Tại sao
Những Người Khốn Khổ được
coi là một chân dung xã hội, chính trị, và văn hóa của nước Pháp thế kỷ
19, hơn cả những chứng liệu lịch sử?
Muốn đem ý
nghĩa đến cho những chứng liệu, là phải nhét chúng vào trong tác phẩm
văn học.
[Pour donner tout leur sens aux témoignages, il faut les inscrire dans
la littérature]
Jean
Hatzfeld
Ngày xưa có một thằng bé
sống
trong một xứ sở bất công hết
chỗ nói, trên địa cầu. Xứ sở đó được cai trị bởi những kẻ thoái hóa
nhất, so với
bất cứ đâu đâu, bất cứ thời nào của con người.
Và có một
thành phố. Một thành phố đẹp nhất trên mặt trái
đất.
Tên đứa bé, là
Gấu.
Tên của thành phố ngày xửa ngày xưa đó, là gì nhỉ?
[Mô phỏng Brodsky, Less Than One: Once upon a time threre was a little
boy. He lived in the most unjust country in the world...]
Hồi
nhớ, theo tôi [Joseph Brodsky, Less Than One], là để thay
thế cho cái đuôi mà chúng ta đã mất cùng với đà tiến hóa. Nó hướng
dẫn những cử
động của chúng ta, trong đó có cả thiên di, dời đổi nơi ăn chốn ở....
Càng hồi
nhớ nhiều, là càng tới gần cửa mộ.
Gấu đang
tự hỏi, phải
chăng lúc này Gấu đang hồi nhớ nhiều...
Có phải em
là Mùa Thu Hà Nội
Nghìn năm sau ta níu áo em: Về!
Khi
những
tên côn đồ trở lại
Cuộc làm sạch cỏ, những sắc
dân
có mầu da không hợp mắt như
thế, sở dĩ trong những thế kỷ trước đó, không đạt tới đỉnh cao như thế
kỷ 20,
là do điều này: thế kỷ 20 đã hỗ trợ cho cái việc giết người tập thể đó,
bằng
những tư tưởng sặc sụa máu, rằng những biển máu như thế là được phép,
vì một
ngày mai ca hát…
Ba Mươi
Tháng Tư đọc lại Lạc Đạn
Thời gian mới là yếu tố
quyết
định của một câu văn.
Bạn hãy thử
đọc câu văn sau đây: “Những ngày Mậu Thân căng
thẳng, Đại Học đóng cửa, cô bạn về quê, nỗi nhớ bám riết vào da thịt,
thay cho
cơn bàng hoàng khi cận kề cái chết, theo từng cơn hấp hối của thành
phố, cùng
với tiếng hoả tiễn réo ngang đầu.”
Thời gian ở
đây: Thành phố Sài Gòn, những ngày Mậu Thân.
Nói rõ hơn,
chỉ có ai đã từng sống những giây phút đó, mới
bắt được nhịp thở của câu văn, và cũng là của thành phố, trong những
cơn hấp
hối của nó.
Nói một cách
khác, không phải NQT, mà là Sài Gòn, những ngày
Mậu Thân, mới là chủ nhân thực sự của câu văn trên.
Hồ Chí Minh: Những
Năm Thất Lạc
Wayward Ho
Hồ Khoan, Bắt
Cái Hồ Khoan!
Jonathan Mirsky
điểm
The Missing
Years của Sophie Quinn-Judge
TLS số đề ngày
5 tháng Ba, 2004
Đây là một
chân dung "Bác Hồ", chi ly, khoa bảng,
uyên nguyên, và có tình, của Dr Quinn-Judge.
Viết thêm
về Cụ Rùa của Thảo Hảo
Có một điều thật khác biệt
giữa
Cụ Rùa và... Lênin,
"biểu tượng của biểu tượng", nếu xét theo đẳng cấp cách mạng vô sản,
có cha già Lênin thì mới có những cha già cách mạng khác. Me xừ Lênin
này thì
chẳng có chừng mực gì cả. Chỗ nào cũng thấy hình của ông, từ khi còn
cởi
truồng, cho tới khi đầu hói trắng bóc, không còn một sợi tóc, mặt nghệt
ra.
Nhưng thi sĩ Joseph Brodsky cho biết, ông rất cám ơn ngài Lênin. Chính
vì quá
chán sự thừa mứa, chẳng biết chừng mực là gì chỉ nội về cái việc treo
hình lãnh
tụ như thế đó, khiến ông trở nên lãnh đạm với chế độ, dấu hiệu đầu tiên
để cảm
thấy mình là mình.
