Nguyễn Quốc Trụ
Sinh 16 tháng
Tám, 1937
tại Kinh Môn,
Hải Dương.
Quê Sơn Tây
(Bắc Việt).
Vào Nam
1954.
Học Nguyễn
Trãi
(Hà-nội),
Chu Văn An, Văn Khoa
(Sài-gòn).
Trước 1975
công
chức
Bưu Điện
(Sài-gòn).
Tái định cư
năm
1994 tại Canada.
Tác phẩm đã
xuất bản:
Những
ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Đêm
Trắng,
Huỳnh
Phan Anh chủ trương]
Lần
cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện,
Tạp luận
[Văn Mới,
Cali.
1998]
Nơi
Người Chết Mỉm
Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Bản quyền thuộc
Tin Văn và tác giả.
Trích đăng, vô
vụ lợi,
liên
lạc
email
Cần ghi rõ
xuất
xứ
[nguồn] khi sử dụng.
|
Boris Pasternak mất ngày
30 tháng Năm 1960. Đám tang của ông là một sự kiện rất khác thường,
phải nói huyền bí. Lần đầu tiên nhà
nước quyền uy tột bực này đành phải than, tớ
chịu thua.... thơ!
Mẩu tin chính thức về cái chết thì ngắn ngủn, và lời nhắn tin độc
nhất về lễ tang, là một mẩu giấy viết tay, không biết ai dán ở cửa kính
phòng bán vé ga Kiev Station, Moscow, nơi bán giấy xe lửa đi
Peredelkino, chỗ ở khi còn sống của nhà thơ, bên ngoài Moscow: Đám tang
bắt đầu bốn giờ chiều ngày thứ Năm, 2 tháng Sáu.
Bị bóc bỏ, lại có người dán lại.
Nhà thơ thật là đẹp trai, trong cái hòm của mình, và giống Dante.
Orlova nhận xét, trong đám tang Pushkin, có một bức chân dung nhà thơ
trên cái hòm của ông, của họa sĩ Bruni. Trên cái hòm của Pasternak,
cũng có một chân dung của ông, do một hậu duệ của Bruni, vẽ. Nhà văn
Nga, là gia đình, ruột thịt. Có vài ông cớm chìm, len lén chụp, có mấy
ông ký giả ngoại, làm, việc của họ. Còn lại, đám đông chừng ba, bốn
ngàn, bữa đó, ở nghĩa địa, là do yêu nhà thơ. Có người la lớn: Ông ta
yêu giới thợ. Người khác thét: Ông ta nói sự thực. Một người khác nữa:
Ông ta bị làm thịt [He was killed].
Và đám đông hưởng ứng: Nhục! Nhục!, Nhục!
D.M. Thomas: Solzhenitsyn, thế kỷ ở trong ta. Chương: Cái chết của một
thi sĩ.
City of ghosts
Thành phố của những
hồn ma
Orhan Pamuk has never needed to
travel to extend his imagination. The melancholy splendours and
religious
complexities of his birthplace, Istanbul,
enriched his childhood and continue to inspire him
Saturday March 12,
2005
The Guardian
Flaubert, who visited Istanbul
102 years before my birth, was struck by the variety of life in its
teeming
streets; in one of his letters he predicted that in a century's time it
would
be the capital of the world. The reverse came true: after the Ottoman
empire collapsed, the world almost forgot that Istanbul
existed. The city into which I was born was poorer, shabbier, and more
isolated
than it had ever been its 2,000-year history. For me it has always been
a city
of ruins and of end-of-empire melancholy.
Orhan Pamuk, tác giả Istanbul, chẳng cần đi ra khỏi
thành phố quê hương để tìm tưởng tượng.... 102 năm trước khi ông ra
đời, nhà văn Pháp Flaubert viếng thăm Istanbul, sững sờ, và tiên đoán,
một thế kỷ qua đi, thành phố sẽ là thủ đô của thế giới.
Điều ngược lại xẩy ra.
Với Orhan Pamuk. nó là thành phố của điêu tàn và của nỗi buồn tận cùng
đế quốc Ottoman.
Đi trong gió,
Nỗi nhớ Sài Gòn buốt trên
đầu ngón tay.
Trân trọng giới
thiệu nhạc TCS, tiếng hát KL, những ngày Quán Văn 1966-1967
Tuổi Bụi
Anh sẽ hân hoan dâng đời anh cho Lênin.
[I would gladly give my life for Lenin].
[Thư từ tuyến đầu gửi về cho vợ của Solzhenitsyn].
Đâu có thua gì "Đường ra trận mùa này đẹp lắm!"?
Đó là lý do, không phải Solzhenitsyn, bắt buộc phải là Brodsky
mới làm được việc, đánh dấu chấm
hết to tổ bố, cho văn học Xô Viết.
Tương
tự, không phải Bảo Ninh, hay Dương Thu Hương, người khai tử văn
học hiện thực xã hội miền bắc phải là Nguyễn Huy Thiệp.
