Những nhà
phê bình ở Hànội đã gọi các nhân vật trong cuốn sách này là
bọn tôi mọi nô lệ. Họ hỏi: trong khi họ xây dựng xã hội chủ nghĩa, bọn
này đi đâu? Những người ở Hànội không khi nào tự đặt câu hỏi với mình,
những câu họ thường đặt cho kẻ địch. Bọn chúng đã đi trong thống khổ
của lịch sử
tới cái chết, cái chết như sự từ chối quyết liệt. Tại sao? Đáng lẽ họ
phải
tự hỏi: tại sao? Cái chết lựa chọn không phi lý, nó sẽ làm nảy sinh sự
thật, sự thật của những người chết truyền lưu cho kẻ sống sót.
Mỗi nhà văn chính là một kẻ sống sót.
Thanh Tâm Tuyền
[Thơ Giữa Chiến Tranh và Trại Tù]
Hãy
Gọi Ta Là Hiệp Sĩ Sư Tử!
"Đừng
gọi ta là Hiệp Sĩ Mặt Buồn nữa. Hãy gọi
ta là Hiệp Sĩ Sư Tử”, Don Quixote ra lệnh cho người hầu. Hiệp Sĩ Mặt Buồn ám chỉ Đấng
Cứu Thế. Hiệp Sĩ Sư
Tử
là để chỉ con người, trong cuộc phiêu lưu tìm lại chính mình, một khi
thần thánh đã bỏ đi.
Lời
Ước
Cái me-xừ
Potemkine, phải chăng là chủ nghĩa hiện thực xã hội
(thứ thiệt?), mà những anh chàng Chouvalkine vẫn hy vọng viết dưới
ánh sáng của nó?
Ngày
Của Mặt Trời
Họ đứng bên nhau,
lặng im,
trong
ánh trăng đan dệt huyền diệu như một ảo ảnh. Dì mặc bộ áo lụa hồng, tóc
thả
dài, rực rỡ, mê hoặc. "Em nhìn thấy trăng không?", lâu sau người đàn
ông lên tiếng. "Có", dì Thương trả lời, và nép sát vào bạn tình.
"Hôn em đi", dì bảo. Người đàn ông cẩn thận áp chặt chiếc nạng gỗ
vào nách, cúi xuống, và dì, cố thật thẳng người, chờ đợi. Cái hôn kéo
dài, bất
tận, tôi tưởng tất cả đều ngưng đọng trong đó, cả hạnh phúc nỗi đau, cả
thời
gian... Khuya lắm, mới nghe tiếng lộc cộc, lộc cộc khua xa dần trên
phố.
Trần Thanh Hà
Giới Thiệu
Nguyễn
Ngọc Tư
Một Mối Tình
Đọc Nguyễn Ngọc Tư
Mưa vô
mùa, nghĩa là hết một đợt dài lưu diễn, tôi về quê, má tôi chặt
lá, giúc nếp cặm cụi ngồi gói bánh cà bắp, nấu một nồi tám đầy vun
bánh, tôi hỏi
má gói chi nhiều vậy, má cười...
Cây
Bút
Đời Người
Đọc Cây Bút Đời Người
Cái gì không phải văn, là phê,
Cái gì không phải phê, là văn.
Tiểu
Thuyết Chưa Chết
Lại Một Lần Nữa, Ra
Tay Nghĩa Hiệp,
Bảo Vệ Tiểu
Thuyết.
In Defense of the
Novel, Yet Again.
Thế
là một lần nữa, bằng một giọng rổn rảng nhất, lời ai điếu lại đuợc
cất lên. Thì cũng vẫn bản kẽm cũ, lời ca... xưa rồi Diễm ơi, về một Cái
Chết Của Tiểu Thuyết. Cộng thêm vào cái chết của tiểu thuyết, giáo sư
Steiner kèm thêm cái chết [nếu không phải cái chết, thì là sự biển
đổi triệt để] của Người Đọc, biến thành đứa con hoang đàng của máy điện
toán, một thứ khùng điên, vô dụng; và cái chết, [hay ít ra, sự biến đổi
triệt để thành một
dạng điện tử] của
Cuốn Sách, chính nó.
[Nhưng] sự hiện diện
của
Brodsky là một điểm tựa, hay điểm qui chiếu [a buttress or a point of
reference] cho rất nhiều thi sĩ bạn bè của ông. Đây là một con người mà
tác phẩm và cuộc đời luôn luôn nhắc nhở chúng ra rằng, mặc dù những ra
rả về một cõi người đồng hạng, cá mè một lứa, thì nhà thơ của chúng
ta nói, vẫn có đẳng cấp, thứ hạng, trong những ngày như thế này.
Cái đẳng cấp không phải đuợc suy ra, giản trừ từ một tam đoạn luận,
cũng không phải được rút ra từ những nghị quyết, những cuộc hội thảo...
mà chính chúng ta xác nhận, làm mới nó mỗi ngày, bằng cách sống và
viết.
Nó có một cái chi thật gần gụi thân quen với sự phân chia rất ư sơ
đẳng, tiểu học, giữa đẹp và xấu, thực và giả, lành và ác, tự do và độc
tài. Trên tất cả, đẳng cấp có nghĩa là trân trọng đối với những gì được
coi là có học, có văn hóa, so với dè bỉu, khinh khi, tởm lợm, đối với
những gì hạ cấp, tầm thường, ti tiện.
