Nhật Ký
|
Vĩnh biệt Thầy Nguyễn
Khắc Kham, nhà giáo dục và văn hóa lớn
của Việt Nam.
Nguồn
Hai cái tuổi thơ bất hạnh
của Gấu, đực và cái, đã tìm cách nương tựa vào nhau, đâu lưng tự vệ,
trước nanh vuốt của cuộc đời, "sống sót hai chế độ, trốn thoát một cuộc
chiến, trốn thoát hai quê hương, một Nam, một Bắc, tìm ra được quê
hương đích thực cho dòng Gấu, và sau cùng, trốn thoát cả một lô những
ông bạn quí hoá."
The domestic background là
tên một bài viết của Greene, điểm cuốn hồi ký của bà vợ, Jessie Conrad,
viết về chồng, [Joseph Conrad and his Circle].
Đọc, Gấu bỗng nhớ đến lần phỏng vấn của tờ Sóng Văn, không phải những
ông chồng nhà văn, mà bà xã của họ.
Lần đó, trả lời câu hỏi, kỷ niệm đẹp nhất, đáng nhớ nhất, và biết đâu,
buồn nhất, trong đời làm vợ Gấu nhà văn, Gấu Cái cho biết, đó là lần
rời Cai Lậy, Mỹ Tho, về nhà mới ở Sài Gòn.
Đúng vào năm có trận lụt lớn nhất, 1966. Quốc lộ số 1 bị lũ lụt, có
quãng, phải đi xuồng.
Và Gấu Cái ngậm ngùi, trên xuồng có đủ cay đắng ngọt bùi cho cả hai.
Dư dả đến nỗi, giá có thêm một đời nữa, vẫn chưa cạn!
Theo nghĩa đó, kiếp sau ta cũng chưa tha cho mi đâu!
*
Thảo
Trần lại là dân miệt vườn thứ thiệt, sinh quán Cai
Lậy, Mỹ Tho, và là bà xã của NQT. Đây tuy là tập truyện đầu tiên của
bà, nhưng đã mang đầy sức mạnh riêng tư, trong một dòng văn cũng rất là
Nam Bộ trong kiểu rất là Sài Gòn.
Phan Tấn Hải đọc NDSCVPN
Riêng với bà Thảo Trần, mặc dù ông chồng bà giới thiệu là bà
mới chỉ “tập” viết, tôi có ý kiến là bà hãy cứ nghe
và ghi nhận những gì nhà phê bình văn học họ
phán, vâng, trân trọng
nghe và ghi nhận, nhưng bà vẫn cứ thảnh thơi viết theo ý bà, viết thật
tình chứ
bà không cần phải “tập” gì nữa.
Thảo Trường:
Cai Lậy, Mỹ Tho
Đọc
thơ NLV
Tưởng
nhớ Thanh Tâm
Tuyền
[13.3.1936
- 22.3.2006]
THANH TAM TUYEN
La
poésie entre la guerre et le camp
*
Bếp
lửa reo đời quá vãng
Mãi
nhớ em dẫu ngày chưa kịp tới
NLV
Ra hải ngoại, ông làm thơ
lai rai, cũng thật khó mà nói, ông sáng tác
trở lại. Lần chót, Gấu được nói chuyện điện thoại với ông, ông nói,
trời cho sao thì hưởng vậy. Nói như thế, theo Gấu, là ông không còn
nghĩ rằng, ông lại có hứng làm thơ, viết văn.
*
Coetzee, trong bài viết về Brodsky, cho rằng, những nhà thơ "khoẻ,
mạnh, cứng, đực", luôn tạo ra đường riêng của họ, và trong khi làm như
thế, viết lại lịch sử thơ ca. Brodsky thì cũng rứa.
[Strong poets have always created their own lineage and, in the
process, rewritten the history of poetry. Brodsky is no exception].
Thơ tự do, thì cũng rứa, tuy nhiên, TTT phán:
Không đa đa, siêu thực,
Khởi từ ca dao qua tự do
Phải đợi đến khi ông vô tù, thì mơ ước trên mới trở thành hiện thực, và
thơ tự do mới móc nối được với truyền
thống ca dao của nó.
Tưởng Niệm Trịnh Công Sơn
Blessed is he who visited this world
In its fatal moments
Akhmatova: Third Elegy [1945]
Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi,
Vào đúng lúc thê thảm như thế này.*
Ba nhạc sĩ của
một thời, thời của chúng ta, mỗi ông là một số mệnh dị thường.
Dị thường theo
nghĩa của Manea, khi ông nói về "an authentic testimony
to true patriotism", "một chứng thực về lòng ái quốc không thể giả
mạo".*
Văn Cao với
bản chúc thư liên quan tới trường hợp ra đời của bản quốc
ca.
