Nhật Ký
|
The lost boys
Le Grand Meaulnes, the story
of a teenager who falls in love
with a girl then spends the rest of his life searching for her, is one
of the
most admired novels in French literature. Adam Gopnik on the
enchantment of
Alain-Fournier's tale of childhood innocence and erotic awakening.
Hà
Nội của Anh Môn
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến… nhé!
Như bài thơ mang theo cùng chuyến đi sau cùng của bạn tôi.
Như Hà Nội chẳng bao giờ tới được…
Merde!
Một kẻ lạ trong một thành
phố lạ
Je ne sais
pas écrire sur le feu et le sang. Si j'écris jamais quelque chose sur
cette
guerre, je ne parlerai pas du feu et du sang, mais de la sueur et de la
vomissure, du pus et de la pisse.
Tớ đếch biết thứ văn chương
viết bằng máu và lửa. Cứ giả như, có khi nào viết một cái gì đó, về
cuộc chiến này, thì cũng không phải là những dòng "đường ra trận mùa
này
đẹp lắm", mà sẽ là một thứ văn chương viết bằng mồ hôi, bằng
ói mửa, bằng mủ lậu tim la hột xoài, bằng cứt đái.
Thơ Adam Zagajewski
Tưởng
nhớ Thanh Tâm
Tuyền
At the moment of arrest, wrote the poet, "you tire as in
a lifetime." In Shalamov's Kolyma,
every
moment was that kind of moment.
Martin Amis: Koba The Dread
Ngày Một ngày trong
đời Ivan Denisovich
chính thức ra lò, Thứ Bẩy, 17 Tháng 11,
1962.
Cứ như trong nhà thờ, ông chủ báo Novy Mir kể lại cho tác
giả, tình hình tòa soạn, độc giả lặng lẽ vô, lặng lẽ đưa ra 70 kopeck,
lặng lẽ
lấy một số báo, và lặng lẽ ra ngoài, nhường chỗ cho độc giả khác!
Nhưng, nếu như thế, liệu Một
ngày trong đời Ivan có thể dài quá một số báo Novy Mir?
Không thể, theo Gấu.
Đúng ra, theo Lukacs, khi ông nhận định, vào thời điểm Cái
Ác lên ngôi, cả văn chương và đời sống bỏ chạy có cờ, thì truyện ngắn
đúng là
cái anh chàng cảm tử đóng vai hậu vệ, cản đường tiến của nó. (1)
Bếp Lửa, Kẻ Xa Lạ, Một
ngày, Tướng về hưu… bắt buộc phải là
truyện ngắn, không thể khác.
Hơn thế nữa, chưa cần đọc, chỉ đọc mỗi cái tên truyện không
thôi, là đã đủ ngộ ra chân lý.
Nhân đang ồn ào về Dương Nghiễm Mậu, lịch sử không thể lập lờ, thế thì,
tại nàm sao, trong danh sách trên, lại thiếu, những Rượu Chưa Đủ, Cũng Đành, Ngoại Ô Dĩ An và
Linh Hồn Tôi, Con Thú Tật Nguyền, Trăng Huyết, Trái Khổ Qua, Dọc Đường,
Tư, và, lẽ dĩ nhiên: Tứ tấu khúc viết về Lan Hương và Sài Gòn!
Ôi chao, hoá ra Lukacs mới kỳ tài làm sao: ông biết trước, Cái Ác sẽ
lên ngôi, và thiên tài của nơi chốn [ông thần đất, ông thành hoàng, ông
địa...] sẽ ban cho miền đất bị trù ẻo này hơn một truyện ngắn, trong
khi chờ, được chúc phúc trở lại.
*
(1) G. Lukacs, phê bình gia Mác xít, đọc Một ngày, và đưa ra nhận
định như trên, về thể loại truyện ngắn.
Trớ trêu là, Robert Conquest, và tiếp theo, Martin Amis, cũng dựa trên
kinh nghiệm của Solz, của trại tù Stalin, để giải thích sự dài ngắn của
một cuốn sách.
Amis mở ra cuốn
Koba The Dread của ông, bằng câu văn thứ nhì của Robert
Conquest, trong cuốn Mùa Gặt Buồn:
Tập thể
hóa Xô viết và Trận Đói-Kinh Hoàng: The Harvest of Sorrow: Soviet
Collectivization and the Terror-Famine:
Nếu lấy chữ mà so với mạng người, thì những chuyện gì xẩy ra
ở trong cuốn sách của tôi, cứ hai mươi mạng người thì tương đương với,
không phải
một từ, mà một con chữ.
Câu tiếng Anh của Conquest, “We may perhaps put this in
perspective in the present case by saying that in the actions here
recorded
about twenty human lives were lost for, not every word, but every
letter, in
this book”, tương đương với 3,040 mạng người. Cuốn sách của ông dài
411 trang.
Conquest trích một câu của Grossman, câu này tương đương với
3.880 mạng trẻ em:
"And the children's faces were aged, tormented, just as
if they were seventy years old. And by spring they no longer had faces.
Instead, they had birdlike heads with beaks, or frog heads-thin, wide
lips-and
some of them resembled fish, mouths open"
[Mặt trẻ em thì già cằn, tả tơi, cứ như thể chúng 70 tuổi đầu. Tới mùa
xuân chẳng em nào còn có mặt, thay vì mặt thì là những cái đầu giống
như đầu chim...]
