của A. David Moody
Đây là một cuốn tiểu sử
Pound. Có những giai thoại thật tuyệt.
Thí dụ chuyện này: Bực bội vì một thi sĩ kêu gọi, hãy trở về với
sự giản dị trong thơ, Pound viết thư cho ông này, một nhà thơ Georgian,
Lascelles Abersrombie, thách đấu: "Sự ngu đần bị
đẩy tới một điểm nào đó, trở thành một sự đe dọa cho công
chúng.Tôi, thách thức ông song đấu [I hereby challenge you to a
duel]... Những giây phút còn lại của ông đang chờ đợi ông."
Tay kia trả lời, qua lời của chính ông ta, mới thú vị sao: "Bởi vì tôi
bị thách đấu, nên được quyền chọn vũ khí. Hai ta sẽ choảng nhau,
bằng những cuốn thơ không bán được cho đời".
Pound thú quá,
bèn bật cười.
Thì đúng như vậy. Ông ta đâu có muốn trở
thành một sự ngu đần của công chúng!
*
Những cuốn sách đóng lại:
Sự quan trọng của cái việc không đọc sách, là tên bài điểm, trên
tờ Người Kinh Tế, số Nov, 17-23, 2007, cuốn
How to talk About Books You Haven't Read,
của Pierre Bayard. Jeffrey Mehlman dịch, Bloomsbury xb. Nhà Granta sẽ
xb tại Anh vào Tháng Giêng tới.
Có hơn một cách để đừng đọc sách. Cách bảnh nhất, là đừng mở nó ra.
Một độc giả Tin Văn
nhận xét, ngoại trừ những dòng viết
về BHD, toàn bức tranh Tin Văn chỉ một mầu đen.
Gấu này, đọc Nguyễn Ngọc Tư, có cảm giác đó.
Có tí khác, NNT không có nỗi đau chiến thắng của mấy
thằng cha Yankee mũi tẹt, cho dù đã bỏ chạy từ những năm 1954, thì cũng
vẫn là Yankee mũi tẹt, tuy cũng bị biến thành chiến lợi phẩm.
Đọc bà, Gấu cứ muờng tượng ra những dòng Coetzee viết về
Sebald, trong
Inner Workings.
Những bài viết trong cuốn mới ra lò này, Gấu gần như
đọc
đủ, khi xuất hiện trên tờ NYRB, nhưng chỉ đến khi đọc lại chúng, được
in chung thành một tập tiểu luận, mới nhận ra.
Nguyễn Ngọc Tư, ngay khi đọc bà lần đầu, qua truyện
Một
mối tình, Gấu đã nhận ra giọng văn của bà, buồn, cái nhìn của bà,
đen, dark vision, đúng như Coetzee diễn tả, về nhân vật, và văn của
Sebald.
Quái quỉ thế.
The people in Sebald's books are for the most part what
used to be called melancholies. The tone of their lives is defined by a
hard-to-articulate sense that they do not belong in the world, that
perhaps human beings in general do not belong here.
Những con người ở trong những cuốn sách của Sebald thì
phần lớn có thể gọi là buồn, người buồn. Cái giọng của họ, của những
cuộc đời của họ có thể định nghĩa, bằng một cảm quan khó diễn
đạt, họ không thuộc vào thế giới này, có lẽ những con người nói chung
không thuộc về nơi chốn này.
Một Mối Tình
Sao Dì Út không lấy chồng, Dì ở vậy
hoài Ngoại rầu lắm đó.
-Dì còn phải đi hát.
-Dì hát vui hay Dì lấy chồng vui?
Tôi cười, lấy chồng vui hơn, nhưng
phải lấy ngay trân người
mình thương kìa. Còn đi hát thì không vui không buồn, mơ hồ lắm, thấy
cười ha
ha chưa chắc đã vui, thấy rặn ra một đống nước mắt vậy mà hổng phải
buồn. Có
lúc đang ở nhà lại muốn đi, có lúc đang hát ở trên sân khấu vậy tự
nhiên thèm
về nhà. Bầu hỏi tôi thường đóng vai gì, tôi kể, nhiều lắm, hiền có, ác
có, mà
toàn vai phụ không thôi... Tự dưng tôi nghe nỗi buồn chao chát trong
lòng, tôi
bảo, nhưng có một vai Dì thèm mà không ai cho đóng, vai gì hả, vai một
người
bình thường, có chồng, sống với nhau trong căn nhà xưa, cũ kỹ. Buổi
sáng, chở
mớ rau vườn ra chợ, mua ít thức ăn về nấu bữa cơm trưa, chiều phụ chồng
mần cỏ
rẫy, chạng vạng chờ chồng từ ngoài đìa vác một mớ bông súng bước vô
nhà.... Và
để được nghe con trai mình nói với mình những câu chuyện chỉ để dành
nói cho má
nó nghe thôi. Ừ, Dì chỉ ước có vai bình thường vậy....
Trọng đang nằm võng, tôi nghe nhịp đưa
vùn vụt rồi cò kẹt
dùng dằng chậm lại, tôi biết anh có nghe lời tôi nói. Căn nhà tự nhiên
lặng lẽ
đến kỳ lạ, nghe tiếng thằng Bầu thở ngỡ ngàng, nghe cả tiếng ơ cá kho
sôi tăm
tăm trên bếp, tôi ngửi đâu đây mùi bông súng Đà Lạt thơm dịu, ngọt
thanh, pha
cái mùi tanh tanh của bùn dưới đáy ao. Không lẽ im re hoài, tôi nói với
Trọng,
rằng anh có nhớ chị Hai thì cũng vậy thôi, người vẫn chưa về, thử
thương tôi
đi, tôi sẽ giúp thằng Bầu nấu cơm, vá áo, giúp anh lau ống khói, châm
dầu cái
đèn, giữ cho ngọn lửa suốt đêm ngày le lói, như giữ vạn truyền thống
nhà mình
đã trăm năm nay. Sau này, chị Hai có về, tôi sẽ trao anh lại, như ngày
xưa vậy,
tôi làm cũng được lắm mà, gọn bân chớ gì.