*
Notes


















*

**

Mới đọc bài viết về Miền Bắc nuôi đưỡng thần đồng Yankee mũi tẹt TDK thì thấy bài Nazi mở xưởng sản xuất thần đồng Aryan!
L'Express số đặc biệt về 1944, 28 Mai-3 Juin 2009: Mặt khuất của cuộc đổ bộ Normandie
*
Note: Nhân nhân vật NQT [không phải NQGấu!] đang nổi cộm, post lại mẩu sau đây.
Tiếc, bài viết trên Tuổi Trẻ của anh đã bị lấy xuống!
Biết thế, bệ về Tin Văn!
NQT

Tôi đọc truyện ngắn đầu tiên của Nguyễn Huy Thiệp khi còn đang học ở Cuba. Đó là truyện ngắn Vầng lửa...
Nguồn
Note: Không hiểu tòa soạn đánh máy sai, hay là người kể chuyện [Nguyễn Quang Thiều] đọc lộn!
Tên truyện ngắn của NHT là Vàng Nửa! NQT
*
Bài viết về NHT của ‘theo’ [?] Nguyễn Quang Thiều này, là một bài viết hay, và làm Gấu nhớ đến một bài viết của Gấu; bài viết của Gấu, "tất nhiên là hay",  nhưng không hay bằng cái tít của bài viết, và cái tít này, là của PTH:
*

Bạn văn VC của Gấu: Nguyễn Quang Thiều
Hình chụp năm 2001, chuyến về Hà Nội lần thứ nhất, sau hơn nửa thế kỷ, trong túi chỉ có địa chỉ, số phôn NHT. (1)
Trước khi về, có phôn cho ông bạn quí HPA ở Sài Gòn, nói, giới thiệu một hai người bạn ở Hà Nội. Anh giới thiệu NQT.
NHT là người thứ nhất Gấu gặp ở nhà ông cậu, cậu Toàn, tại phố cổ. Ngày thứ nhì. Ngày thứ ba, gặp NQT cùng một số bạn nữa. Cũng khá đông. DMT. PXN… Hình chụp tại một quán ăn gần nhà.
Cái vụ đi ăn quán này cũng có vấn đề.
Số là, bỏ ngày đầu về Hà Nội, gặp ông cậu và họ hàng bà con. Ngày thứ nhì NHT tới thăm. Ngày thứ ba, đám NQT tới thăm. Mời Gấu đi ăn, Gấu nhận lời, nhưng vội nghĩ lại. Tật của Gấu là rượu vào lời ra. Thành thử sợ, bèn nói lại, thôi mấy ông tới nhà ông cậu Gấu, tiện hơn.
Sau bữa ăn đó, biết lòng nhau, mới dám ra quán!

*
(1)
From:
Date: Saturday May 12, 2001
To:
Subject:
Dia chi NHTHiep:
Tel cua NHT:
Ong co ve cho... gui loi tham anh ay. Tiec la anh ay khong co Email nen khong lien lac duoc truoc. Ha noi mua nay da nong lam. May nam nay cang nong. Ong ve giu suc khoe. Dung an uong ngoai hang, dac biet la dung uong, tru bia trong chai. Minh di xa lau, bung da khong quen nua, de om lam.
*

