Nhật Ký
|
@ Bangkok Airport, cc 2006
Chú bé Việt ba tuổi bắt đầu một cuộc đời mới, với gia đình thực thứ
nhất, mà chú chưa từng biết đến.
Ôi chao một tờ báo 'lá cải', mà còn viết ra nổi một câu như trên,
thì... bảnh thực!
Gia đình thực thứ nhất mà chú bé chưa từng được biết đến.
Vaclav Havel
The
Freedom
Tower
Tháp
Tự Do
Tôi đã có lần
ăn tối ở một
nơi ở trên đỉnh, và tôi khám phá ra rằng cả một khối công trình kiến
trúc như thế đó, cứ thế đung đưa nhè nhẹ. Và tôi coi đây như là một dấu
hiệu, có một điều gì không đúng, có một điều gì xẩy ra ở
đây ngược hẳn lại với lẽ thông thường, với sự tự nhiên. Một con thuyền,
một cái tầu có thể đong đưa. Nhưng một toà nhà đừng nên đong đưa, rún
rẩy, cho dù nhẹ nhàng cỡ mấy. Từ trên đó nhìn xuống, thấy thật ngu
si đần độn, ảm đạm. Nó không còn là một cái nhìn xuống bên dưới, từ
một căn nhà chọc trời, và còn lâu mới là một cái
nhìn từ trên máy bay, xuống cõi trần.
Và đây là điều tôi sợ: rằng, vì thế giá [làm sao tao có
thể thua thằng chó nào], mà, họ sẽ xây dựng một cái gì đó còn cao hơn
cả
cái cũ, ở ngay chỗ đó, một cái gì đó sẽ làm hư hoại Nữu Ước, hơn
cả cái cũ nữa, rằng, họ sẽ sẵn sàng ăn thua đủ với khủng bố, cho dù phi
lý, cho dù ngu xuẩn tới cỡ nào; và sau cùng, ai sẽ thắng, những tên
cuồng tín tự sát, hay là một cái tháp còn cao hơn cả Tháp Babel?
Vaclav Havel: Vĩnh
Biệt Chính Trường
Trong quá khứ, mỗi lần được trao những bằng cấp danh dự, nghe những bài
diễn văn ngợi ca, tôi thường cười với chính tôi, rằng, làm sao mà trong
rất nhiều dịp như thế này, tôi lại nhớ tới một chú bé, trong câu chuyện
cổ tích, nhân danh cái tốt, đập đầu vào bức tường tòa lâu đài của những
ông vua độc ác, ma quỉ, cho tới khi bức tường đổ xuống, chú bé trở
thành vì vua, và trị vì vương quốc trong nhiều năm, bằng sự khôn ngoan
và tài đức của mình.
Đừng trách tôi coi nhẹ những dịp lễ lạc như trên, tôi trân trọng, đánh
giá cao những bằng cấp tiến sĩ danh dự mà tôi đã được trao tặng, và tôi
luôn luôn cảm động, khi nhận chúng.
Tưởng
nhớ Thanh Tâm
Tuyền
[13.3.1936
- 22.3.2006]
The Old Days
ZINOVY ZINIK
đọc
THE SOLZHENITSYN
READER
Mác Két ở
Việt Nam
Không hiểu ảnh
hưởng rất lớn của Garcia Marquez lên những nhà văn Việt
Nam, là theo kiểu tốt hay là xấu.
Tốt, thì không
thể, hoặc chưa thể, vì, cho tới nay, chúng ta chưa đọc
được một tác phẩm nào nói lên được cái tính nhiệm mầu, như của Garcia
Marquez, theo như Rushdie dẫn giải. Cũng có, nhưng đồ dởm, thí dụ Rung
Chuông Tận Thế.
Còn nếu xấu,
thì hãy coi chừng bể mặt!
Như Garcia Marquez.
Đọc
thơ Cao Thoại Châu
"If a man could pass through Paradise in a dream, and have
a flower presented to him
as a
pledge that his soul had really been there, and if he found that flower
in his
hand when he awoke—Ay!—and what then?"
