Nhật Ký
|
Tết Lào: Tắm Phật đầu năm
Mưa Sa
RÊU NHẬP HỒN
Tưởng
nhớ Thanh Tâm
Tuyền
Fame
Now your hour has
struck. -Pray!
-BLOK, The Field of
Kulikovo
"YOU KNOW THAT IN A MONTH You will
be the most famous person on
earth?"
“I know. But this will not be for long."
Russia’s
greatest living poet, Anna Akhmatova, was conversing with Russia’s
greatest living writer. Kopelev had introduced them; indeed, he seems
to know
everybody. In her seventies now, she was stout, silver-haired,
majestic. She
had read Ivan Denisovich in samizdat, and found it overwhelming. She
thought of
her son, who had spent so many years in Siberia.
“Can you edure fame?” she pressed him.
“ I have very strong nerves. I endured the Stalin
camps."
“Pasternak could not endure fame. It's very difficult to
endure fame, especially late fame”.
He told her he knew her great and highly complex work Poem
without a Hero by heart. “ I found
it incomprehensible at first, but then all became clear.” She read to
him her
sequence of the 1930s, Requiem, which had been published in the Vest,
"without her knowledge or permission."
"A Viking came in.” she recalled to Koplev. “And
totally unexpectedly, and young and kind.”
Danh vọng.
Giờ của mi đã điểm. Hãy
cầu nguyện!
BLOK, [Cánh đồng] The
Field of Kulikovo
"Anh biết không, chỉ chừng một tháng, anh sẽ là người nổi tiếng
nhất trên thế giới?"
"Anh biết. Nhưng chắc sẽ không lâu đâu."
Nhà thơ vĩ đại nhất hiện đang còn sống của nước Nga, Anna
Akhmatova gặp nhà văn vĩ đại nhất hiện đang còn sống của nước Nga. Bà
lúc này ở tuổi bẩy mươi, rắn, đanh, tóc bạc
trắng, uy nghi. Bà đã đọc Ivan dưới
dạng samizdat, truyền tay, và
thấy nó thật bảnh. Bà nghĩ
đến người con trai, đã từng trải qua nhiều năm tại Siberia.
“Anh liệu chịu nổi danh vọng?”. Bà gặng hỏi.
‘Thần kinh của tôi cứng lắm. Tôi chịu nổi trại tù Stalin.”
“Pasternak không chịu nổi danh vọng. Thật khó mà chịu đựng nổi
danh vọng, rất khó, đặc biệt là thứ danh vọng đến muộn.”
Solz nói, ông biết tác phẩm lớn, nhưng cũng thật đa dạng của bà, Bài
thơ không Anh hùng. Lúc đầu, Solz thấy thật khó hiểu, nhưng rồi
nó trở nên trong
sáng. Bà đọc cho Solz nghe đoạn tiếp của năm 1930, Kinh Cầu, xuất bản ở Tây phương,
“bà không biết,
và cũng không cho phép”.
“Một tên Viking đến thăm tôi”. “Hoàn toàn bất ngờ, trẻ, và được
lắm.”
*
Ngày Ivan Denisovich chính thức ra lò, Thứ Bẩy, 17 Tháng 11,
1962.
Cứ như trong nhà thờ, ông chủ báo Novy Mir kể lại cho tác
giả, tình hình tòa soạn, độc giả lặng lẽ vô, lặng lẽ đưa ra 70 kopeck,
lặng lẽ
lấy một số báo, và lặng lẽ ra ngoài, nhường chỗ cho độc giả khác!
Nhưng, nếu như thế, liệu Một
ngày trong đời Ivan có thể dài quá một số báo Novy Mir?
Không thể, theo Gấu.
Đúng ra, theo Lukacs, khi ông nhận định, vào thời điểm Cái
Ác lên ngôi, cả văn chương và đời sống bỏ chạy có cờ, thì truyện ngắn
đúng là
cái anh cảm tử đóng vai hậu vệ, cản đường tiến của nó.
Bếp Lửa, Kẻ Xa Lạ, Một
ngày, Tướng về hưu… bắt buộc phải là
truyện ngắn, không thể khác.
Hơn thế nữa, chưa cần đọc, chỉ đọc mỗi cái tên truyện không
thôi, là đã đủ ngộ ra chân lý.
When Night
Forgets to Fall
Photo de Zoïa
Kosmodeminanskïa, 18
ans, partisane russe,
prise par un soldat allemand le 29 novembre 1941. C’est après avoir vu
cette
image que Littell s’est lancé dans l’écriture des Bienveillantes.
Hình Zoïa
Kosmodeminanskïa, một nữ du kích Nga, bị quân đội Đức tra tấn
và sau đó treo cổ, do một binh sĩ Đức
chụp ngày 29.11.1941. Sau khi nhìn bức hình là Litell ngồi xuống bàn,
viết Bienveillantes].
Doris
Lessing
Tui tin rằng, có vài cô bé, trong có tui, nên học thực tập yêu với một
người đàn ông lớn tuổi hơn, khi họ ở cái tưổi ô mai.
Stalin khốn kiếp hơn Hitler cả hàng ngàn lần. Nếu những trí thức gia
như Heidegger, và Paul de Man, bị xét xử vì tội phò Nazi, tại sao lũ
khốn khóc Stalin không bị trừng trị?
Mà, quái quỉ thật, chẳng ai để ý đến chuyện này?
Những trò chơi
nguy hiểm
Tại sao đọc?
Trong văn chương, có một cái gì đó, mà mọi thứ nghệ thuật
khác, không có.
