Notes
|
Từ
trái sang phải: Carl
Robinson, Richard Pyle, Horst Faas, lái xe, Peter Arnett và Neal
Ulevich
Từ trái: Dirck
Halstead, UPI/Time, Horst Faas AP, Hugh Van Us, UPI, người chụp bức
hình di tản
nổi tiếng bằng trực thăng trên nóc nhà CIA, nhưng thường bị nhìn lầm là
Tòa Đại
Sứ Mẽo, Bob Davis, phóng viên tự do. Hình chụp trước Continental.
Thirty Years at 300 Millimeters
by Hubert Van Es
Một nhóm phóng viên chiến
trường nổi
tiếng từng tham gia tường thuật cuộc chiến Việt Nam sẽ có
cuộc hội
tụ hy hữu ở TP HCM vào tháng Tư này nhân kỷ niệm 35 năm ngày
kết
thúc chiến tranh.
Được biết
trong số họ có những tên tuổi như Peter Arnett (phóng viên
AP, người đoạt giải Pulitzer năm 1965 về phóng sự); Horst Faas
(AP,
Pulitzer 1965 và 1972 về ảnh); Neal Ulevich (AP, Pulitzer 1977 về
ảnh),
Barry Hillenbrand (tạp chí Time); Tim Page (tạp chí Time); Don
North
̣(hãng ABC); Ken Wagner (CBS); Jim Laurie (NBC); Carl Robinson (AP);
Dirck
Halstead (UPI và Time).
Ngoài ra,
đại diện cho phóng viên nhiếp ảnh huyền thoại Larry Burrows,
người đã tử trận năm 1971 ở Lào, là con trai ông - Russell
Burrows.
Cuộc hội tụ
có thể là lần cuối của các phóng viên lão làng và
một triển lãm ảnh thời chiến tranh Việt Nam sẽ được tổ chức
tại
Khách sạn Caravelle, nơi mà trước kia các hãng CBS và NBC đã
đặt trụ
sở.
Ông Carl
Robinson, phóng viên hãng Associated Press tại Sài Gòn từ 1968
tới 1975 cho biết: "Chúng tôi đã nghĩ rằng cuộc gặp gỡ 5 năm
trước đây là cuộc cuối cùng".
“Tuy nhiên sau
khi Hubert Van Es [người chụp bức hình di tản bằng trực
thăng năm 1975] qua đời năm ngoái, danh sách trao đổi thư từ gồm
300
người của chúng tôi đã có ý kiến sẽ gặp nhau thêm lần nữa.”
Những người
tham dự cuộc gặp sẽ một lần nữa thăm viếng những địa
chỉ nổi tiếng tại nơi mà một thời được mệnh danh là Hòn
ngọc Viễn
Đông; những địa chỉ như Dinh Gia Long, tòa nhà Eden nơi có tiệm
cà phê
Girval...
Thời điểm
chính xác của cuộc gặp và triển lãm ảnh sẽ được thông
báo sau.
Nhân
tiện, server cho biết về
trang đặc biệt, hình như bằng tiếng Nhựt, về Henri Huet , nhân bài viết
về anh
trên TV:
Henri Huet
Nhật Ký TV
The Saigon Execution
Xử bắn
CBS's
Cameraman & UPI's Radiophoto Operator
Đồng Nghiệp Thời Chiến
Gấu: Nhớ xừ luỷ không?
Nguyễn Ngọc An [CBS's Cameraman]:
Ẩn hả? Nhớ chứ. Bữa nào mà chẳng gặp ở Press Center.
Cao Bồi, Bạn Gấu
Nhà Văn
Cựu
chủ [Time] viết về nhân viên
cũ.