Trong một bài
tiểu luận tuyệt vời, và là nhan đề của cả một
tuyển tập tiểu luận, Less Than One, ông nêu ra một chân lý, mà ông
"ngộ" ra được nhờ cái sự thừa mứa hình Lênin kể trên: Phải thiếu một
[less than one] tí tỉ tì ti thì mới khá được!
Những nhà phê bình ở
Hànội đã
gọi các nhân vật trong cuốn
sách này là bọn tôi mọi nô lệ. Họ hỏi: trong khi họ xây dựng xã hội chủ
nghĩa,
bọn này đi đâu? Những người ở Hànội không khi nào tự đặt câu hỏi với
mình,
những câu họ thường đặt cho kẻ địch. Bọn chúng đã đi trong thống khổ
của lịch
sử tới cái chết, cái chết như sự từ chối quyết liệt. Tại sao? Đáng lẽ
họ phải
tự hỏi: tại sao? Cái chết lựa chọn không phi lý, nó sẽ làm nảy sinh sự
thật, sự
thật của những người chết truyền lưu cho kẻ sống sót.
Mỗi nhà văn
chính là một kẻ sống sót.
Thanh Tâm Tuyền
Thù Ngụy,
Một. Thù Đệ Tứ, Mười.
"Chiến tranh và hoà bình"
được
viết, đâu phải để
nói về cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại mà chính là nỗi trăn trở của con
người
trong hành trình đi tìm lẽ sống."
Nguyên Ngọc
Tôi sợ sự
phi thường
Hãy Gọi Ta
Là Hiệp Sĩ Sư Tử!
Lời Ước
Ngày Của
Mặt Trời
Mối Tình
Xưa
Đọc Nguyễn
Ngọc Tư
Cây Bút
Đời Người
Đọc Cây
Bút Đời Người
Tiểu
Thuyết Chưa Chết
Giáo sư Steiner nói,
"Gần như
là một định đề, rằng bi giờ, thứ tiểu thuyết loại gộc đến từ vùng biên
cương xa vời, từ Ấn Độ, từ vùng biển Caribbean, từ Mỹ Châu La Tinh,",
và một vài người sẽ cho rằng, tôi là một thằng khùng khi phản đối
một tầm nhìn xa trông rộng, về một trung tâm tiểu thuyết đã cạn
kiệt và một miền ven biên tràn trề sức sống. Nhưng nếu tôi có tỏ ra
khùng khùng man man, một phần là do tiếng than van tiếc nuối
cho một "Trung Nguyên" Âu Châu, của một dòng giống Hán tộc nào đó, nói
rõ hơn, chỉ một tay trí thức Tây Âu mới thốt lên một lời ai điếu thê
lương như vậy, cho cả một nền nghệ thuật, dựa trên căn bản, rằng, những
nền văn chương, thí dụ như của Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha
không còn là những nền nhất đẳng văn chương ở trên trái đất này, [người
ta không hiểu, Giáo sư Steiner coi Mỹ Châu là trung tâm, hay là ven
biên, thành thử, một tầm nhìn xa trông rộng theo kiểu bằng bằng, chim
bay là là, ở trên mặt trái đất, như của Giáo sư, thì thật khó mà theo
cho nổi. Nhìn từ chỗ mà tôi đang ngồi, nền văn học Mẽo có vẻ đẹp dáng
ra phết].
Ghi Chú Về
Lưu Vong
Hà Nội,
Thiệp và Gấu (3)
Không phải Oedipe, mà hoàng
tử
Hamlet mới đúng là "người của Freud",
biểu tượng của mặc cảm tuổi thơ [complexe enfantin].
Người ta thường
cho rằng, bị ám ảnh bởi cái chết do bị ám sát của cha, và bởi sự tái
giá của người mẹ, Hamlet kêu gào sự trả thù một cách vô ích và bất lực.
Nhưng ai là kẻ giết vua Elsenseur, cha của Hamlet? Không phải ông chú
độc ác và là kẻ dụ dỗ bà hoàng hậu, tức mẹ của Hamlet. Kẻ sát nhân
chính là Hamlet! Tại sao? Tại vì ông bố đã dụ dỗ Ophélie, vợ chưa
cưới của con trai mình.
Đính Chính
[v/v chi tiết
trong bài viết có liên quan tới thi sĩ VHC]
Không phải con
trai thi sĩ VHC, mà là học trò của nhà thơ,
lên tiếng kêu gọi cứu trợ.
Ông Vũ Hoàng
Tuân, con trai thi sĩ Vũ Hoàng Chương, làm nghề
thầy giáo, hiện phải nghỉ dậy học để lo cho mẹ, bà cụ bị ung thư nặng.
Địa chỉ:
Vũ Hoàng Tuân,
ngụ tại số 92/7H đường Xô Viết Nghệ Tĩnh,
Phường 21, Quận Bình Thạnh, TPHCM.
Tin Văn