Notes
|
General Giap fights another
battle
Võ
tướng quân uýnh một trận
uýnh khác. Đời Người, cầm quân ba trận. Trận Điện Biên. Trận Cầm Quần.
Và trận
Bô Xịt.
Bài viết giọng thật đểu
cáng, theo cái kiểu thuốc đắng rã tật. Câu chót mới bảnh:
Hoang Trung Hai, a deputy
prime minister, recently told a conference of scientists concerned
about
environmental damage that Vietnam
will not pursue the bauxite mining plan “at any cost”. But the reality
is that
in straitened economic times, beggars cannot be choosers.
Quan VC nói, sẽ đếch bán Bô
Xịt với bất cứ giá nào, nhưng, đói rã họng ra như lúc này, ăn mày ăn
xin làm
sao có quyền chọn lựa?
Note: BBC có dịch bài này,
nhưng đổi cái caption hình Võ tướng quân, thành:
Đại tướng Võ Nguyên
Giáp
là người phản đối dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên!
Cả bài viết, có hai câu ăn
tiền nhất, bị mấy anh thợ dịch diệt mất một câu!
Gấu lại nhớ những ngày làm
bồi Mẽo, và cái giá cả giữa bức hình, và cái légende, caption, chú
thích của nó:
Phải một tay nhà nghề, thường là trưởng phòng mới có quyền đánh caption
gửi
hình đi.
Một cái caption thần sầu,
"Tướng Giáp uýnh một trận uýnh khác" [và lần này thua!], vậy mà nỡ thiến đi, thì có ngu không cơ chứ!
Nàm sao không chửi?
*
Note: Một độc giả Tin
Văn,
mail, sửa lưng Gấu: Không phải ngu, mà là sợ. Mấy anh Yankee mũi tẹt
biết rất rõ
“ẩn dụ” của cái “caption”, nhưng bắt buộc phải vờ đi.
Chỉ
là
một cái caption, mà cũng
không dám dịch trung thực. Sao hào khí, sôi nổi, mouvementé, bằng những
dòng
sau đây:
Một tháng qua là những ngày
cực kỳ mouvementé đối với Toàn. Ba tài liệu dịch song song, gồm một tập
truyện
ngắn cho nhà Nhã Nam, một cụm bốn tập truyện trẻ em cho nhà Đông A, và
một cuốn
tiểu luận của nhà văn Ba Lan Milosz được NN cho, một cuốn sách nói về
sự cầm tù
của tư tưởng, La pensée captive, đã nghĩ thầm trong đầu về việc dịch
cái tên –
Ngục trung tinh thần – định đọc xong rồi sẽ làm một bài điểm sách công
phu,
công việc cũng gần mất công như dịch cả cuốn sách. Bên cạnh đó? Bên
cạnh đó,
còn ơi ới đòi những bài báo về giáo dục, và còn quan trọng hơn nữa bên
cạnh đó
là công việc Toàn vừa mới khởi động và đang điều hành ba nhóm soạn sách
giáo
khoa tiểu học (bí mật nhé!). Công việc cuối cùng này mới cần, vì Toàn
đã cảm
nhận được sự xúc động của các cộng sự: họ nghèo nhưng đều đồng tình làm
không
công, không có dự án, không có tài trợ, và chưa chắc đã được "nghiệm
thu", nhưng vẫn phải làm nhanh, làm đẹp, làm tử tế cho ba tập đầu của
cả
ba bộ sách được ra kịp trước năm học mới; đối với trẻ em, mất một ngày
có khi
là mất một năm học, và có khi là mất cả đời người… Nào đã hết! Nhà thơ
tám mươi
tuổi TVP lại giục sớm sớm in một tập thơ nữa mới chết người ta chứ!
Thế rồi đùng một cái ông Huệ
Chi gọi điện tới "anh phải thảo ngay bản kiến nghị thôi". Thì thảo.
Mấy giờ sau, lại là điện của Huệ Chi, "đọc rồi, viết thế không được,
viết
thế thì đi tù cả nút à?" Thì khổ quá, chơi với nhau mà không biết tính
nhau! Toàn không làm gì thì thôi, hễ làm là phải triệt để. Không làm
triệt để,
có nhiều lúc thế vẫn thời phải thế, nhưng cứ có cảm giác mình đã thành
một
người không tử tế, mình đánh lừa bạn bè, mình mời bạn uống nước đun
chưa sôi,
gây cho bạn chứng khó chịu vùng thận. Thế là bẵng đi không nghĩ đến
chuyện kiến
nghị bauxite được mấy tuần và được "tập trung làm công việc chuyên
môn". Rồi lại điện thoại. Vẫn lại Huệ Chi. "Anh phải thảo ngay bản
kiến nghị thôi, cấp bách lắm rồi, nhịp tim tôi lên 97 rồi…" và không
quên
dặn dò "anh phải viết cho ôn tồn, coi như các ông ấy cũng như mình, đều
lo
cho đất nước, nhưng lúng túng về giải pháp… thế thôi … có khi chính các
ông ấy
cũng ký vào kiến nghị đấy". Hình như Huệ Chi đùa như vậy. Ông Cổ Cận
Trung
đại mà đã đùa là cách mệnh lắm!