(1) DIED. Pham Xuan An, 79,
Viet Cong colonel who worked during the Vietnam War as a highly
respected
journalist for TIME while spying for the communists—a double life kept
secret
until the mid-'80s; in Ho Chi Minh City. The first Vietnamese to become
a staff
correspondent for a U.S.
news outlet, An said he was an "honest reporter" who did not spread
misinformation. From his unique perch at TIME's Saigon bureau, the
popular,
plugged-in An was able to achieve feats for both sides, alerting the
Viet Cong
to the impending buildup of U.S. troops in the mid-'60s and secretly
arranging
for the release of American journalist Robert Sam Anson, captured in
Cambodia
by the Khmer Rouge.
[Từ trần. Phạm Xuân
Ẩn, 79 tuổi, đại tá Việt Cộng, trong chiến tranh Việt Nam, là một ký
giả rất
được kính trọng của tờ Time, cùng lúc còn làm công tác gián điệp cho
Cộng Sản -
một cuộc sống kép được giữ kín cho tới giữa thập niên 1980, tại Thành
Phồ Hồ
Chí Minh. Người Việt Nam
đầu tiên trở thành nhân viên chính thức, cho một tờ báo lớn của Mỹ, tại
một trụ
sở ở nước ngoài của nó. Ẩn nói, ông phục vụ như là một "thông tín viên
lương thiện", theo nghĩa, không phao tin dởm. Giống như một con cú, đậu
chót vót trên cao, từ vị trí độc nhất của mình ở tòa soạn báo Time, con
người
bình dân, giao thiệp rộng rãi, nằm vùng là Ẩn đó có thể hoàn thành
những kỳ
công cho cả hai bên, trong đó có việc báo động cho VC về những cuộc
điều động
quân đội Hoa Kỳ trong thời gian giữa thập niên 1960, và, bí mật dàn xếp
với lực
lượng Khờ Me Đỏ, để họ thả ký giả Mỹ Robert Sam Anson, bị bắt tại
Cambodia.]
Tẫu
có câu:
Tiểu lượng phi quân tử
Vô độc bất trượng phu
(Lượng nhỏ chẳng thành người quân tử
Không độc sao nên đấng trượng phu)
Cú ngửa tay xin tiền bạn cũ của PXA phải nói là cú tối tối độc, bởi vì,
với cái
tội để mất Miền Nam, rồi để mất cả nước, rồi đẩy cả nước xuống biển,
rồi đẩy cả
nước vô cơn băng hoại không làm sao ra thoát [Gấu tin là vô phương!],
biến cả
thế giới thành bãi đánh hàng nữa chứ!, tất tất tật đổ vào đầu PXA, khi
ông đánh
bức điện mở cửa Sài Gòn: Yankee mũi lõ chạy có cờ rồi, chúng không có
lý do nào
để trở lại nữa, Yankee mũi tẹt vô mau lên!
Không có bức điện của PXA, có thể tình hình khác đi.
Hơn ai hết, là một tổ sư cớm nằm vùng, như con cú từ trên cao nhìn
xuống, ông
quá rành điều này, như Ngọa Long ngày nào nằm khểnh trong lều tranh, mà
biết
thiên hạ sẽ phân ba.
PXA biết, nhưng không biết, cái không thể nào biết: Ông xa Đất Bắc lâu
quá, đã
mấy đời rồi, ăn cơm Miền Nam, ị ra cứt Miền Nam cũng đã mấy đời rồi,
trong cứt
không còn một tí Bắc Kít nào hết, nhưng trái tim ông hoàn toàn là Bắt
Kít, một
thứ Bắc Kít tuyệt vời, từ đó, là cái chân lý tuyệt vời, thống nhất đất
nước,
biến cả nước thành một Miền Nam tuyệt vời.
Trong ông Cái Ác Bắc Kít kể như không còn.
Vào những giờ phút cuối cùng, ông đi không được, là vì những chuyện đó,
chắc
chắn như vậy.
*
Năm học Đệ Nhất Chu
Văn An, ông thầy
dậy sử của Gấu là Vũ Khắc Khoan. Học
ban B. B8, ngay cổng ra vào, khi nhà trường còn nằm nhờ truờng Pétrus
Ký, miếng
đất sau trở thành Trung Tâm Học Liệu. Người hồi đó đi solex, rất nhiều
khi tới
cổng vẫy vẫy, ra ý, hôm nay Thầy bận, rồi đi. Nếu có vô lớp thì cũng ít
khi nói
về sử, mà thường là về kịch, về “chúng ta đã xuống thuyền”, và về…Hà
Nội.