Nhãn hiệu "thăng hoa" [sublime] có thể áp dụng cho thơ của Brodsky.
Trong phần số của ông, như là một đại diện cho con người, có "một cõi
tư duy lừng lững" [that loftiness of thought] mà Pushkin nhận thấy ở
Mickiewicz:
"Ông ta nhìn xuống cuộc đời, từ trên ngọn đỉnh trời".
.... [Nhà thơ] Mandelstam, trong Gulag, trở nên rồ dại, tìm kiếm thực
phẩm trong đống rác, [hình ảnh này chính] là thực tại về độc tài và
thoái hóa, bị kết án phải trời chu đất diệt [condemned to extinction].
Mandelstam đọc thơ của mình cho vài bạn tù, là khoảnh khắc cao cả
[lofty moment] mãi mãi tồn tại.
Milosz:
Ghi
Chú Về Brodsky
Hà Nội, Thiệp và Gấu (3)
"... Anh đừng
gửi
zip vì em không biết mở, hơn nữa lang
thang khắp nơi, xa nhà, em không tiện đọc. Em mong anh gửi cho em
text.doc để
em in luôn ra và đọc một cách dễ dàng hơn, em rất mong như vậy."
"...Anh có
khỏe không? Có gì vui không? Anh vẫn thích nghe Kenny
G. và Yanni? Em sẽ gửi cho anh tập thơ của em; đầu tiên em định lấy
tựa...
nhưng bây giờ em đặt là... Em gửi cho anh ba bài thơ mới nhất
nhé, anh
đọc để chia sẻ với em."
"Thỉnh thoảng,
em vẫn nghĩ đến anh và nhớ anh rất hóm và gần
gũi."
Sở hữu
thế gian qua hình ảnh đúng là tái kinh nghiệm tính phi thực và
lãng đãng của cõi thực.
[To possess
the world in the form of images is, precisely, to
reexperience the unreality and the remoteness of the real. Susan
Sontag:
On the Photography].
Hãy Trở
Về Với Đàn Cừu Của Mi.
Tôi có đọc, hình như trên talawas, một bài phê bình Tuổi Hai Mươi Yêu
Dấu. Tác giả bài viết chú ý đến, không phải nội dung cuốn tiểu
thuyết, mà những đề từ ở mỗi chương đoạn, rồi khuyên độc giả, nên đi
mua cái túi khôn chứa đựng những lời trích dẫn đó, thay vì mua cuốn
tiểu thuyết.
Nabokov đã từng khuyên, đừng tìm những chi tiết lịch sử ở trong những
cuốn tiểu thuyết lịch sử. Muốn có những tri thức về sử, thì tìm những
cuốn sách sử. Muốn học khôn, tìm sách dạy làm người. Muốn giải trí, thì
đọc Tuổi Hai Mươi Yêu Dấu. Còn muốn làm nhà phê bình, thí dụ vậy, thì
tự hỏi làm sao, cái thằng con nít đó, đọc thấy cái tin ông bố chết, và
ngộ ra, và quay lại với đời sống, thay vì huỷ bỏ nó.
Và cái chi tiết về tin bố chết đó có liên can gì đến câu trích dẫn, là
câu nói của César, với thằng con: Cả con nữa, con cũng thịt bố của con
à?
Liệu có thể nói, lời cầu mong của Trần Dần đã trở thành hiện thực, tôi
đợi bọn trẻ chôn tôi?
Ông bố của cháu Khuê trong THMYD có thể dõng dạc phán: tôi đợi con tôi
chôn tôi.
Và đó là ý nghĩa của Tuổi Hai Mươi Yêu Dấu?
Đề tài con giết cha là nhà có phúc, là một đề tài lớn của văn học thế
giới, với cả một bộ lạc Hamlet. Trong Đứa Con Gái Viên Đại Uý, của
Pushkin, có đoạn kể, ông con sĩ quan bị ông bố tống ra tiền đồn heo
hút; trên đường đi, gặp trùm cách mạng nhân dân, Pugachov (?), mê quá,
đem cả ông trùm mafia nông dân này vào trong giấc mơ, trong giấc mơ đó,
ông cha ruột của viên sĩ quan trẻ nằm bịnh, anh lết đến bên giường vấn
an, nhìn mặt bố hoá ra là mặt trùm mafia nông dân!
Có bao nhiêu đảng viên thân thương của Đảng chỉ mong bố ruột của mình,
là... Lênin, hay Stalin?
Đính
Chính
[v/v chi tiết trong bài viết có liên quan tới thi sĩ VHC]
Không
phải con trai thi sĩ VHC, mà là
học trò của nhà thơ, lên tiếng kêu gọi cứu trợ.
Ông Vũ Hoàng Tuân, con trai thi sĩ Vũ
Hoàng Chương, làm nghề thầy giáo,
hiện phải nghỉ dậy học để lo cho mẹ, bà cụ bị ung thư nặng.
Địa chỉ:
Vũ Hoàng Tuân, ngụ tại số 92/7H đường
Xô Viết Nghệ Tĩnh, Phường 21, Quận Bình Thạnh, TPHCM.
Tin Văn