Nhật
Ký Tin Văn
|
Có
phải em là Mùa Thu Hà Nội
Nghìn năm sau ta níu áo em: Về!
Khi
những tên côn đồ trở lại
hay là
Thời Đại Hoàng Kim Của Hận Thù
Trọng điểm bài
viết của Manea
là: một tự vấn mang tính phê phán quá khứ là một cách thức tốt nhất,
để
chống lại ý thức hệ toàn trị, và một tự vấn như thế giản dị đã bị bỏ
qua. Chẳng
có một sắc dân nào trên thế giới lại nghe về
những chiến công quỉ ma của họ, về việc làm cỏ
những sắc dân khác,
chẳng hạn, và dân Romania thì cũng rứa.
Nhưng so với
những thế kỷ
trước,
thì thế kỷ 20 là số một, trong cái việc làm thịt vô tội vạ, vô kể số,
những con
người vô tội, những sắc dân khác. Chưa bao giờ lại có nhiều những giai
cấp
trong xã hội bị coi là chắng có chút giá trị nội tại – nghĩa là chẳng
đáng là
người – và như thế, chẳng có quyền sống kế bên những đẳng cấp
người
cao hơn, là những sắc dân da trắng, mà trắng thì cũng phải thuộc thứ
thuần chủng
Đức, thí dụ vậy. Cuộc làm sạch cỏ, những sắc dân có mầu da không hợp
mắt
như thế, sở
dĩ trong những thế kỷ trước đó, không đạt tới đỉnh cao như thế kỷ 20,
là do điều
này: thế kỷ 20 đã hỗ trợ cho cái việc giết người tập thể đó, bằng những
tư tưởng
sặc sụa máu, rằng những biển máu như thế là được phép, vì một ngày mai
ca hát… Có một lý thuyết rằng lịch sử sẽ
tha
thứ cho mọi tội
ác, vì hạnh phúc tương lai của nhân loại, đó là một khởi đầu hứa hẹn,
nhưng chẳng
bao giờ là đủ. Điều đòi hỏi còn lại, là làm sao biến hàng hàng lớp lớp
con người
lao vào hành động, biến tri thành hành, biến giấc "đại mộng" thành hiện
thực: Thế kỷ 20 đã làm được như vậy.
và một
trong những con người chứng kiến tận mắt cuộc cách mạng máu trên, là
Norman
Manea.
Ba Mươi
Tháng Tư đọc lại
Lạc Đạn
Khi nhìn lại văn học Miền Nam
trước 1975, chúng ta không thể không
đặt nó trong bối cảnh lịch sử 1954. Văn chương Miền Nam trước 1975
tưởng như hiền hòa, nhưng ở bên dưới nó, là những đợt sóng ngầm
của những tranh chấp, khác biệt. Không phải tự nhiên mà nhóm Sáng
Tạo hô hào đổi mới khi nhắm thẳng vào nhóm Tự Lực Văn Đoàn: họ
muốn từ biệt một quá khứ văn chương cũng như một quá khứ của một
miền đất, trước khi bắt đầu một cuộc hành trình đầy bất trắc, và
cũng đầy cao ngạo: khởi từ ca dao qua tự do, đối diện với lịch sử,
đối diện với một cuộc chiến mà họ tự nhủ: không thể trốn chạy.
Sống lùi thời đại ở đây, theo tôi, chỉ có nghĩa:
Không dám đối
diện với
thời cuộc, ở thời điểm thật nóng bỏng của nó.
Không phải tự
nhiên khi Võ Phiến có những nhận định “tối
tăm, rắm rối, õng ẹo” - hay mượn chữ của ông, “khó bảo là tuyệt
đẹp”, khi nhận xét về thái độ của nhóm Sáng Tạo đối với Tự Lực
Văn Đoàn - khi nhận định về nhóm Sáng Tạo mà đa số là từ miền bắc
di cư vào Sài Gòn.
Nên nhớ, khi khởi thảo Bộ Tổng Quan Văn Học Miền Nam, nghĩa là khi viết
những dòng
đó, trừ Mai Thảo
may mắn chạy thoát, nhóm
Sáng Tạo đều ở tù.
Vả chăng, tù thì tù, viết vẫn viết, nhưng phải có dẫn chứng: chỗ nào
õng ẹo, đoạn nào rối rắm.
Ngay cả cuộc
tranh luận đôi khi vượt quá phạm vi văn học xẩy ra ở hải
ngoại, giữa một số cây viết, liên quan tới địa vị của Võ Phiến, giá
trị bộ sách viết về văn học Miền Nam trước 1975 của ông, cũng không
phải tự nhiên phát sinh, mà có ngấm ngầm từ trước.
Khi nhân
vật lịch sử Nguyễn Huệ được hết ông nhà văn này tới nhà văn khác
cho đội mồ sống dậy…
Khi Nguyễn Huy
Thiệp có những dòng ưu ái dành cho ông vua
(Gia
Long) bị nhà nước Cộng sản coi là “cõng rắn cắn gà nhà”: giấc mơ
Nguyễn Huệ ra Bắc, đại thắng quân Thanh, giấc mơ một người miền Nam
(Nguyễn Ánh) thống nhất đất nước là một giấc mơ nhằm đảo ngược định
mệnh lịch sử, căn cước quốc gia:
“bắt buộc, bị
kết án phải Nam
tiến”.
Thời gian
mới
là yếu tố quyết định của một câu văn.