Phạm Duy, với
những đi và về cùng một nghĩa như nhau.
Còn Trịnh Công
Sơn?
Có thể ông sẽ
văng tục, bởi vì cả đời chưa hề một lần văng tục, khác
hẳn Gấu.
Tao đếch thèm
đi đâu cả, nhà của tao ở đây, thành phố của tao ở đây,
quê hương của tao ở đây, cho dù thằng khốn nạn nào làm chủ thì cũng vậy!
*
Người
Đức sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho người Do Thái, vì cái vụ Lò Thiêu!
Những
người Cộng Sản sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho đám Nguỵ, vì đã
không giải phóng miền Bắc. (1)
(1) Bạn Gấu, NKL, sĩ quan thám báo, 13 niên, đã từng bị nhân dân mắng
vốn:
mấy cháu đánh đấm ra làm sao mà đến nông nỗi này? Mấy bác cứ mong hoài
ngày chúng cháu ra giải phóng đất Bắc!
*
T hêm một liên văn bản
khác:
Nguyễn Quốc Trụ trong bài viết tưởng niệm Trịnh Công Sơn, kể lại rằng
cho đến khoảng 1966:
"Chưa để ý đến nhạc Trịnh Công Sơn, nói rõ hơn,
nó chưa
thấm vào tôi. Phải khi đứa em tôi mất, tới lượt tôi vào Trung Tâm Ba
Quang Trung, trong những đêm cận Tết, nằm trên chiếc giường sắt lạnh
lẽo, một anh chàng nào đó, chắc quá nhớ bồ, cứ huýt sáo bài "Tình Nhớ",
gần như suốt đêm, thế là tiếng nhạc bám riết lấy tôi, rứt không ra. Lúc
này tiếng nhạc của anh, đối với riêng tôi, qua lần gặp gỡ trên, như
trút hết những âm tiết địa phương, và trở thành tiếng nói chung của
Miền Nam, tức là của cả thế giới, vào thời điểm đó, khi cùng nói : hãy
yêu nhau thay vì giết nhau.
Bởi vì chưa bao giờ và chẳng bao giờ Miền
Nam chấp nhận cuộc chiến đó. Chính vì vậy, họ lãnh đạm với chính quyền,
ưu ái với Miền Bắc , vì họ đều tin một điều : Miền Bắc sẽ kết thúc cuộc
chiến, và người Mỹ sẽ ra đi. Nhạc Trịnh Công Sơn nói lên tiếng nói đó.
Tính phản chiến của nhạc anh, chính là tính phản chiến của cả một miền
đất" .
Giữa
một rừng than khóc ki khu, thì bài Nguyễn Quốc Trụ, nhanh, ngắn nhưng
giá trị. Vì chính xác và dũng cảm. Ai đó nói: hình học là nghệ thuật lý
luận đúng trên một hình vẽ ... sai. Nguyễn Quốc Trụ khởi đi từ một bản
nhạc tình ... ngoài đề.
Tình Nhớ thì can dự gì đến phản chiến?
Bài
hát đại khái:
Người
ngỡ đã xa xăm
Bỗng về quá thênh thang
Ôi áo xưa lồng lộng
Đã xô dạt trời chiều
...
Nói
về nhạc phản chiến, cứ gì phải dựa vào Đại Bác Ru Đêm ?
Đặng Tiến: Trịnh Công Sơn
Cái
nhận định, hình học là nghệ thuật lý luận đúng, trên một hình vẽ sai,
Gấu
thực sự không hiểu Đặng Tiến moi ở đâu mà ra.
Hay đây chính là điều
thầy Nguyễn Văn Phú gọi là đường may mắn. Ai đã từng học toán, môn hình
học, đều
biết, có những bài toán hình học, không thể nào giải được, nếu không tự
dưng
"phịa ra" một đường, thế là bài toán được giải!
Vả
chăng, Gấu này không nghĩ như Đặng Tiến, khi ông cho rằng: Tình Nhớ
thì liên can gì tới phản chiến?
Và đây không phải là một trường hợp có thể qui về phạm trù văn học có
tên là 'liên văn bản'.
Tình
Nhớ chính là nhạc phản chiến, hiểu theo nghĩa trân trọng nhất
của từ này.
Của nhạc này.
Nếu có một phần liên văn bản của nhạc TCS, thì cái phần này phải được
hiểu theo nghĩa của Gide, khi ông phán về tác phẩm nghệ thuật, nhân đọc
Dostoevsky: Tác phẩm lớn có sự tham dự của Quỉ.
Nhạc Trịnh Công Sơn có
sự tham dự của con quỉ chiến tranh.
