|
Thơ
là toán thuần tuý, ngược với văn, là toán áp
dụng, của ngôn ngữ.
Nó xác thực
hơn, có nhiều khả năng tạo những hình thức lý thuyết, độc lập không dựa
vào nền tảng chất liệu, so với văn.
G.
Steiner: Verse in Tragedy, Thơ trong Bi Kịch.
[... that verse is the pure mathematics of language. It is more exact
than prose..., and more capable of constructing theoretic forms
independent of material basis. Prose, on the contrary, is
applied mathematics].
Tôi xin hoài
bão cho mình, được sống có tên mà không có tuổi, với thơ.
Tôi quan niệm về văn như thế này: một là có văn, hai là có chuyện.
Các
nhà văn Việt Nam phần lớn, là, "nhất bên trọng, nhất bên khinh".
Phan
Huyền Thư
"Ne dites pas à Dieu
ce qu'il doit faire."
[Đừng
biểu Thuợng Đế điều Thượng Đế phải làm].
Câu trên, là của nhà
vật lý học nổi tiếng Niels Bohr, để trả
lời câu nói nổi tiếng của Einstein: "Dieu ne joue pas aux dés".
[Thượng Đế không chơi xí ngầu], và là nhan đề cuốn tiểu sử mới nhất
về nhà bác
học cha đẻ thuyết tương đối [khi mới 26 tuổi], của François de Closets.
"Ma grande faiblesse
était le manque de mémoire,
surtout pour les mots et les textes.» - Einstein
[Khuyết
điểm lớn nhất của tôi là thiếu trí nhớ, nhất là
về những từ, và bản văn].
François
de Closets, tự
hỏi, phải chăng đây là sự không thể [nhớ], hay là một sự từ chối?
Etait-ce
une incapacité ou un refus?
Quê hương của một con
người, thì cũng chỉ là một mảnh không gian - có thể một căn phòng khách
sạn, hay băng ghế nơi công viên gần nhất - nơi con mắt của nhân dân hay
sự phiền hà của một chế độ thư lại, Đông cũng như Tây, vẫn còn cho phép
một con người, và tác phẩm của người đó. Cây có rễ,
người có chân để mà bỏ đi, sau khi
lương tâm của nó nói:
Không!
[George Steiner: The Cleric of Treason].
Đồng Vọng
cho Hồn Thiêng
Lò Thiêu
Trong những đêm
chập chờn mất ngủ,
hồn thiêng thành
phố thức giấc ở trong tôi, tôi tưởng hồn ma của chính mình đang lang
thang
trên những nẻo đường xưa cũ, sống lại cái phần đời chết theo cùng
với
Sài Gòn, bởi cái phần đời đó mới đáng kể.
Tôi đọc lại Nabokov và lần
ra
sợi dây máu mủ, ruột thịt giữa tác giả-nhà văn lưu vong-con vật đáng
thương-nàng
nymphette tinh quái. Đọc lại Koestler để hiểu rằng, tuổi trẻ của tôi và
của
bao lớp trẻ sau này, đều bị trù yểm, bởi một ngày mai có riêng một con
quỷ
của chính nó: Miền Bắc, Hà-nội.
Một thành phố mà tôi đã chết ở trong, nay sống lại, chỉ để kể về nó.
Nguyễn Quốc Trụ: Lần Cuối, Sài Gòn
Khủng
Bố Là Gì?
Qu' est-ce que le Terrorisme?
Đón coi hai ông tổ sư trí thức, [deux grands intellectuels ], Jacques
Derrida và Jurgen Habermas, bàn về "quan niệm" [concept] về vụ 11 tháng
Chín, 2001, trên tờ Thế Giới ngoại giao, Le Monde diplomatique, số
tháng Hai 2004.
Huỳnh Phan
Anh, Gấu, và Thời Của
Chúng Ta!
….. Mà HPA tham dự
ngay
những ngày đầu.