Trang
thơ Cao Thoại Châu
Gấu,
nhà văn
Gấu ở trại tù Đỗ Hải trên
hai năm trời, "sống sót" mùa này mùa nữa (1), là nhờ mấy trăm bạc ông
trustie nghĩ tình tha không bỏ túi.
Ông khuyên, hãy bỏ tiền mua một
chức trustie, thế là Gấu trở thành ông y tế trưởng của Đội Sản Xuất số
3, logo của nó, không phải tinh thần thế giới như của me-xừ Đinh Tuấn
Anh, mà là: Đội Ba Kiên Trì, Vững Tiến, Tiến, Tiến.
Tiến mãi, mệt quá,
biến thành ... Tiền.
Ấy là vì tay Đội Trưởng, từ Thanh Niên Xung Phong qua, tên Lưu Minh
Sơn,
được đội viên thân ái gọi bằng cái tên Lưu Manh Sơn, rất mê tiền!
Chính vì mê tiền mà ra cái logo "...Tiến, Tiến... Tiền" đó!
Ông con trai, một thằng cu tí chừng hai, hay ba tuổi, tên Lưu Minh
Giang, gọi theo tiếng Nam, thành Lưu Manh Gian!
(1) Để qua đi những
đêm mưa, gió, những ngày lạnh căm, bão bùng, mùa này, mùa nữa...
Thơ Giữa Chiến Tranh Và Trại Tù
House of Meetings by
Martin Amis
Publisher
Cape,
£15.99
John Crace
Monday October 2, 2006
The Guardian
The ship groans as I travel
back to the Arctic tundra of the
Russian gulags. Fuck. Forgive me if I swear; it's the last dirty thing
an
85-year-old man can do. And you will hear of many worse deeds than that.
You know that I was a hero in the Patriotic war; that
I was
sentenced to 10 years in Norlag shortly after. You do not know that I
raped
many German women in 1945. I'm not proud, yet make no apologies. It was
a way
of life. For soldiers. And for women. We understood the rules. Life was
different then. Russian different.
This may shock you. Good. It lets me feel the embers
of my
potency. Yet it should also enable you to understand. I cannot bear to
have a
woman without possessing her. Without knowing her sexual past. Know
this and
know me.
Let me start again. My little brother came to camp in
1948.
I was strong, charismatic: Lev was short, inconsequential. But what he
said
registered an impressive contraction of my heart. "I married Zoya."
Con tầu rền rĩ, khi tớ trở lại vùng biển Bắc Cực, nơi có những trại tù
gulags. Đ.M. Tha lỗi, tớ văng tục. Đó là điều dơ dáy cuối cùng mà một
thằng già 85 tuổi còn có thể làm được. Và bạn còn phải nghe nhiều, về
những điều còn tục tằn hơn thế nữa.
Bạn biết, tớ là anh hùng
trong cuộc chiến Yêu Nước, tớ bị án tù 10 năm
ở Norlag, sau đó chỉ ít lâu. Bạn không biết, tớ đã từng "làm thịt",
"đưa em vào Hạ", rất
nhiều ghệ Đức, năm 1945.
Hãnh
diện? Không. Xin tha thứ? Cũng không. Đó
là một cách ở đời. Lính tráng mà. Ghệ
mà. Chúng tớ hiểu luật
chơi.... Tớ không thể nào chịu nổi, có một em sờ sờ ra đó, mà lại không
chịu làm ăn, không chịu chiếm đoạt. Không chịu tỉ tê, hỏi coi em đã
từng đụng trận ra làm sao. Bao nhiêu trận rồi, bao nhiêu thằng đi qua
đời em rồi.... ấy vậy mà, khi thằng em của tớ đến trại, tớ
như đứng tim, khi nghe nó nói, Zoya bi giờ là vợ của em.
Bài Ca Của Tên Đao Phủ
|
|