Và thế là hai giờ sau, bản
kiến nghị lại ra đời, chín chín phần trăm như bản anh em đặt bút ký,
một phần
trăm là mấy chữ phải sửa, thí dụ vì Toàn nghĩ mình không là trí thức
nên không
chịu viết "anh em trí thức …", chỉ viết "người Việt Nam …",
nhưng phải sửa lại thành "anh em trí thức chúng tôi", vì quả thật sau
đó đúng là bao nhiêu chữ ký đều của anh em trí thức thật!
Nguồn
Cả
bài
viết có hai câu ăn
tiền nhất bị mấy anh thợ dịch diệt mất một câu!
*
Bộ Chính trị kết luận
về bauxite
Cơ quan quyền lực cao nhất
Đảng Cộng sản Việt Nam ra kết luận về khai thác bauxite, khẳng
định
đây là 'chủ trương nhất quán'.
BBC
Ui chao Gấu, bói mu rùa, và biết trước nghị quyết của BCT, khi viết:
"Tướng Giáp uýnh một trận
uýnh khác" [và lần này thua!]!
Chỉ tội nghiệp đám sĩ phu Bắc Hà!
Chắc là anh nào anh nấy đang run như cầy sấy!
*
Một tháng qua là những ngày cực kỳ mouvementé đối với Toàn. Ba tài liệu
dịch
song song, gồm một tập truyện ngắn cho nhà Nhã Nam, một cụm bốn tập
truyện trẻ
em cho nhà Đông A, và một cuốn tiểu luận của nhà văn Ba Lan Milosz được
NN cho,
một cuốn sách nói về sự cầm tù của tư tưởng, La pensée captive, đã nghĩ
thầm
trong đầu về việc dịch cái tên – Ngục trung tinh thần – định đọc xong
rồi sẽ
làm một bài điểm sách công phu, công việc cũng gần mất công như dịch cả
cuốn
sách. Bên cạnh đó? Bên cạnh đó, còn ơi ới đòi những bài báo về giáo
dục, và còn
quan trọng hơn nữa bên cạnh đó là công việc Toàn vừa mới khởi động và
đang điều
hành ba nhóm soạn sách giáo khoa tiểu học (bí mật nhé!). Công việc cuối
cùng
này mới cần, vì Toàn đã cảm nhận được sự xúc động của các cộng sự: họ
nghèo
nhưng đều đồng tình làm không công, không có dự án, không có tài trợ,
và chưa
chắc đã được "nghiệm thu", nhưng vẫn phải làm nhanh, làm đẹp, làm tử
tế cho ba tập đầu của cả ba bộ sách được ra kịp trước năm học mới; đối
với trẻ
em, mất một ngày có khi là mất một năm học, và có khi là mất cả đời
người… Nào
đã hết! Nhà thơ tám mươi tuổi TVP lại giục sớm sớm in một tập thơ nữa
mới chết
người ta chứ!
Thế rồi đùng một cái ông Huệ Chi gọi điện tới "anh phải thảo ngay bản
kiến
nghị thôi". Thì thảo. Mấy giờ sau, lại là điện của Huệ Chi, "đọc rồi,
viết thế không được, viết thế thì đi tù cả nút à?" Thì khổ quá, chơi
với
nhau mà không biết tính nhau! Toàn không làm gì thì thôi, hễ làm là
phải triệt
để. Không làm triệt để, có nhiều lúc thế vẫn thời phải thế, nhưng cứ có
cảm
giác mình đã thành một người không tử tế, mình đánh lừa bạn bè, mình
mời bạn
uống nước đun chưa sôi, gây cho bạn chứng khó chịu vùng thận. Thế là
bẵng đi
không nghĩ đến chuyện kiến nghị bauxite được mấy tuần và được "tập
trung
làm công việc chuyên môn". Rồi lại điện thoại. Vẫn lại Huệ Chi. "Anh
phải thảo ngay bản kiến nghị thôi, cấp bách lắm rồi, nhịp tim tôi lên
97
rồi…" và không quên dặn dò "anh phải viết cho ôn tồn, coi như các ông
ấy cũng như mình, đều lo cho đất nước, nhưng lúng túng về giải pháp…
thế thôi …
có khi chính các ông ấy cũng ký vào kiến nghị đấy". Hình như Huệ Chi
đùa
như vậy. Ông Cổ Cận Trung đại mà đã đùa là cách mệnh lắm!
