Nguyễn Quốc Trụ
Sinh 16 tháng
Tám, 1937
tại Kinh Môn,
Hải Dương.
Quê Sơn Tây
(Bắc Việt).
Vào Nam
1954.
Học Nguyễn
Trãi
(Hà-nội),
Chu Văn An, Văn Khoa
(Sài-gòn).
Trước 1975
công
chức
Bưu Điện
(Sài-gòn).
Tái định cư
năm
1994 tại Canada.
Tác phẩm đã
xuất bản:
Những
ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Đêm
Trắng,
Huỳnh
Phan Anh chủ trương]
Lần
cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện,
Tạp luận
[Văn Mới,
Cali.
1998]
Nơi
Người Chết Mỉm
Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Bản quyền thuộc
Tin Văn và tác giả.
Trích đăng, vô
vụ lợi,
liên
lạc
email
Cần ghi rõ
xuất
xứ
[nguồn] khi sử dụng.
|
The high price of freedom
Has Germany
sold its post-war liberties for a mess of pottage? Sixty years after
the end of
hostilities in Europe, Günter Grass argues, global
capital has ensnared parliament, and democratic progress is in danger
of
becoming a commodity to be bought and sold on the marketsSaturday
May 7, 2005
The
Guardian
Tự Do đắt quá!
Sáu mươi năm sau khi chiến tranh chấm dứt,
Günter Grass khẳng định, hạ viện sập bẫy tư bản toàn cầu, và tiến trình
dân chủ
trở thành một món hàng mua bán tại chợ.
As conscious
democrats, we should freely resist the power of
capital, which sees mankind as nothing more than something which
consumes and
produces. Those who treat their donated freedom as a stock market
profit have
failed to understand what May 8 teaches us every year.
Ý thức được
thế nào là dân chủ, chúng ta phải đẩy lui sức
mạnh của tư bản, vốn coi con người chẳng khác chi một món hàng. Những
ai coi tự
do, món quà tặng [sau khi Đức bại trận], như là một lợi nhuận từ thị
trường
chứng khoán sẽ chẳng thể nào hiểu được Ngày 8 Tháng Năm dậy gì cho
chúng ta mỗi
năm.
Những gì nhà
văn Nobel này nhắn nhủ dân Đức, một cách nào
đó, cũng làm người Việt chúng ta thấm thía. Nếu nước Đức có được một
quà tặng
là tự do sau khi chấm dứt chiến tranh, và Đức bại trận, thì chúng ta
cũng có.
Tự do của chúng ta còn bảnh hơn nhiều, đánh cho Mỹ cút, đánh cho Nguỵ
nhào.
Và cái ngày 8
Tháng Năm gì đó, chúng ta cũng có!
Cái gì thì chúng ta cũng bảnh hơn người Đức: Chúng ta cũng được hưởng,
không chỉ từ tư bản toàn cầu, mà còn từ khúc ruột ngàn dậm.
Nhưng tất cả đều chui vào túi anh VC.
Đặc Sản Miền Nam
Coi Nguyễn Ngọc Tư là đặc sản miền nam, là chỉ nói được một nửa sự thực
về nhà văn này. Mà một nửa sự thực thì...
Có lẽ phải muợn một câu của Coetzee viết về Faulkner, áp dụng cho NNT:
the epic, told and retold endlessly, of the South, a story of cruelty
and injustice and hope and disappointment and victimization and
resistance.
[Một bản trường ca về Miền Nam, miệt mài kể hoài không hết. Một câu
chuyện về sự độc ác, bất công, hy vọng, bất bình. Câu chuyện về những
nạn nhân và sự chống trả của họ].
Và, thừa thắng xông lên, có thể mượn ngay câu của Faulkner nói về ông,
để nói về NNT:
"Bây
giờ, lần đầu tôi nhận ra," Faulkner viết thư cho một bà bạn, khi
nhìn
ngoái lại, từ lợi điểm, là khoảng giữa những năm năm mươi của ông, "tôi
có một
của báu thật là lạ: vô học trong bất kỳ ý nghĩa chính qui nào, chẳng có
bạn hay chữ, nói chi bạn giỏi văn, thế mà lại làm được những điều tôi
đã làm. Tôi không biết nó từ đâu tới. Tôi không biết tại sao Ông Trời,
hay các thần linh, hay chẳng rõ vị nào, chọn tôi làm con thuyền."
Chúng ta lại thấy, "tiền thân" của NNT, không phải là một ông SN, 30
Tháng Tư lộ nguyên hình VC, mà là một Đồ Chiểu, với lời tự trào hiển
hách về mình, mà Gấu tôi nhớ mài mại như sau:
Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm
Lụi mãi tụi gian, mũi chẳng tà
Đọc
Nguyễn Ngọc Tư
Harold
Bloom trích dẫn
Frank O'Connor, nhà văn Ái Nhĩ Lan này cho rằng, truyện ngắn là thứ tốt
nhất, và nó chỉ tốt nhất, khi nhắm những độc giả, như là những cá nhân
cô đơn, và đọc, như là một thú vui "mình ên": "Đọc là cho mình trước
hết....".