Subject:
Date: Sun, 2 Apr 2000 14:56:33 +0200
From:
To:
Ong Tru oi,
Vua roi NHThiep co qua…  va den tham nha… Noi chuyen rat vui.
Ong nay dac biet kieu ngao, y thuc rat ro ve danh tieng cua minh va ve cai nghiep minh da mang, ma lai rat gian di, khong mau me ti nao lam ….tu dung nho ong Hai Lua.
*
Cái tít Vầng Lửa dễ nhận ra hơn, so với Vàng Lửa.
Truyện của NHT, cũng chông chênh giữa hai nghĩa đó.
Có thể, đây là điều hậu thế than tiếc hùi hụi: Giá mà cái mũi của Cléopatre dài thêm một tị!
Đúng như một đấng độc giả viết:
Qua bài của Bác Thiều, tôi thực sự xúc động về cuộc sống của bác Thiệp. Là một độc giả thường xuyên, tôi đã mua, đã đọc nhiều tác phẩm của bác Thiệp và cứ nghĩ rằng mình nghèo quá văn chương bây giờ được xuất bản giá hơi bị "ngất " so với đồng lương còm của tôi .Thế mà nghe bác Thiều thì bác Thiệp cũng vẫn khổ sao? Bác Thiệp ơi, hôm bác đi Italia về bác có ghé qua Kim Liên. Nếu tôi biết đời sống của bác thực như thế này tôi sẵn sàng mời bác ăn cơm bình dân, nghỉ ở phòng yên tĩnh miễn phí. Tôi đã nhận được một cuốn sách bác đề tặng. Tôi vô cùng cảm ơn bác Thiệp nhiều. Bác Thiều, bác Thiệp ơi! Tôi cho rằng các bác nhà văn ở vùng miền nào cũng thấm đẫm chất dân tộc, vì thế các bác mới rút ruột viết nên những trang chúng tôi đọc lúc khóc, lúc cười, lúc hơi điên điên chứ!
Ui chao, 'nếu tôi biết...": Giả như đấng độc giả này, biết, thì thử hỏi, sự tình sẽ như thế nào?
Chính vì thế, mà không nên "biết", thì hơn!
Tại sao lại có thứ độc giả coi thường tác giả mà mình yêu mến đến như thế?
Hay là Gấu hiểu lầm thiện ý của đấng độc giả này, theo nghĩa, câu chào hỏi thực tình của dân Miền Bắc, là, "Ăn cơm chưa?", thay vì "Hi, How R U?" NQT
Ui chao, Gấu lại nhớ cảnh đồng chi Vũ Quí chờ con mồi của "Tổ Chức", là Văn Cao, ngay trước Ga Hàng Cỏ, ngay trước một cửa hàng bán cơm!
*
Tôi đã gặp lại đồng chí Vũ Quí. Anh là người vẫn theo dõi những hoạt động nghệ thuật của tôi từ mấy năm qua, và thường khuyến khích tôi sáng tác những bài hát yêu nước, như Đống Đa, Thăng Long Hành Khúc, Tiếng Rừng, và một số ca khúc khác
Chúng tôi gặp nhau trước ga Hàng Cỏ. Chúng tôi vào một hiệu ăn. Ở đây quyết định một cuộc đời mới của tôi.
Câu chuyện giữa chúng tôi thật hết sức đơn giản.
-Văn có thể thoát ly hoạt động đuợc chưa?
-Được.
-Ngày mai Văn bắt đầu nhận công tác và nhận phụ cấp hàng tháng.
Ngày hôm sau anh đưa tôi lại nhà một đồng chí thợ giày ở đầu ngõ chợ Khâm Thiên để ăn cơm tháng và cho quyết định về công tác. Đây là lần đầu tiên chấm dứt cuộc sống lang thang của tôi.
Tại sao tôi viết TQC
*
Trong bài viết có chi tiết về cháo làm Gấu giật mình, vì đã từng có kinh nghiệm. Gấu đã kể rồi, nay kể lại.
Khi còn ở Đất Bắc, Gấu phải sống nhờ ông Bác. Một lần sốt, bà Bác bắt ăn cháo. Hết sốt rồi, bà vẫn bắt ăn cháo, mày chưa hết sốt! Sau Gấu đói quá, xỉu luôn. Thế là suốt đời, nghe nhắc đến "cháo" một cái là tóc gáy dựng đứng lên!
Khủng khiếp thật!
*
Trong truyện ngắn của ông, nhiều lúc tôi thấy cái nghèo đói làm rối loạn tâm trí của con người và bắt con người phải nhắm mắt đạp lên đức hạnh của mình.
Bài đã dẫn
Gấu tin rằng, trong bất cứ một người Bắc, đều tiềm ẩn nỗi sợ khủng khiếp của Gấu!
*
Xa Miền Bắc hơn nửa thế kỷ, khi trở về, Gấu canh cánh trong lòng một điều, giả như Gấu này không bỏ chạy vào Nam năm 1954, thì cái thằng Gấu ở lại, nó sẽ như thế nào.
Quả là thế. Gấu về với một bài toán, đại khái như thế này: Trước cái sợ đến dựng đứng tóc gáy lên đó, thì thằng Gấu ở lại, sẽ phản ứng như thế nào, so với thằng Gấu tắm đẫm mưa nắng Miền Nam, mà vẫn không làm sao quên được cái lạnh, cái đói của Miền Bắc?
Nhật Ký Tin Văn