đẹp, vì nó không nhắm thẳng vào những cá nhân như LCD,
NTT, mà
chỉ khiến người đọc nhìn ra, và nhập vào khổ nạn của tất cả những người
như họ, được tượng trưng bằng một số nhân vật trong bài thơ (1)
Cũng theo cái dòng đó, mà bài
thơ của Nguyễn Tôn Hiệt đi tiếp. (2).
Nói rõ hơn, nhà thơ NTH không sử dụng bài thơ
của ông, để chỉ đích danh, và để nhớ ơn, những LCD, NTT. Thành thử bài
viết của
NHQ, với cái tít: Một bài thơ
cho Lê Công
Định và Nguyễn Tiến Trung,
là sai.
Đây là đòn "mượn hoa hiến Phật", "của người phúc ta", khiến Gấu bị mắc
hỡm!
Bởi vì,
Nguyễn Tôn Hiệt không hề làm bài
thơ cho LCD và NTT.
[Không hiểu, ở những chỗ khác, ông có ghi là "tặng và nhớ ơn LCD, NTT
vì vấp ngã" hay không.]
Khi đọc cái tít, trên, khi đọc
những dòng sau đây, của NHQ, tôi, NQT đã bị lầm.
Ở đây, tôi chỉ xin giới
thiệu một bài thơ viết nhân ngày Lê Công Định và Nguyễn Tiến Trung bị
bắt [Note: Nếu sự kiện chỉ có thế,
thì không
thể ‘giật cái
tít’ như trên được. NQT], và sau đó,
xuất hiện trên màn ảnh truyền hình
với lời
nhận tội và xin khoan hồng. Về sự kiện ấy, rất nhiều người đã lên
tiếng. Người
thì thông cảm, cho họ bị công an lừa gạt hoặc gây sức ép. Người thì
thất vọng,
cho là họ quá nhẹ dạ và yếu đuối.
Tôi thích nhất là thái độ
của
nhà thơ Nguyễn Tôn Hiệt. Trong bài “Tôi biết ơn những người vấp ngã”,
ông đưa ra
một cái nhìn nhân hậu và nhân bản, bày tỏ sự trân trọng đối với những
người
từng dũng cảm lên tiếng chống lại tội ác ngay cả những khi họ bị vấp
ngã.
Về phương diện nghệ
thuật,
đây cũng là một bài
thơ hay. Xin mời quý bạn đọc thưởng thức.
NHQ. Blog VOA
Từ cũng, "đắt"
thật!
NQT
*
Hôm qua, 06.01.2010, sau khi viết
xong bài “Khi một con người không còn biết tự trọng” (trong đó, tại hạ
phê phán
việc ông Nguyễn Quốc Trụ thoá mạ tại hạ một cách vô căn cứ, vô cớ và thiếu
lương thiện về một bài trích dịch Nadine Gordimer)…
NTH
Tôi, NQT, sợ rằng, “thiếu lương
thiện”, đúng ra phải áp dụng cho nhà thơ!
Ông có nguyên tác trong tay, ông giấu biệt, lâu lâu "xón" ra một câu
dịch rất đỗi tức cười, NQT đọc,
nghi quá, mới gõ Google, ra được cái bản tóm tắt. So nó với những
đoạn ông đã dịch, thì nghĩ trong bụng, nhà thơ không đọc nổi bản văn
của Gordimer,
từ đó mới xổ ra một số từ khá nặng nề, bởi thế, khi ông lên tiếng, phải
nhận lỗi
về mình.
Câu văn “All that the
writer can do, as a writer, is to go on writing
the truth
as he
sees it”, có thể nằm trong nội dung bài viết, thì hiểu được, nhưng vì
tách ra,
nên NQT mới bị lầm, và cũng đã nhận lỗi.
Giả như ông NTH để nguyên văn
tiếng Anh, kèm câu dịch, thì đâu có
chuyện.
Chính vì sợ ‘thiếu luơng thiện’ mà Tin Văn mỗi khi dịch, cố gắng kèm
nguyên tác, vậy mà cũng bị hiểu lầm là coi thường độc giả.
Trường hợp “thiếu lương thiện” đã từng xẩy ra trên Hậu Vệ, với
một dịch giả nổi tiếng. Tin Văn đã khui ra, không tiện
nhắc lại.
Cách tốt nhất, là, đề nghị NTH dịch toàn bài, sau đó mới có thể nói
chuyện tiếp được, về những “dịch đại, dịch nhảm”…
V/v Summary, tôi NQT chỉ cần có vậy, nên “đoán ẩu” là của nhà xb,
không đúng như sự thực, của AcaDemon, như NTH sửa lại.
Tks, anyway. NQT
V/v bài
viết mới, của Nguyễn
Tôn Hiệt, Nguyễn
Quốc Trụ tôi không có ý kiến, và xin chấp dứt ở đây.
NQT
Tưởng lọc được viên đá quí, hóa
ra cũng đồ
dởm!
"Tư cách nhà văn" thì làm cái chó gì ở đây?
Một thằng chưa từng có tác phẩm, viết mấy bài thơ dởm, vậy mà giở giọng
đòi hỏi
“tư cách” của một thằng viết cả đời người, sắp xuống lỗ, có thấy lố
bịch không?
Một thằng con nít " ừ thì anh" với ông Trùm Sáng Tạo, "anh tiên chỉ
đâu,
ra đây tớ biểu", là quá tởm rồi!
Thế rồi, sau khi tôi
công bố bài
“Khi một con người không còn biết tự trọng” lên trang Tiền Vệ, ông
Nguyễn
Quốc Trụ bắt đầu đổi giọng.