Nói rộng ra, có vẻ như, tất cả các tác phẩm văn học nghệ thuật của Miền
Nam trước đây, đều được viết theo cách nhìn đó: Viết, sáng tác, trong
nỗi lo sợ, hoặc nghệ thhuật, hoặc tác giả, bị trù ẻo, nguyền rủa, huỷ
diệt....
Thanh Tâm Tuyền coi đây chỉ là bước đi [nhịp điệu] của
thời
gian.
Brodsky nói khác một tí: Thời gian được tái sắp xếp lại.
Cái nhịp của
nhạc TCS chính là đại bác ru đêm.
Đó là phần liên văn bản của nó!
Đường may
mắn.
Hình trên, là một bài toán lớp Đệ Ngũ.
Trên hai cạnh một góc nhọn, lấy hai đoạn bằng nhau AB và CD. Chứng minh:
MN - đường nối trung điểm AC và BD - song song với đường phân giác của
góc.
Gấu đã giải được, nhờ phịa ra thêm một đường.
Thiếu đường vẽ thêm đó, là vô phương!
Có những con
đường may mắn như thế, phải đợi tri âm của nó, hàng bao nhiêu thế kỷ!
Koestler,
trong Hành động
sáng tạo, The Act of
Creation, viết về
trường hợp Kepler: Hình học "cô níc" đã từng được Apollonius of Perga
nghiên cứu từ thế kỷ thứ tư, trước BC, chỉ để vui đùa, giải trí, và
phải đợi Kepler, hai ngàn năm sau, mới biết cách sử dụng nó, vào việc
nghiên cứu quĩ đạo các hành tinh. Mấy định luật về cô-níc, [hình e-líp,
ở đây], Kepler khám phá ra, là nhờ đo đạc đường bay của mặt trời, mặt
trăng, và
khi biết, nó là hình e-líp, ông đã hoảng hồn, ghi vào nhật ký, tôi phải
là một tên khùng, một kẻ sát nhân, bởi vì điều tôi khám phá ra đó, từ
thời Pythagore người ta đã biết rồi!
Gấu viết đến
đây, bỗng nhớ lại kỷ niệm tự mình kiếm ra phương trình đường thẳng, vội
vàng đi khoe với bạn học, và bị ông bạn nhìn với cặp mắt thương hại, ôi
chao, sao lại có thằng ngu như mày, hả Gấu, điều sơ đẳng đó, người ta
đã kiếm ra từ đời nảo đời nào rồi.
Đây cũng là
kinh nghiệm để đời cho mấy ông nghệ sĩ: một thằng cha sáng tạo ra cái
mới phải là một thằng thuộc lòng quá khứ, và chán quá khứ quá, nên mới
phịa ra cái mới, chỉ để vui chơi mà thôi!
Vui thôi mà! ĐT
Đọc
thơ Cao Thoại Châu
Trang
thơ Cao Thoại Châu
Tản mạn về Ba
Người Khác
Sử dụng cách đọc The
Castle
in
the Forest của tờ Người Quan Sát, như
trên, liệu chúng ta có quyền nghĩ, tương tự về Tô Hoài, và Ba Người
Khác, là câu chuyện một nhà văn ban diễn từ [address] cho quỉ sứ, cũng
chính là xừ luỷ?
Gấu,
nhà văn
'I'm
not going to satisfy people's curiosity about exotic China'...
[Tôi đâu có ý định thỏa mãn sự tò mò của mọi người về một cái mùi lạ
của một cô Xẩm]
Yiyun, tác giả cuốn A Thousand Years of Good Prayers, trả lời phỏng vấn
khi cuốn sách của bà được giải [the] Guardian First Book Award.
Như
thế đấy, là cái việc học tiếng Anh, và sau đó, viết văn bằng tiếng Anh.
Chẳng lẽ phải nhắc lại câu nói đó cho mấy ông mấy bà "da mầu", khi, cứ
ị ra được một cục nào là dịch liền tù tì ra tiếng Anh tiếng U.
"Chúng tôi quả có ý định, thỏa mãn tính tò mò, của mọi người, về mùi
lạ,
của một cục kít Việt!"
*
Chúng tôi hô
khẩu hiệu khi đạn vô sọ
anh ta.
Yiyun
Li:
A thousand
years of good prayers
Đọc Ngàn năm kinh kệ
*
Ôi chao, tôi cứ tưởng tượng ra một cô gái, ở trong
nước; cô nói với ông
bô bà bô VC của cô như thế này:
"Cái thứ tiếng Việt mà bố mẹ, thầy bu... đang nói đó, không phải
là tiếng Việt!"
Nhật Ký
Tin Văn
|
|