Để
tưởng nhớ mùi hương
Tưởng
niệm Greene
Trong Ba Mươi Sáu
Chước, Tẩu Vi Thượng Sách, Ways of escape, một dạng hồi nhớ văn
học, Greene cho biết, đúng là một cơ may, chuyện ông chết mê chết mệt
xứ Đông Dương. Lần thứ nhất viếng thăm, ông chẳng hề nghĩ, mình sẽ đẻ
ra được một cuốn tiểu thuyết thật bảnh, nhờ nó. Một người bạn cũ của
ông,
từ hồi chiến tranh, lúc đó là Lãnh sự tại Hà Nội, nơi một cuộc
chiến tranh
khác đang tiến diễn và hầu như hoàn toàn bị bỏ quên bởi báo chí Anh. Do
đó, sau Malaya, ông bèn nháng qua Việt Nam thăm bạn, chẳng hề nghĩ, vài
năm sau, sẽ trải qua tất cả những mùa đông của ông ở đây.
"Tôi nhận
thấy, Malaya 'đần' như một người đàn bà đẹp đôi khi 'độn'. Người ở đó
thường nói, 'Bạn phải thăm xứ xở này vào thời bình', và tôi thật tình
muốn vặc lại, 'Nhưng tớ chỉ quan tâm tới cái xứ sở đần độn này, khi có
máu'. Không có máu, nó trơ ra với vài câu lạc bộ Anh, với một dúm xì
căng đan nho nhỏ, nằm tênh hênh chờ một tay Maugham nào đó mần báo cáo
về chúng."
"Nhưng Đông Dương, khác hẳn. Ở đó, tôi nuốt trọn bùa yêu, ngải
lú, tôi cụng ly rượu tình với mấy đám sĩ quan Lực Lượng Lê Dương, mắt
tay nào cũng sáng lên, khi vừa nghe
nhắc đến hai tiếng Sài Gòn, hay Hà Nội."
Và bùa yêu ép phê liền tù tì, tôi muốn nói, giáng cú sét đánh đầu tiên
của nó, qua những cô gái mảnh khảnh, thanh lịch, trong những chiếc quần
lụa trắng, qua cái dáng chiều mầu thiếc xà xuống cánh đồng lúa trải dài
ra mãi, đây đó là mấy chú trâu nước nặng nề trong cái dáng đi lảo đảo
hai bên móng vốn có tự thời nguyên thuỷ của loài vật này, hay là qua
mấy tiệm bán nước thơm của người Tây ở đường Catinat, hay trong những
sòng bài bạc của người Tầu ở Chợ Lớn, nhưng trên hết, là qua cái cảm
giác bi bi hài hài, trớ trêu làm sao, và cũng rất ư là phấn chấn
hồ hởi mà một dấu báo của hiểm nguy mang đến cho du khách với cái vé
khứ hồi thủ sẵn ở trong túi: những tiệm ăn bao quanh bằng những hàng
dây kẽm gai nhằm chống lại lựu đạn, những vọng gác cao lênh khênh dọc
theo những con lộ nơi đồng bằng Nam Bộ với những lời cảnh báo thật là
kỳ kỳ [bằng tiếng Tây, lẽ dĩ nhiên]: "Nếu bạn bị tấn công, và bị bắt
giữ trên đường đi, hãy báo liền lập tức cho viên sếp đồn quan trọng đầu
tiên".
Dịp đó, tôi ở hai tuần, và tranh thủ tối đa, tới giây phút cuối cùng,
cái giây phút không thể tha thứ , "the unforgiving minute". Hà Nội cách
Sài Gòn bằng London xa Rome, nhưng ngoài chuyện ăn ngủ... ở cả hai
thành
phố, tôi còn ban cho mình những chuyến tham quan nơi đồng bằng Nam Bộ,
tới
những giáo phái lạ lùng như Cao Đài mà những ông thánh gồm Victor
Hugo, Giê Su, Phật, Tôn Dật Tiên...
Rợp bóng Greene?
Mê Thảo
Ông anh
HC
|
Jen's sister
Vientiane, 2004
Độc giả Tin Văn đón đọc
Phát hành
tháng 11, 2004
Chân
Dung
NQT
giới thiệu
Đỗ Long Vân
và
Joseph Huỳnh
Văn
Nhà xuất bản
Văn Mới.
Lô cốt trên đê
làng
Thanh Trì, Sơn
Tây
Phòng Tranh
Nguyễn Trọng Khôi
Phòng Ảnh
Adamdigitalstudio.com
Cát
Bụi Tuyệt Vời
Adam Studio hy
vọng tụ họp một nhóm bạn Việt cùng đi dự, và săn ảnh tại lễ hội Mardi
Gras vào tháng Hai, 2005 sắp tới tại New Orlean. Xin liên lạc: Duonganhliem@yahoo.com
Cần tổ chức
sớm để
"book" vé máy
bay, và khách sạn, với giá rẻ.
Trang Mardi Gras
Sao Mai
Quán Gió
Việt Báo
Talawas
VN Express
Vietnam_net
E_Van
Guardian
Chess
Alexa Ranking
92,832
|