Cần phải viết thêm ở đây: Tôi không
nghĩ bạn tôi là một tay cách mạng 30 tháng Tư, theo một cái nghĩa thảm
hại, là,
bạn tôi thuộc trong số những người chạy theo cơ hội, đón gió trở cờ.
HPA đã từng tin, như bất kỳ một người
miền nam nào đã từng tin vào người anh em ruột thịt ở miền bắc. Với
riêng cá nhân
tôi, tôi biết chắc chắn có… ba người. Hai người đã mất, chỉ còn HPA,
những ngày
đó, đó. Tôi không nghĩ bạn tôi vẫn còn tin tưởng vào người anh em ruột
thịt, và
cái câu nói “Tôi không bao giờ là nhà văn lưu vong”, nó có nhiều nghĩa
lắm, có
khi còn có cả cái nghĩa “Tôn Phu Nhân Qui Thục” nữa đấy!
Đọc
Buồn Nôn
Chọc thủng
nghĩa: Thơ hài cú.
Roland
Barthes
Thơ
haiku
ma quái ở chỗ: nó làm cho chúng ta cứ tưởng bở, rằng mần thơ haiku dễ
ợt. Còn
gì dễ hơn là hài cú này, [của Buson]:
Chiều, thu,
Tất cả
những gì tớ có thể nghĩ,
Là về bố mẹ
[It is
evening, in autumn,
All I think
of
Is my
parents]
Hài cú đánh
thức ước muốn: làm sao biết có bao nhiêu độc giả Tây Phương mơ chuyện
dong
chơi, dạo xe suốt đời, tay cầm cuốn sổ, viết xuống “cảm tưởng”, ngắn
bao nhiêu hoàn
thiện hoàn mỹ bí nhiêu, càng giản dị càng sâu thẳm, đúng như huyền
thoại kép,
một cổ điển, theo đó, nghệ thuật là cái súc tích, một lãng mạn, theo
đó, nghệ
thuật là cái mà bạn có thể ứng tác, gia giảm. Trong khi gần như không
thể hiểu,
hài cú chẳng là gì, và chính cái điều kiện kép vừa nói tới đó, khiến
cho
nó
mở ra cái nghĩa, theo một
cách đặc
biệt có thể có, có thể sử dụng được – cách mà người chủ
nhà cho phép, xin cứ tự
nhiên coi nhà tui như là nhà bạn, với tất cả những thích thú [thí dụ,
khách
khoái uống trà hơn cà phê, mê nghe nhạc Yanni, Kenny G, xin cứ tự
nhiên, thí dụ vậy].
Tản
Mạn về
Tuổi Hai
Mươi Yêu Dấu
tiểu thuyết
của NHT
Sự
xuất hiện của NHT, hay của Bảo
Ninh, là rất đặc biệt, và cần thiết, và thật khó mà nói rằng, "thực ra
cỡ
như Thiệp ở Đức, Mỹ, Nhật, Pháp... cũng có thể... vơ hàng tá".
Ở
Đức, có, vào thời kỳ hậu chiến, với những nhà văn thí dụ như một Boll,
nhưng
ngược lại với Thiệp, họ nhục cái nhục thua trận, cái nhục Nazi, chứ
không như
Thiệp, nhục cái nhục thắng trận!
Nói cho cùng, chuyện
giã từ thần tượng,
tuy cay đắng, tuy đau thương, nhưng không thể tránh được, cả ở người
viết -người viết nào mà chả có thần tượng, không
có làm sao viết - và người đọc.
Màn giã từ thần tượng
tuyệt vời nhất,
đối với tôi, chính là của Hàn Lâm Viện Thuỵ Điển, qua những giải Nobel
văn
chương gần đây, như Cao Hành Kiện, Naipaul, Kertesz…
Với riêng tôi, cùng với
những năm tháng bỏ lại sau lưng, nào là cuộc ‘đi là chọn tự do’, lần
đầu vào
năm 1954, lần sau 1994… và giữa hai lần đi đó, là.. , là… , với cả một
đời mê
mải với mớ con chữ, mấy giải Nobel văn chương mới đây, mới thực sự là
Nobel văn
chương!
|
|