Có một lần ông kể chuyện, về
mấy anh Tây mũi lõ, ở bên chánh quốc, thất nghiệp, đói rã họng, bèn
kiếm cách
xuống tầu tới Đông Dương, tới Hà Nội, không phải để kiếm việc làm,
thiếu gì, nhưng
mà là để làm “cái bang”, mỗi khi cần tí tiền, là ra nhà hàng Godard,
lấy cái nón
trên đầu xuống, lật lên, xin tiền đám Mít quí phái, và đám Tây Đầm.
Lũ Tây Đầm
ngượng lắm, vừa thấy cái nón lật lên, là thẩy tiền liền. Thấy "đường
được", là tếch.
Nhất định không chịu kiếm việc làm. Thế mới thú.
Đám Mẽo làm hùng hục, chỉ
mãi
đến khi quá chán cuộc chiến Mít, mới nghĩ ra trò này: Ăn xin thay vì
làm việc!
Liệu
Cao Bồi biết kỳ tích đó,
và anh sử dụng đòn ăn xin - không phải xin đám Bắc Bộ Phủ [mày cho tao
bao
nhiêu cho xứng công lao gian khổ “nằm Time [Tai, không phải Gai], nếm
XO”, làm
một tên cớm VC nằm vùng, bán đứng cả một miền đất đã từng cưu mang mấy
đời họ
Phạm, gốc Hải Dương, Bắc Kít - mà xin mấy anh bạn báo chí cũ, một công
đôi ba việc: Tao xin tiền tụi bay, vì tao lỡ lừa tụi bay, và chỉ có
cách xin tiền tụi bay, chịu nhục chịu nhã như thế, thì mới phần nào
chuộc tội, với cả tụi mày, và cả đồng bào của tao.
Tuyệt
chưa?
Thảo nào đã có thời đánh bạn với Gấu!
Saigon
Streets © 2005 by Dirck Halstead
Dirck
Halstead là Sếp UPI của
Gấu. Sếp đầu tiên. Anh sau qua làm cho tờ Time, bây giờ làm chủ trang
web
TheDigitalJournalist
Dirck's
new book: "A
Moment in Time," tells of his time in Vietnam
from photographing the Marines landing at Danang, to his years as the
UPI Bureau
Chief in Saigon. For the 30 years
following
his tour in Saigon, Dirck was the
White House
Photographer for Time magazine. He is the founder, publisher and editor
of The
Digital Journalist, and leads the Platypus DV Workshops, turning news
photographers into digital video journalists.[Cuốn sách mới của Dirck, "A
Moment in Time,"
viết về thời của anh ở VN, từ chụp
hình Mẽo đổ bộ Đà Nẵng, tới những ngày làm Trùm UPI tại Saigon, sau về
làm cho Time].
From:
Date: Thursday, July 21, 2005 11:36:18 PM
To: Nguyen_Quoc_Tru
Subject: Re:
It's wonderful to hear from you Tru. How are you?
We missed you at the reunion in Saigon
in May.
*
Cuộc hội ngộ vào tháng Năm, the reunion in Saigon
in May, là vào năm 1985, khi VC kỷ niệm Mười Năm Đại Thắng Mùa Xuân.
Mời mấy
anh ký giả Mẽo tới, trong có Dirck.
Hai Lúa lúc đó ở trong Trại Bà Bèo, sau chuyến đi Vàm Láng thất bại,
như đã kể
sơ sơ trong một bài viết.
Khi về được Sài Gòn thì lễ lạc đã qua. Tình cờ gặp Tám, nhân viên phòng
tối.