Nhất là những độc giả tự cho mình là những kẻ ở bên lề xã hội.
Và nếu như thế, truyện ngắn đối nghịch hẳn với truyện dân gian.
Và nếu như thế, truyện ngắn của NNT gần với truyện dân gian hơn là cái
gọi là truyện ngắn hiện đại.
"Thương thôi thì được cái gì. Chị không hợp với cảnh nhà này, thầy
Thành nói vậy...."
Tôi hỏi, thầy
Thành nào, chị cười, thầy mới về dạy trường xã mình nè, thầy hay lại
nhà chơi, chưa vợ nên hay biểu chị làm mai, tưởng chuyện chi khó, con
gái xứ này giỏi giang thiếu gì. Có lần, thầy thấy chị ngồi lau ống khói
đèn thờ, thầy bảo, xứ này không hợp với chị, thầy nói câu nào nghĩ lại
cũng trúng. Em gặp thầy một lần coi, thầy Thành nói chuyện hay lắm, thì
người ta từ thành phố xuống mà. Nghe kể chuyện trên đó rồi, chị thấy
sống ở đây chán thiệt, chán thí mồ đi. Gì mà ngày mà cũng giống y ngày
nấy, hổng thấy thay đổi gì hết trơn."
Một mối tình
Ôi chao, đọc
tới đây, tôi cứ tưởng tượng ra một "thầy Thành", không phải dân miệt
này, từ đâu trôi giạt tới....
Lạ một điều,
"thầy Thành" này làm Gấu nhớ tới một nhân vật của Chekhov, trong truyện
ngắn "Người đàn bà với con chó" [The Lady with the Dog]...
W. Faulkner: Tại
sao tui?
Về cái học trường lớp, với
Faulkner, quả là quá ít ỏi. Ông đi bụi rất sớm, ngay những năm đầu
trung học, [ông cụ bà cụ của ông coi bộ cũng chẳng thèm quan tâm tới
chuyện này]. Và mặc dù cũng sinh viên Đại học Mississipi, nhưng đây là
do ưu ái mấy ông nhà binh giải ngũ muốn cắp sách trở lại. Bảng
học vấn của ông mới tồi tệ làm sao: một semester tiếng Anh [grade: D],
hai semesters tiếng Pháp và Tây Ban Nha. Về cái chuyện [phải trau giồi
học vấn làm sao để sau này trở thành] nhà thám hiểm, khai phá Linh Hồn
[hay, Tâm Hồn] Miền
Nam: ông đếch thèm học sử. Về cái chuyện trở thành một tiểu thuyết gia
trường phái Bergson sau này: ông đếch thèm học triết, hay tâm lý học.
Bếp Hoàng Cầm
Họ nói: Một
Hoàng Cầm chứ mười Hoàng Cầm cũng vậy thôi.
Cái chất trong con người ông là chất Hoàng Cầm. Nhưng Hoàng Cầm cũng là
con người. Mình hoạn nạn, mình kêu, đấy mới là con người!
Và như thế,
Hitler đã mua người
dân Đức
Ainsi Hitler
acheta les Allemands
Bởi vì, trong những năm chiến
tranh, vào những ngày trọng đại như thế
đó, những người Cộng Sản lại hô hào biến đau thương, căm thù thành hành
động. Hãy có thêm nhiều xác Mỹ Ngụy làm quà dâng tặng ngày sinh Hồ Chủ
Tịch, ngày thành lập Đảng.
Năm 1998 tôi đã phải viết một
thư ngỏ chuyền tay gọi Trần Mạnh Hảo là cái ca-pốt rách của Đảng, (1), giữ vệ sinh cho Đảng
trong
quá trình giao lưu văn hoá làm bạn với tất cả thế gian.
Đỗ Minh Tuấn: Vì sao văn
học ta "chưa ngang tầm thời đại"?
(1) Ca-pốt,
bao cao-su, áo mưa [condom]
Do not attempt to improve your
neighbor or your neighborhood by what and how you read.
Harold Bloom
[Đừng bầy đặt dậy khôn lối xóm về chuyện mình đọc sách]
Đọc là cho mình trước hết, cho
những giây phút hạnh
phúc, tự do, hoàn toàn thoả mãn và khống chế đời mình trong một khoảnh
khắc
nào đó. Đọc là tự mình cho phép mình được mỉm cười khoái chí, được buồn
nôn
nhộn nhạo, được đau lòng khóc ngất, nếu muốn, được lâng lâng thanh
thản,
được tức giận cành hông, được thông cảm với người dưng.