Trẻ em Ba Lan, 1941. Trận
đói của Lenin
Nature simplifies itself as
it heads
toward the poles (and
we head north now because so many scores of thousands were doing so, as
Stalin's rule developed, and as the camps crazily multiplied). Nature
simplifies
itself, and so does human discourse:
My
language was the crude language
of the mines and it was as impoverished as the emotions that lived near
the
bones. Get up, go to work, rest, citizen chief, may I speak, shovel,
trench,
yes sir, drill, pick, it's cold outside, rain, cold soup, hot soup,
bread,
ration, leave me the butt-these few dozen words were all I had needed
for
years.
Life was reduced. Kolyma Tales is a
great groan from someone
chronically reduced. Solzhenitsyn captured the agony of the gulag in
the epic
frame, in 1,800 unflagging, unwavering pages. Shalamov does it in the
short
story - for him, the only possible form
Kolyma Tales
Trong Gulag, đời người co lại, và cũng thế, ngôn từ. Với Solz, 1.800
trang, với Shalamov, co lại còn truyện ngắn, không thể nào khác, Kolyma
là cực điểm của sự hung dữ, đỉnh cao của Gulag.
Nhân ngày 30 Tháng Tư, Gấu mới chợt nhớ ra là lý thuyết văn học của G.
Lukacs, qua đó, truyện ngắn đóng vai anh hậu vệ cản đường Cái Ác, thực
ra là 'đạo' của phe ta, VNCH, chiến thuật Quả Đấm, nhằm giải thích cái
vụ mất cao nguyên.
*
13.4.
Hôm
nay là sinh nhật của con, đúng ra chẳng nên nhắc chuyện đau buồn nhưng
tháng Tư vẫn luôn luôn làm những ngưòi như bố mẹ cảm thấy bứt rứt. Có
lẽ đã đến lúc bố mẹ đem cất kỹ lá cờ phủ trên quan tài chú Sĩ vào một
nơi thật yên ổn, thật thiêng liêng là trái tim của mình...
Tự truyện
Dọn
DNM quen gia đình BHĐ, bạn của
ông anh lớn, không phải ông anh nhỏ.
Biết rất rõ có mấy thằng cha Gấu, và nó có mấy cuộc tình bi thương.
Khi Gấu lấy vợ, anh nhắn qua NTV [không phải Tiến Văn], nếu nó không
viết, là tao viết!
Anh hăm he đưa cuộc đời, cuộc tình của Gấu vô tiểu thuyết!
Ngay Gấu Cái cũng còn bị cám dỗ bởi danh vọng, anh mà viết về cuộc đời
của anh là dư sức đoạt Nobel!
Nhưng khi Gấu hỏi lại, không lẽ Nobel đáng cái giá đó, bả lắc đầu:
Không đáng! Không đáng!
"If I had to choose between a relative and a good
story, I would take the story," she says of the outrage that The House
of the Spirits provoked among her relatives in Chile.
Nếu phải chọn, giữa một người bà con và một cuốn tiểu thuyết bảnh, tôi
chọn cái sau.
The undefeated
Gấu thua bà này.
Cuộc đời của riêng Gấu, là của riêng Gấu,'nhân loại' chẳng cần biết
tới, và Gấu cũng chẳng hề có ý định trao đổi nó, với bất cứ một cái gì
khác, dù bảnh tới cỡ nào!
Theo nghĩa đó, Faulkner chỉ muốn làm một kẻ bị gạch tên ra khỏi Cõi
Đoạn Trường, được lịch sử ném vô thùng rác!
Doris
Lessing
Những trò chơi
nguy hiểm
Tại sao đọc?
Trong văn chương, có một cái gì đó, mà mọi thứ nghệ thuật
khác, không có.
Đúng ra, có lẽ phải nói, trong văn chương, thiếu một cái, mà mọi nghệ
thuật kia, thì dư thừa!
Gấu,
nhà văn
Mày khốn nạn lắm, giá như mày đừng nhẩy vô Việt Nam thì chắc là sẽ có
tổng tuyển cử, đất nước thống nhất, tuy mấy anh Yankee mũi tẹt vẫn làm
cha, nhưng Miền Nam không ở trong cái thế thua trận,"Chúng ông lấy sạch
rồi, chúng mày còn cái gì mà đòi bàn giao?", Bùi Tín chẳng đã nói thẳng
vào mặt Dương Văn Minh như
thế?
Câu của Bùi Tín chẳng cho thấy, tâm ác quỉ đẻ ra văn chương tồi bại, là
gì?
Chỉ đến khi đọc Brodsky, Gấu mới hiểu ra được câu của Dostoevsky, Cái
Đẹp Sẽ Cứu Chuộc Thế Giới.
*
Ngay tài liệu mới nhất về Ngài Tổng Bí Thư Lê Duẩn, [xem Diễn Đàn
Forum], chẳng cho thấy, Người vô thăm miền đất vừa chiếm đoạt
được, thấy cái
gì cũng hơn Miền Bắc, và - Người đã không ngồi ngay xuống vệ đường
mà
khóc, mà thống hối, về cái tội ác tầy trời, gây cuộc chiến tàn khốc,
làm chết 3 triệu người dân Việt ở cả hai miền, và huỷ hoại Miền Nam, và
sau đó, Miền Bắc - Người ra lệnh, cho tụi nó đi Kinh Tế Mới, đi học tập
cải tạo mút mùa, vì cái tội đã dám hạnh phúc, sung sướng hơn Miền Bắc!
*
Về những tài liệu mới nhất này, Gấu sợ rằng, chẳng mấy chốc, sẽ có tài
liệu cho biết, Bác, vì ngăn cản không được cánh Diều Hâu trong BCT
quyết gây "cuộc nội chiến", nên buồn quá mà đi, cũng không chừng!
Và cũng lại mấy "bạn hiền" ở Diễn Đàn khui ra!
Thú vị thật!
|
|