Anh nói, thằng Dirck hỏi thăm mày, nhưng tao với nó phải đứng xa nhau
cả mười
mấy thước, ở ngay trước Tòa Đô Chính, chỗ bùng binh phun nước.
Sợ mấy ảnh, đầy đường lúc đó.
Tám nói, cũng là tình cờ tao nhìn thấy thằng Dirck từ đằng xa. Chính nó
kêu
tao.
Tám, nhân viên phòng tối, trốn lính, suốt ngày đêm đóng đô tại văn
phòng UPI.
Bữa đó, cuồng cẳng quá, mò ra ngoài, lang thang mấy snack bar kế bên
văn phòng
tại đường Ngô Đức Kế, phía đi ra Nguyễn Huệ, bị tóm liền.
Bữa sau, Hai Lúa xuống văn phòng, gặp Tư Râu, người chuyên đưa hình lên
Đài cho
HL chuyển đi. Anh nói, mở mấy ngăn kéo riêng của thằng Tám, thấy toàn
xú
chiêng, quần lót của bướm!
Dirck cũng từng đề nghị với Hai Lúa, mày có muốn đi làm tại văn phòng
UPI
Tokyo, tao lo cho. Đó là lúc cuộc chiến "hứa hẹn những điều khủng
khiếp".
Lạ một điều, Hai Lúa chưa từng có ý định rời bỏ Sài Gòn, chờ cho cuộc
chiến qua
đi, rồi lại mò về. Đi tu nghiệp hai năm thì được. Nhưng do làm UPI, HL
từ bỏ
một hai cơ hội tu nghiệp Huê Kỳ. Nhớ lại, lúc đó, chỉ mong được đi Tây.
Cho Gấu tí Paris
Để Gấu làm thi sĩ!
Đại khái vậy!
Chuyến đi "liên can" tới lễ kỷ niệm 10 năm đại thắng Mùa Xuân, của
những
người CS. Người bạn đi cùng ông già mang theo những danh sách, những
bản tin,
những tài liệu về miền Nam sau mười năm, phóng sự về những sĩ quan đi
học tập,
tình cảnh vợ con ở nhà, và ... MIA.
Viết là
Khiếp
Gặp nhau tại Sài Gòn
Bà mẹ trong hình
và ngoài đời
Sawada không
chết vì cuộc chiến
Việt Nam, nhưng sau đó, khi nó
chuyển qua Kampuchia. Anh là người, có lúc tôi nghĩ, may mắn, vì luôn
luôn có mặt
trong những trận đánh lớn, và cứ nhè những khía cạnh cuộc chiến muốn
giấu, để
mà lột trần ra. Cái xấu, cái ác, có lẽ cũng là chuyện làm xàm, đôi khi
chán ngắt,
chính vì vậy Thần Chết muốn giấu, cũng nên! Thông thường đám phóng viên
Tây-phương, cứ thấy xác chết là "mê", chụp hình lia lịa. Hình của
Sawada là những gì hết đỗi tầm thường, nếu không muốn nói, nhàm chán, y
hệt như
nếu không có những xác người "bầy ra đấy", nó vẫn phải "xẩy
ra": hình một người lính VNCH "chán đời", ngồi thừ, điếu thuốc gắn
trên môi, "để đó". Có vẻ như anh không còn một chút hơi sức, chỉ để
kéo một hơi thuốc. Có vẻ như anh chẳng vui gì mà hút thuốc, sau khi
người bạn
thân vừa tử trận. Hay là anh nghĩ, không biết con vợ "bay bướm" ở nhà
có "buồn" vì anh vẫn còn sống... Bản chất ù lì, "tiêu cực"
có khi cần thiết cho sáng tạo, hơn là sự hăm hở, sôi sục, muốn "viết",
"chụp". Hình mấy mẹ con bơi qua sông chạy giặc: vẻ "trơ ra"
của thiên nhiên. Vũ Ngọc Phan đã từng chê Nguyễn Tuân: muốn kéo thiên
nhiên xuống
cho vừa ý con người...
Tên của cuộc chiến
|
|