Thử hỏi xem
trên đời có mấy người khi mở một
cuốn sách lại nghĩ rằng mình đang làm một công tác nhân đạo?
dlk
Đọc Thế
Nào và Tại Sao
Tại sao Đàng Trong, tại sao
Đàng Ngoài?
Liệu
một câu hỏi như trên, là có liên quan tới vùng đất có tên là Trung
Nguyên, nơi Thiên Tử và các con của Thiên Tử ở?
Những vùng đất ở bên ngoài Trung Nguyên, là mọi rợ?
Và nếu như thế, mọi rợ cũng phải đi kiếm cho chúng một nơi gọi là Nhà.
Từ đó suy ra:
Đàng Ngoài: mảnh đất thường xuyên phải chống trả với Thiên Nhiên, và
Trung Nguyên?
Đàng Trong: Trong Nhà, Nhà Trong của dân Việt?
Than ôi, Đàng Ngoài, do thường xuyên phải chống trả với Bắc Phương
[Trung Nguyên], thành ra cũng dính máu Bắc Phương. Nó không coi Đàng
Trong là nhà trong, là trong nhà, mà là một mảnh đất cần phải chinh
phục, chiếm đoạt.
Nếu không, tại sao những Lò Cải Tạo cho lính Ngụy, những Kinh Tế Mới
cho dân Ngụy, sau 30 Tháng Tư, 1975?
Than ôi, cái người đem Đàng Trong dâng cho Đàng Ngoài, vẫn qua trung
gian là "Thiên triều", hoá ra lại là
me-xừ Henry Kissinger đáng quí [Dear Mr. Henry], qua tài liệu của
Nguyễn Tiến Hưng.
Hay là me-xừ Cao Bồi, "bạn của Gấu", tức PXA, với bức mật điện, giống
như
bức mật đồ chỉ rõ đường vào đất Thục:
Đất Chùa, vô lẹ lên, không thằng Mẽo đổi ý là hỏng cẳng!
Borges, trong một tiểu luận về truyện trinh thám, viết: Vào cái thời
như của chúng ta, quá nhộn nhạo, chao đảo, có một món, trong cung cách
đơn sơ, giữ được giá trị đạo đức cổ điển: đó là
chuyện trinh thám.
Bởi vì truyện trinh thám sẽ không thể hiểu được
nếu không có một mở đầu, một đoạn giữa, và một kết thúc.
Tôi tin rằng, là một anh cớm chuyên nghiệp, vào một thời nhộn nhạo như
của chúng ta, Cao Bồi biết, anh nắm trong tay, bửu bối chấm dứt cuộc
chiến. Nhưng anh không thể tiên đoán ra được hậu quả khủng khiếp của nó.
Sau này, lịch sử sẽ coi cuộc di cư 1954 chỉ là mở đầu, cho những cuộc
di cư sau 1975. Nếu cuộc di cư 1954 chỉ đẻ ra một khu Hố Nai, Gia Kiệm,
ở ngoại vi Sài Gòn,
thì những cuộc di cư sau nhắm tới những vùng đất xa xôi hơn, tới cả
những đất đai của đồng bào
Thượng.
Và cuộc di cư khủng khiếp nhất, hào hùng nhất, bi thương nhất, nhất:
Journey From The Fall, như một trong những tên gọi của nó, nhằm chinh
phục, theo nghĩa, thuyết phục toàn thế giới, của một giống dân có tên
là Thuyền Nhân!
Cái đoạn giữa này đang chờ một kết thúc.
|
Jen's sister
Vientiane, 2004
Độc giả Tin Văn đón đọc
Phát hành
tháng 11, 2004
Chân
Dung
NQT
giới thiệu
Đỗ Long Vân
và
Joseph Huỳnh
Văn
Nhà xuất bản
Văn Mới.
Lô cốt trên đê
làng
Thanh Trì, Sơn
Tây
Phòng Tranh
Nguyễn Trọng Khôi
Phòng Ảnh
Adamdigitalstudio.com
Cát
Bụi Tuyệt Vời
Adam Studio hy
vọng tụ họp một nhóm bạn Việt cùng đi dự, và săn ảnh tại lễ hội Mardi
Gras vào tháng Hai, 2005 sắp tới tại New Orlean. Xin liên lạc: Duonganhliem@yahoo.com
Cần tổ chức
sớm để
"book" vé máy
bay, và khách sạn, với giá rẻ.
Trang Mardi Gras
Sao Mai
Quán Gió
Việt Báo
Talawas
VN Express
Vietnam_net
E_Van
Guardian
Chess
Alexa Ranking
92,832
|