Feb
4, 2004
Cung
Chúc Tân Xuân
"Time,"
says Jorge Luis Borges, "is the substance I am made of. Time is a river
that carries me away, but I am the river...."
[Thời gian,
Borges nói, là cái chất làm nên tôi. Thời gian là con sông mang tôi đi
xa,
nhưng tôi là con sông...]
Oliver Sacks trích dẫn, trong Dòng Ý Thức, In the River of
Consciousness. NYRB Jan 15, 2004
Liệu
PEN vẫn còn có một vai trò trong cõi văn thế giới?
Câu
hỏi trên là của tờ TLS, số cuối năm 2003, trong mục Sổ Tay, nhân vụ bầu
tân chủ
tịch PEN, tiểu thuyết gia ly khai lưu vong Tìệp, Jiri Grusa, được biết
đến nhiều
nhất như là tác giả cuốn The Questionnaire (1982)
Mặc dù độc diễn, nhưng ông cũng
chỉ được chưa
tới 70% số phiếu.
Trang
web chuyên thăm dò dư luận trong giới văn, The Literary Saloon, tỏ ra
ngạc
nhiên vì giới truyền thông viết bằng tiếng Anh chẳng thèm để ý tới việc
này. Nếu
bạn vô Google, và search hai từ "Jiri Grusa", hay PEN, bạn kiếm chừng
trên 300 items, chẳng có item nào là bằng tiếng Anh.
Yêu
trong thời đớp hít
Love in the time of consumption.
Đó
là tựa đề một bài trên tờ TLS, Jan 2, 2004, mở ra bằng
câu nổi tiếng
của nhà phân tâm học Jacques Lacan:
Yêu
nghĩa là ao ước dâng hiến cái mà bạn chưa có, cho một người chưa hiện
hữu. Love
is the desire to give something you haven't got to someone who doesn't
exist. Bởi
vì, theo quan điểm tâm lý, yêu người khác là ao ước cái mà mình thiếu
và như thế,
theo một nghĩa nào đó, đây là mong chết, death wish, là tự huỷ. Chúng
ta gặp
câu nổi tiếng của Xuân Diệu:
Yêu
là chết ở trong lòng một tí.
Medium
for
the Spirit of Auschwitz
Đồng Vọng cho Hồn Thiêng Lò Thiêu
Tản mạn từ một viễn ảnh phổ cập
Khó
mà tóm bắt được sự lớn lao của nhà văn đương thời, đối với ngay cả giới
phê
bình. Chuyện đó là của hậu thế. Nhưng cho dù hậu thế xét đoán như thế
nào về
Naipaul, không nghi ngờ, ông là một nhà văn uyên nguyên sâu thẳm, a
writer of
profound originality, chữ của Robert McCrum [Sunday January 18, 2004
The
Observer] khi viết về cuốn mới nhất của ông, Tản mạn văn chương,
[Literary
Occasions by VS Naipaul Picador £16.99, pp203].
Chỉ
là những tản mạn, nhưng khi được dán lại với nhau, bằng chỉ một cái đọc
của bạn,
những mảnh “gương vỡ” này bất thình lình trở nên “lại lành”. Và, xuyên
qua màn
sương khói [thềm sương mù, chữ của Thanh Tâm Tuyền], là một nụ cười têu
tếu của
một nhà văn đương thời, của cõi văn Anh, mà cái nhìn của ông [cái viễn
ảnh của
ông, his vision] phổ cập đến mức có thể coi là cái nhìn của đầu thế kỷ
21.
[Literary
Occasions is deliberately a collection of fragments. But when the
pieces of
this broken mirror are reassembled in a single reading, we glimpse,
through the
smoke, the ironic smile of a contemporary writer of English whose
vision is
probably as nearly universal as it possible to be in the twenty-first
century.]
Sartre, HPA và tui
Và
cả hai đứa chúng tôi đều tin rằng còn nhiều độc giả khác nữa, không
thể
quên cái xen anh chàng Tự Học [L' Autodidacte] bị tay
quản thủ thư viện
người
Corse đánh cho sặc máu mũi, vì cái tội vẫy gọi nhau làm người, đam mê
làm người,
say mê chủ nghĩa nhân bản, trong Buồn Nôn...
Chợ
Đũi, HPA và tui
Gặp Gỡ Cuối Năm
Đi
để mà đừng bao giờ trở về.
Cái
phần đẹp nhất của tôi, thì đã ở đó. Rồi: Thơ Của Tôi.- Joseph Brodsky
Tôi hết còn tin vào xó xỉnh đó.
Cụ
Rùa
thuộc biên chế Bộ nào? - Thảo Hảo
Đi
Là Đến. Vượt
Biên Là Về Nhà
Kinh
Nghiệm Dịch
Tản
Mạn về
Tuổi
Hai Mươi Yêu Dấu
tiểu
thuyết của NHT
Mừng
cho ông!
Có
một lần, tôi đọc một bài viết của một độc giả của ông, tỏ ra rất là
thất vọng về
thần tượng của mình. Thành thực mà nói, tôi mừng cho cả hai.
Tôi
đã chờ một bài viết thế từ lâu rồi.
[Từ
khi nào nhỉ? Từ lần gặp tại HN?]
Liệu
không có bài Giã Từ đó, ông sẽ còn phải đeo gánh nặng thần tượng tới
khi nào?
Phải
chăng nhờ vậy mà có Tuổi Hai Mươi Yêu Dấu?