Bạn hãy thử đọc câu văn sau đây:
“Những ngày Mậu
Thân căng thẳng, Đại Học đóng cửa, cô bạn về quê, nỗi nhớ bám
riết vào da thịt, thay cho cơn bàng hoàng khi cận kề cái chết, theo
từng cơn hấp hối của thành phố, cùng với tiếng hoả tiễn réo ngang
đầu.” (Nguyễn Quốc Trụ: Cõi Khác, trong Lần Cuối, Sài Gòn, nhà xb
Văn Mới, 1998)
Thời gian ở đây: Thành phố Sài Gòn,
những ngày
Mậu Thân.
Nói rõ hơn, chỉ có ai đã từng sống
những giây
phút đó, mới bắt được nhịp thở của câu văn, và cũng là của thành
phố, trong những cơn hấp hối của nó.
Nói một cách khác, không phải NQT,
mà là Sài
Gòn, những ngày Mậu Thân, mới là chủ nhân thực sự của câu văn
trên.
Mát
Hồ Chí Minh: Những Năm
Thất Lạc
Wayward Ho
Hồ Khoan, Bắt Cái Hồ Khoan!
Jonathan Mirsky
điểm cuốn
The Missing Years của Sophie Quinn-Judge
trên TLS số đề ngày 5 tháng Ba, 2004
Đây là một
chân dung "Bác Hồ", chi ly, khoa bảng, uyên nguyên, và có tình, của Dr
Quinn-Judge.
Viết thêm về Cụ Rùa của Thảo Hảo
Có một điều thật khác biệt
giữa
Cụ Rùa và... Lênin, "biểu tượng của
biểu tượng", nếu xét theo đẳng cấp cách mạng vô sản, có cha già Lênin
thì mới có những cha già cách mạng khác. Me xừ Lênin này thì chẳng có
chừng mực gì cả. Chỗ nào
cũng thấy hình của ông, từ khi còn cởi truồng, cho tới khi đầu hói
trắng bóc, không còn một sợi tóc, mặt nghệt ra. Nhưng thi sĩ Joseph
Brodsky cho biết,
ông rất cám ơn ngài Lênin. Chính vì quá chán sự thừa mứa, chẳng
biết chừng mực là gì chỉ nội về cái việc treo hình lãnh tụ như thế đó,
khiến ông trở nên lãnh đạm với chế
độ, dấu hiệu đầu tiên để cảm thấy mình là mình.
Trong một bài tiểu luận tuyệt vời, và là nhan đề của cả một tuyển tập
tiểu luận, Less Than One, ông nêu ra một chân lý, mà ông "ngộ" ra được
nhờ cái sự thừa mứa hình Lênin kể trên: Phải thiếu một [less than one]
tí tỉ tì ti thì mới khá được!
Những nhà
phê bình ở Hànội đã gọi các nhân vật trong cuốn sách này là
bọn tôi mọi nô lệ. Họ hỏi: trong khi họ xây dựng xã hội chủ nghĩa, bọn
này đi đâu? Những người ở Hànội không khi nào tự đặt câu hỏi với mình,
những câu họ thường đặt cho kẻ địch. Bọn chúng đã đi trong thống khổ
của lịch sử
tới cái chết, cái chết như sự từ chối quyết liệt. Tại sao? Đáng lẽ họ
phải
tự hỏi: tại sao? Cái chết lựa chọn không phi lý, nó sẽ làm nảy sinh sự
thật, sự thật của những người chết truyền lưu cho kẻ sống sót.
Mỗi nhà văn chính
là một kẻ sống sót.
Thanh Tâm Tuyền
Thơ Giữa Chiến Tranh và Trại Tù
Thù Ngụy, Một. Thù Đệ Tứ, Mười.
"Chiến tranh và
hoà bình" được
viết, đâu phải để nói về cuộc
chiến tranh vệ quốc vĩ đại mà chính là nỗi trăn trở của con người
trong
hành trình đi tìm lẽ sống."
Nguyên Ngọc
Tôi sợ sự
phi thường
Hãy
Gọi Ta Là Hiệp Sĩ Sư Tử!
Lời
Ước
Ngày
Của Mặt Trời
Cây
Bút
Đời Người
Đọc Cây Bút Đời Người
Tiểu
Thuyết Chưa Chết
"Tiểu
thuyết thế gian giá quá thấp. Thấp
đến nỗi câu "Tớ đếch thèm đọc tiểu thuyết", trước đây người ta còn nói
nho nhỏ, và có tí ti ra vẻ xin lỗi, cảm phiền ở trong đó, bi giờ người
ta la vỡ làng vỡ xóm, và rất ư hãnh diện [rằng nếu không phải ta,
thì là ai bi giờ, khi vừa viết tiểu thuyết vừa rung chuông tận thế, báo
tin giờ phán xét đã điểm, không phải của tiểu thuyết mà của cả một
cõi người - người mà không còn thì làm sao còn tiểu thuyết?]."
Hà Nội, Thiệp và Gấu (3)
Đính
Chính
[v/v chi tiết trong bài viết có liên quan tới thi sĩ VHC]
Không
phải con trai thi sĩ VHC, mà là
học trò của nhà thơ, lên tiếng kêu gọi cứu trợ.
Ông Vũ Hoàng Tuân, con trai thi sĩ Vũ
Hoàng Chương, làm nghề thầy giáo,
hiện phải nghỉ dậy học để lo cho mẹ, bà cụ bị ung thư nặng.
Địa chỉ:
Vũ Hoàng Tuân, ngụ tại số 92/7H đường
Xô Viết Nghệ Tĩnh, Phường 21, Quận Bình Thạnh, TPHCM.
Tin
Văn
|
|