Đúng ra, có lẽ phải nói, trong văn chương, thiếu một cái, mà mọi nghệ
thuật kia, thì dư thừa!
Gấu,
nhà văn
Cái vụ không viết nữa của TTT có
thể là do không hợp ‘thổ ngơi’.
Như một nhân vật của Nguyễn Bá Trạc phán, nước mưa ở Mẽo vừa chua lại
vừa chát?
*
Ấy là Gấu áp dụng trường hợp của Gấu vào TTT.
Trước 1975 Gấu làm bồi Mẽo, ngay sau khi ông Diệm bị làm thịt, đám nhà
báo đổ xô vô Việt Nam, đến khi ký hiệp
định Paris,
thì
bị hãng UPI đá. Một phần do hết việc, phần khác, lỗi, hoàn toàn do Gấu,
nhưng
có sự tiếp tay của ông trưởng đài,
sếp trực tiếp, và nó liên quan tới vụ tai nạn Mỹ Cảnh của cả hai.
Câu chuyện dài dòng lắm, để ‘lát nữa rảnh’, kể hầu quí vị.
Do làm bồi Mẽo quá lâu, Gấu rất rành mấy anh Mẽo, và tự nhủ, thôi, làm
bồi Mẽo
như vậy là đủ rồi, chán lắm rồi!
Nhưng sau đó, lại có vụ OPD, ra đi trong vòng trật tự, cho nhân
viên sở
Mẽo, tương tự HO, cho sĩ quan VNCH.
Thế là, Gấu, ở đúng vào trường hợp Bếp Lửa, 1954, “đi hay ở
đều... khó
thở”.
Giữa VC và Mẽo, mi chọn thằng nào?
Nghĩ đến Gấu Cái, Gấu Con, Gấu đành gạt 'nước mắt, VC, và
quê hương' qua một bên, chọn thiên đường Mẽo.
*
Sau 1975, Gấu làm nghề viết mướn ở bên
ngoài Bưu Điện chính Sài Gòn, sống nhờ ba chương trình của thực dân cũ,
thực
dân mới, dành cho Tề, Ngụy, và nhờ vậy mà gặp lại CVN, và, qua anh, đi
chuyến
vượt biên Vàm Láng, đúng 23 Tết, ngày ông Táo về trời, năm 1985, mười
năm tình cũ, Đại Thắng Mùa Xuân!
Bị bắt,
tống vô khám Mỹ Tho, ăn Tết tại đây, ra giêng nhận án tập trung cải tạo
hai
niên, may nhờ ông Cậu Tư, bên vợ, trùm Công An Cái Bè, khi đó bị anh em
đồng
chí
cho về vườn, năn nỉ Trùm CA đương thời Mỹ Tho, Gấu thoát được Trại Bà
Bèo. CVN ở lâu hơn,
ra thoát, là kiếm đường đi Lào, vì có ông anh ở đó. Anh trở về lại Việt
Nam
khi tuyến đường du lịch giữa Sài Gòn và thủ đô Lào vừa được mở ra. Gia
đình Gấu
đi chuyến thứ nhì , 1988, hình như vậy.
Bởi thế, khi vượt sông Mekong, qua trại tị nạn Thái Lan, ở đó cũng mất
hơn bốn niên, sau khi đậu thanh lọc, được công nhận tị nạn chính trị,
Gấu xin
gặp phái đoàn Canada, giấu biệt hồ sơ ODP, chỉ sử dụng trong khi thanh
lọc. Gấu tính trong bụng, chỉ có cách không đi Mẽo, không thèm làm bồi
Mẽo nữa thì mới tha hồ chửi
Mẽo được!
Mày khốn nạn lắm, giá như mày đừng nhẩy vô Việt Nam thì chắc là sẽ có
tổng tuyển cử, đất nước thống nhất, tuy mấy anh Yankee mũi tẹt vẫn làm
cha, nhưng Miền Nam không ở trong cái thế thua trận,"Chúng ông lấy sạch
rồi, chúng mày còn cái gì mà đòi bàn giao?", Bùi Tín chẳng đã nói thẳng
vào mặt Dương Văn Minh như
thế?
Câu của Bùi Tín chẳng cho thấy, tâm ác quỉ đẻ ra văn chương tồi bại, là
gì?
Chỉ đến khi đọc Brodsky, Gấu mới hiểu ra được câu của Dostoevsky, Cái
Đẹp Sẽ Cứu Chuộc Thế Giới.
*
Ngay tài liệu mới nhất về Ngài Tổng Bí Thư Lê Duẩn, [xem Diễn Đàn
Forum], chẳng cho thấy, Người vô thăm miền đất vừa chiếm đoạt
được, thấy cái
gì cũng hơn Miền Bắc, nhưng - Người đã không ngồi ngay xuống vệ đường
mà
khóc, mà thống hối, về cái tội ác tầy trời, gây cuộc chiến tàn khốc,
làm chết 3 triệu người dân Việt ở cả hai miền, và huỷ hoại Miền Nam, và
sau đó, Miền Bắc - Người ra lệnh, cho tụi nó đi Kinh Tế Mới, đi học tập
cải tạo mút mùa, vì cái tội đã dám hạnh phúc, sung sướng hơn Miền Bắc!
*
Về những tài liệu mới nhất này, Gấu sợ rằng, chẳng mấy chốc, sẽ có tài
liệu cho biết, Bác, vì ngăn cản không được cánh Diều Hâu trong BCT
quyết gây "cuộc nội chiến", nên buồn quá mà đi, cũng không chừng!
Và cũng lại mấy "bạn hiền" ở Diễn Đàn khui ra!
|
|