Ông là thằng nào, ghê gớm cỡ
nào mà khiến một kẻ viết văn từ khi ông có thể chưa mở mắt chào đời (1)
phải đổi
giọng?
Có mắc chứng vĩ cuồng không đấy?
NQT
(1) Một bạn văn mail
cho NQT
biết, NTH là bút danh của một người cũng đã từng đụng độ với NQT, dưới
một bút
danh khác.
Tưởng là ai, vẫn thứ đó! NQT
Dịch như “kít”, yêu cầu trưng
nguyên tác,
thì lại giở giọng vi phạm luật bản quyền!
Trang Tin Văn này làm công tâm, non-profit, ăn cướp, ăn trộm, ăn cắp,
đủ thứ tài
liệu của thiên hạ, để dịch, chủ yếu là cho trong nước đọc, để mà nghĩ,
để mà
thay đổi, để mà mong đất nước có ngày lại mở mặt với thế giới, nếu sợ
thì đừng
có dịch; dịch, khi có người hỏi tính xác thực, là phải trưng nguyên
tác. Đó là
sự lương thiện của người viết.
Còn cái chuyện bài vở trên Tin Văn, nó như rừng, là sự thực, vì một
người làm, không
rành kỹ thuật, không có search device, thì nó như thế. Công luận là do
mình
quyết định, do cái tâm của mình quyết định. Nếu không có tà ý, thì sợ
thằng chó
nào?
Xin chấm dứt nói chuyện với NTH!
NQT
Đã
tưởng, có thể cho đám hủi
này một 'dịp may thứ nhì', hoá ra lại hỏng! NQT
*
Ngay
lúc tôi và những người
bạn tôi rơi sâu vào thất vọng vì chuyện “thú tội” của luật sư Lê Công
Định và
Nguyễn Tiến Trung, thì tôi nhớ rằng qua mail anh Nguyễn Tôn Hiệt có
viết một
câu giúp chúng tôi bừng tỉnh. Câu đó như sau:
“Chỉ bằng việc
các anh ấy đã đi được một đoạn
đường,
chúng ta phải biết ơn các anh ấy!”
Và xin
nói để ông Nguyễn Quốc
Trụ được rõ, từ câu nói đó của Nguyễn Tôn Hiệt, tôi đã viết bài thơ “Ở
cùng một
nơi với những người vấp ngã”.
Bây giờ
thì không cần nói
thêm chắc ông Nguyễn Quốc Trụ đã biết động lực, và diễn biến đem lại
cái từ
khoá để tôi viết bài thơ trên là từ đâu.
Một bài
thơ đến với độc giả
thông qua văn bản bao giờ cũng rất rõ ràng, nhưng không gian của tác
giả trước
khi giọng thơ nổ ra thì khác. Về hai bài thơ của tôi và Nguyễn Tôn
Hiệt, thì
ông chỉ là một độc giả, ông có quyền thẩm định nghệ thuật. Thế nhưng,
thay vì
ông nhận đủ ánh sáng từ hai bài thơ hoàn chỉnh, ông lại phán xét,
nhăn nhíu
mày, cho bên này sáng là nhờ bên kia, và như vậy ông tự dành sự thiệt
thòi cho
ông.
Trần Tiến Dũng
Trả lời:
Cám ơn nhà thơ đã góp ý làm sáng
rõ nguồn của hai từ ‘vấp ngã’.
Tôi không hề nhăn nhíu mày, và
chẳng hề tự dành cho mình sự thiệt thòi, nhưng chỉ hiểu lầm ý nghĩ của
nhà thơ về vụ luật sư LCD.
Tôi nghĩ, LCD chắc cũng chẳng
thú vị gì khi được ở cùng một nơi với nhà thơ!
Tôi tự hỏi, không hiểu LCD có bao giờ để ý đến lòng biết ơn của nhà thơ
và bạn bè của ông không ? (1)
NQT
(1)
Bất giác nhớ tới 'ông anh' của
nhà đại phê bình.
Bữa đó, Gấu ngồi Quán Chùa với
nhà thơ TTT, Mai Thảo. Bỗng một đấng lạ hoắc, ở đâu xà tới, tự động kéo
ghế ngồi,
"ừ thì anh" với cả lũ. Mai Thảo lên tiếng:
-Xin lỗi, anh có quen một
trong bất cứ ba thằng này không?
Anh kia lắc đầu.
Mai Thảo nói tiếp:
-Vậy thì đi chỗ khác chơi!
Ui
chao, đúng tình cảnh 'biết
ơn' của mấy đấng nhà văn nhà thơ đối với LCD.
Gấu nghe ông, ngồi trong nhà tù VC, nói vọng ra:
-Đi chỗ khác chơi!
Hình như thấy đám khốn kiếp còn trần trừ, ông văng tục:
-Tao đéo cần lòng biết ơn của tụi bay!
Hà, hà!
Cái
đám
Tự Lực Văn Đoàn cũng đã
từng bị chửi y chang lũ khốn này, vì cái tội đứng ở trên cao nhìn
xuống,
thương hại
[biết ơn!] dân chúng lao động, người dân quê nghèo khổ của Miền Bắc, và
VC thừa
cơ hội xúm vô ‘tam cùng’ với họ, thế là đi đời cả một miền đất!
Mi là cái đéo gì mà tỏ ra biết
ơn những người như LCD?
Một khi ông, và những người như ông lâm vào vòng tù tội,
gia đình ông ngày đêm lo lắng, lòng biết ơn sâu xa nhất, là sự im lặng,
cùng đau
với họ, đâu có cái trò dơ bẩn, “Chỉ bằng việc
các anh ấy đã đi được một đoạn
đường,
chúng ta phải biết ơn các anh ấy!”
Biết ơn vì họ "vấp
ngã"!
|
|