Và thế là hai giờ sau, bản kiến nghị lại ra đời, chín chín phần trăm
như bản
anh em đặt bút ký, một phần trăm là mấy chữ phải sửa, thí dụ vì Toàn
nghĩ mình
không là trí thức nên không chịu viết "anh em trí thức …", chỉ viết
"người Việt Nam …", nhưng phải sửa lại thành "anh em trí thức
chúng tôi", vì quả thật sau đó đúng là bao nhiêu chữ ký đều của anh em
trí
thức thật!
Nguồn
Nhưng, biết đâu, cũng chỉ dzui thôi mà, hoặc... chuyện của Cuội?
*
"đọc rồi, viết thế không
được, viết thế thì đi tù cả nút à?" Thì khổ quá, chơi với nhau mà không
biết tính nhau! Toàn không làm gì thì thôi, hễ làm là phải triệt để.
Không làm
triệt để, có nhiều lúc thế vẫn thời phải thế,
"anh phải viết cho ôn
tồn, coi như các ông ấy cũng như mình, đều lo cho đất nước, nhưng lúng
túng về
giải pháp… thế thôi … có khi chính các ông ấy cũng ký vào kiến nghị
đấy".
No
còm! NQT
Cả
bài
viết có hai câu ăn
tiền nhất bị mấy anh thợ dịch Bì Bì Xèo diệt mất một câu!
Diễn
đàn talawas dịch lại, thiến luôn hình Võ tướng quân, và tất nhiên," ẩn
dụ" về một vị tướng già, hom hem như thế, mà còn phải xông trận bô xịt!
Hội
Nhà Văn Albanie, như được nhìn qua gương bởi một em bướm
To
compare the Albanian Writers' Union to a whore seems
extremely vulgar, like so many overused metaphors, particularly the
ones that
have become common since the fall of Communism: So sánh Hội Nhà Văn
Albanie
với một em bướm xem ra quá tầm phào, giống như những ẩn dụ được xào đi
xào lại đến
trở thành toang hoác, kể từ khi chủ nghĩa CS sụp đổ...
Đây chắc là
tự thuật của đích thân tác giả nhà văn Albanie, Kadaré, người đã từng
được một
trong những đất nước tư bản mời tham quan, và khi trở về quê hương, bị
sếp kêu
lên bắt làm tự kiểm, vì chót ghé thăm đám nhà văn lưu vong, đồi truỵ,
bỏ chạy
quê hương, và trong khi ông ta hết sức phân trần, làm gì có chuyện đó,
thì sếp
của ông bật cười, làm gì có chuyện đó, đúng như vậy, nhưng chúng nó báo
cáo mật
với tôi, là anh mò đi thăm khu nhà thổ WJC, ít lắm thì cũng trên một
lần!
*
''You know,
there are still a lot of people out there throwing sand in the gears,
and they
never give up," I continued. ''You know what I heard today? Some fool
who
is setting up a condom factory had the gall to propose the name of our
national
hero Scanderbeg for the first Albanian-made condom."
She
blushed, not knowing where to look.
"I
don't understand all this
nonsense," she muttered. "How can they profane our national hero?
Will they never learn?"
"That's exactly what I said when I
heard about it. But he justified the name by saying that a condom had
to be
strong and resistant, and since there was no better symbol of
resistance than
Scanderbeg ... "
“Cô
có biết
không, vẫn có cả lố những đứa không chịu ngưng chống phá cách mạng,”
Tôi tiếp tục.
“Cô có biết bữa nay tôi nghe nói, có một tên khốn tính thành lập một cơ
xưởng đầu
tiên chuyên sản xuất áo mưa ở xứ sở CHXHCN của chúng ta? Và nó tính đặt
tên áo mưa là gì, cô biết không?”
Thấy
em bướm
nhà văn ngớ người, tôi nói luôn:
“Võ
tướng quân"!
-Ui
chao Ngài
là vị anh hùng quốc gia….
-"Nó nói, Ngài
chẳng đã từng làm công tác hạn chế sinh đẻ, 'cầm quần chúng em' là
gì! Vả chăng, áo mưa
cần phải dẻo, dai, và đất nước đâu có biểu tượng nào dẻo dai như Võ
tướng
quân đâu? Hom hem như Ngài mà còn phải xông trận bô xịt kia kìa!"
|
|