Nhà văn Nguyên Ngọc báo động
đỏ, về lương tâm cộng đồng thủ đô Hà Nội, vào năm 2007, tức 32 năm sau
chiến thắng 1975, chúng ta tự hỏi: "cái gì" đã làm băng hoại lương tâm
cộng đồng thủ đô Hà Nội?
Sau nhiều lần chứng
kiến cảnh cô gái bị hành hung, 11h trưa 20/10, bà Bình thuê xe ôm đến
đón em Bình đi trốn và đưa em đi bệnh viện chữa trị.
Ui chao, Gấu đã từng gặp một
bà Bình như vậy, lần từ Hà Nội về làng, năm 1954, khi bà chị ruột, dân
công tải đạn tham dự chiến dịch Điện Biên, trở về. Gấu gặp một bà già,
chào hỏi xong xuôi, bà đi, nhưng, chừng vài bước, bà vội vàng
quay lại, nói nhỏ vào tai Gấu: Cháu học ở Hà Nội về, ai bảo sao làm
vậy, nhớ nghe cháu!
Hơn nửa thế kỷ sau, trở lại, một phần cũng là vì bà già.
Gấu muốn tìm xem, liệu
còn một người nào giống như bà, ở Miền Bắc.
Lần đó, Gấu về, là cũng để test coi, liệu có sống nổi không. Học Hà
Nội, là do bà cô nuôi. Bà me Tây, theo chồng về Pháp, Gấu đến sống nhờ
gia đình một người bạn cùng lớp. Thấy khó sống quá, Gấu về làng, gặp
chị, coi tình hình. Được năm bữa, nửa tháng, nghe bà chị than, một chị,
một em, mà sao khó sống quá, thế là Gấu nghĩ thầm, để em đi Sài Gòn,
nhường phần ăn cho chị, chỉ có cách đó, thì cả hai cùng sống.
Thế là Gấu về lại Hà Nội, xuống Hải Phòng, lên tầu há mồm, ra Vịnh Hạ
Long, lên tầu Đệ Thất Hạm Đội, vào Nam.
Nhớ hết, chỉ quên có cú xịt thuốc DDT khi lên tầu!
Cám ơn bạn ta, nhắc nhở Gấu!
Nhưng, hà cớ sao, một kỷ niệm tuyệt vời như thế, mà lại quên? Quái quỉ
thật.
Nhưng để bù lại, Gấu vẫn nhớ, cái cảnh, đứng trên boong tầu, vạch quần
đùi, đái xuống đầu đám lính Mẽo, ở tầng bên dưới. Tuy gió biển mạnh,
đánh tan những giọt nước đái thành bụi, nhưng cái cảm tưởng đái lên đầu
bọn đế quốc thực dân Mẽo, lại là người ban ơn cho mình, nó mới kỳ lạ
làm sao!
Sau này, nghe mấy ông Mít được Mẽo ban ơn, cho vô Huê Kỳ làm công dân
hạng nhì, vẫn chửi Mẽo ra rả, Gấu lại nhớ đến cái xen trên.
Gấu xin đi Canada, một phần là do "sám hối" cái cảnh vạch quần đái lên
đầu Mẽo hồi đó đó!
*
Lần Gấu trở lại Miền Bắc, trong thâm tâm, như mơ hồ muốn tìm hiểu coi,
liệu bà con ruột thịt của Gấu, còn ở lại, có tí ti
nào giống như bà già đó không.
Nhân tiện, xin giới
thiệu, bài của Nguyễn Tường Thiết, con Nhất Linh, về chuyến trở lại Đất
Bắc của ông:
Một trăm ngọn nến
- Bí
mật nhỏ, giải thưởng lớn
Trong những nhà văn Tây được Nobel,
ông nào cũng có một bí mật nho nhỏ. Mauriac: Nhờ ngón tay vương giả của
ông Hoàng Thụy Điển [1952]. Gide: Cho lẹ lên, kẻo ông ta chết trước khi
lãnh giải [1947].
Đau nhất là Malraux, chỉ cách Nobel một... sợi tóc!
Đọc lại Camus: Suy tư nổi loạn
Bữa nay
mẹ tôi mất
Je fus placé à mi-distance de la misère et du soleil
Albert Camus: L'envers et l'endroit
Tôi được đặt để, ở giữa quãng đường, một bên là sự khốn cùng, và một
bên là mặt trời. Albert Camus
Đó cũng là số phận của Gấu.
Sự khốn cùng, là, nửa ở Miền Bắc
Nửa còn lại, có Mặt Trời - không phải Mặt Trời Địa Trung Hải của Camus - mà là Mặt Trời Miền Nam.
Một khi mất nó, Gấu than thảm thiết: