*
Nhật Ký









Do tình trạng sức khoẻ, Tin Văn có thể sẽ ngưng update,
chừng hai, ba tháng, trước khi, hoặc ngưng lâu hơn, tuy vẫn online, hoặc nhờ người trông coi.
Độc giả Tin Văn có thể download tất cả các bài vở và sử dụng riêng cho mình,
ngoại trừ những bài dạng giới thiệu.
26 Tháng 11, 2006
Cẩn bạch. NQT

*
Little Hotties: Barbie's new rivals
Sexier than Barbie.
 Margaret Talbot viết về đàn em của búp bê bà già Barbie
Người Nữu Ước, 4 Tháng Chạp 2006

Lại thêm một ông nữa được ban thưởng thuốc độc: Cơn đau bí ẩn của vị cựu thủ tướng Nga.

"Tớ sẽ ra sao nếu sinh ra là người Đức, vào năm 1913, thay vì là Mẽo, vào năm 1967", Littell đã từng tự hỏi chính mình.

Và, Gấu tự hỏi, nếu mi không bỏ chạy Miền Bắc vào năm 1954 ?
Mi sẽ biến thành một con bọ, nếu sống sót cuộc chiến?

Bài điểm sách của Justin Beplate trên TLS, số 17 Nov, tìm ra nối kết giữa Meursault của Camus và Max, viên sĩ quan SS trong Les Bienveillantes: Look on these horrors: The blood-soaked nightmares of an SS officer.
Les Bienveillantes

Góc Hà Nội
*
Crys
Fucking (?!) Hà Lội

Hix liều mạng viết những dòng này ngoài tiệm net ở khu phố cổ, mặc cho con mẹ chủ tiệm ngó mình trâng trâng. Tớ có viết xong mà bầm dập mình mẩy thì mọi người hiểu cho nhé.
Để hiểu tại sao tớ lại bực bội như vậy, mong các bạn thông cảm rằng về chủ quan, tớ đã là một con người kỳ thị.
1. Tớ phân biệt bọn thành phố với bọn tỉnh lẻ đua đòi.
2. Tớ phân biệt bọn thành phố sành điệu với bọn thành phố ra vẻ sành điệu.
3. Tớ phân biệt Saigonese và mọi citizen khác.
*
Ngày 1: Ngày đầu tiên mọi việc rất khả quan, khách sạn đẹp, cổ kính cũ kỹ, staff dễ thương ác.
Có điều, bất đồng ngôn ngữ. Nói cái gì cũng phải nói thật chậm, và tớ đành nhịn đói cho đến khi có được món ăn mà mình có thể ăn được. Đó là món bún-riêu-có-thịt-bò-tái T___T
Đã cố gắng để tìm mua được cơm tấm, nhưng ở HN không ai hiểu cơm tấm là cái gì cả. Không có cơm tấm, thậm chí họ không biết cơm tấm là cái gì!!!!! Staff ở khách sạn bảo rằng bây giờ người ta ăn cơm "tám", cơm là từ gạo tên là "Tám", gạo dẻo thơm ngon gì đấy. Tớ bảo, ko, đó là cơm làm từ hạt tấm, hạt gạo nát nát nhuyễn nhuyễn ấy. Thế là... "thời buổi này ai còn ăn cái thứ gạo chất lượng kém đó nữa, người ta chỉ ăn gạo dẻo thơm thôi em à" T___T

Ngày 2: Ngày kinh khủng với 1 tô phở nhạt thếch, không ai hiểu cái tương đen mình cần bỏ vào phở cho nó có mùi vị là cái khỉ gió gì, vậy là xem như pó tay rùi. Không phở, không cơm tấm, không bún riêu.
Thức uống còn khủng hơn. Vào một quán gọi Mocha cà phê nó vác ra cho Mocha bốc khói T___T
Hỏi có sữa tươi bỏ cà phê không, y như rằng, mắt chữ O mồm chữ U, "Sữa tươi sao lại bỏ cà phê, bọn anh chỉ có cà phê sữa đá thôi". Và tiếp, "Vậy thôi cho em một ly pạc sỉu". (1) "Em nói cái gì cơ, bà xíu à".

Lạy chúa. Kiểu này tớ đã gầy sẽ càng gầy hơn. Hà Nội ko phải là nơi thích hợp cho những người Sài Gòn kén ăn!
Chưa hết, internet ở phố cổ đúng là tra tấn. Tớ đã vào các quán cà phê wi-fi (một số ít những nhân viên ở đây mới có thể hiểu wi-fi là cái gì), ngồi uống no nê bụng nước và nhìn cái chất lượng net chán chết không đủ để duyệt web T___T
Phố sá cũ kỹ, dơ bẩn, xấu xí. (2). Được cái trong lành, ít khói bụi. Xe cộ thì hầu như là xe số, hiếm hoi mới kiếm được một chiếc tay ga. Dân HL chủ yếu chạy vespa thay cho Dylan, SH, và vespa thì vẽ xanh vẽ đỏ. Sáng nay còn bị stuck in khu Khương Thượng, một cái khu nhà đánh số lộn xộn và phải trả 30k cho xe ôm vì chính nó cũng ko biết đường và chở mình đi lòng vòng, hỏi mỏi cả miệng.
Ngày hôm nay qua xong là khoẻ. Ngày mai tớ đi ra cửa khẩu. ngay khi nhận đủ 50 con Mokona nhồi bông tớ sẽ bay ngay máy bay về Sài Gòn.
[Trích từ blog của Crys].

(1) Pạc sỉu: cà phê sữa.
(2) Đọc đoạn thơ dưới đây.
Blog War
Lạ lùng nhất, là, lần Gấu trở về Hà Nội, sau hơn nửa thế kỷ xa cách, Gấu gặp anh bạn nhỏ tuổi hơn mình, ngày nào khóc đến sưng cả mắt vì Gấu bỏ vô Nam.
Lẽ tất nhiên, làm gì có chuyện quỉ quái đến như thế, nhưng cái tay bạn vong niên gặp sau này làm Gấu nhớ đến anh bạn ngày xửa ngày xưa.
Đẹp trai y như thế.
Quí mến Gấu y như thế.
Lo đủ thứ chuyện cho Gấu y như thế.
Thế mới lạ.
Có vẻ như Hà Nội rất mừng vì Gấu trở về.
(2) Ồn, dơ, say, và xỉn,
Nhưng chẳng ai độc ẩm ở đó,
Ở những con phố sau của Hà Nội -
Mấy tay bồi riệu mua cuốc lủi cho Gấu
Mấy chị em ta khóc ròng khi nghe thơ của Gấu.

  It's noisy and dirty and drunken,
 But nobody there drinks alone—
 The bartenders buy me my vodka,
 And the hookers cry at my poems.
THE BACK STREETS OF MOSCOW

Ohran Pamuk

Về thôi, Nguyễn Lương Vỵ
Tôi vốn không giao du, xưa nay chỉ quen hình dung mọi người qua tác phẩm, dù chữ nghĩa khéo hay là vụng về nhất định vẫn để lộ ra cho biết người đã sống và viết. Nhưng lần này tôi không dằn được tò mò tìm cách hỏi thăm về Nguyễn Lương Vỵ.
NKT
"Tôi vốn không giao du", vậy mà biết toàn những chuyện Gấu chẳng hề biết, về nhóm Tập San Văn Chương, mà trong đó có Gấu.
"Mấy tay nầy ở đâu ra, mãi sau này hỏi mới biết số anh em chủ trương có người là thầy Sáu xuất thân từ chủng viện, người ở trong chùa ra. Tập San Văn Chương tuy không tuyên bố nhưng qua những bài tiểu luận cho thấy các tác giả như muốn tiếp tục hành trình của nhóm Xuân Thu Nhã Tập trước đây với tham vọng đổi mới văn chương và làm sống lại hồn phương Đông."
Xuất thân chủng viện, ai vậy cà? Ở chùa ra, ai thế nhỉ ?
Tuy không tuyên bố?
Có chứ. Trong lời phi lộ, thay mặt cả nhóm, Gấu viết, viện một ý ngoại, "khi định nghĩa nhà văn, một người được thông tri đầy đủ (những dữ kiện của thời đại anh ta đang sống), chúng tôi đã hoài vọng một điều: hãy đưa ra thật nhiều thông tin, hãy giới thiệu những dòng tư tưởng đang ảnh hưởng đến toàn thể nhân loại, rồi để cho người đọc tự do chọn lựa, theo khẩu vị của họ. Cho phép tôi dùng chữ khẩu vị, theo nghĩa của Roland Barthes: Chữ viết ở khắp nơi, khi mà những từ có mùi, có vị (tri thức, savoir, và mùi vị, saveur, trong tiếng La-tinh là cùng một nguồn).  Vả chăng, việc lập lại một cái tên theo dòng thời gian, vốn vô thường, liệu có liên quan đến lịch sử, vốn ưa lập lại? Hoặc đến huyền thoại Quy Hồi Vĩnh Cửu, vốn rất hàm hồ?"
Tập San Văn Chương là gì ?
Quả nhiên Tập San Văn Chương như là một cuộc chơi ra được bốn số.
NKT
Gấu sự thực không nhớ TSVC ra được mấy số, nhưng nó chết hoàn toàn do anh quản lý tờ báo, Nguyễn Tường Giang, lười đi lấy quảng cáo. Anh là bác sĩ, có nhiều thân chủ, chỉ cần anh đi một vòng, là đủ đến hẹn lại lên.
Ngoài ra TSVC có nhà in nhà, sở phí rất nhẹ.

 VỀ LÀM CHI ?
Về thôi, nước nhà độc lập rồi !

Chúc mừng 5 năm talawas
*
Trần Thanh Hà & Nguyên Ngọc & Gấu & Việt Hà
@ Bảo Ninh's, Hanoi, 2002

Cựu chủ viết về nhân viên cũ
.. do một người bạn gửi cho, không đề rõ xuất xứ. Tôi tóm tắt mấy điểm chính, theo như tôi hiểu..."Tôi hiểu rằng Diễn Đàn không muốn tranh luận với những tờ báo như vậy. Song sự im lặng của quý vị có thể bị hiểu là kênh kiệu."
Nếu chịu khó tra từ điển, ông sẽ biết là oanh chỉ có nghĩa là ầm ầm, và rộng hơn là nã, bắn ầm...
Nguồn
Gấu tin rằng, vị độc giả biết rõ xuất xứ, và, nếu không biết, thì cũng đã hỏi người bạn.
Gấu cũng có đọc bài báo đó, trong một số bài khác nữa, sau khi PXA mất.
Nhưng vị độc giả giấu xuất xứ, là để nhấn mạnh thái độ kênh kiệu, có thực, của tờ báo điên cuồng chống bọn chống cộng điên cuồng, theo Gấu.
Vị độc giả này rất là người Hà Nội, theo một nghĩa nào đó, về nó, như đang tranh luận mấy bữa nay, ở trên net.
Nhưng tay đệ tử, khi đăng, lại không phải là người Hà Nội.
Anh ta đọc không ra.
Và, anh ta tưởng, đăng "nguyên con" như thế, là "phong thánh" cho tờ báo: Mấy tờ lá cải, để ý làm gì, vì ông là độc giả của báo, ông lại nêu ra, nên chúng tôi đành phải trả lời. Trả lời ông, chứ không phải trả lời bài báo.
Tuy nhiên, nó gây phản ứng ngược.
Vì sẽ có người bực mình, đếch bắt chước người Hà Nội, mà, lập lại lời Bé Crys:
F... Dzu! Dzu là thứ cứt đái gì mà kênh kiệu?
*
Trở lại chuyện tra từ điển.
Nhà văn Lâm Chương có lần cho biết, ông không biết nghĩa của từ hận thù, cho tới khi đi tù VC.
Cũng theo ý đó, Léon Bloy viết:
L'homme a des endroits de son pauvre coeur qui n'existent pas encore et où la douleur entre afin qu'ils soient.
Trái tim đáng thương của con người có những vùng chưa hề có, cho đến khi đau thương tiến vào. Và tạo ra chúng.

[W.G. Sebald trích dẫn, làm đề từ cho bài viết "Sự Hối Hận Của Con Tim: Về Hồi Ức và Sự Độc Ác trong Tác Phẩm của Peter Weiss", The Remorse of the Heart: On Memory and Cruelty in the Works of Peter Weis,  trong "Lịch sử tự nhiên về huỷ diệt, On the natural history of destruction", nhà xb Vintage Canada, Anthea Bell dịch, từ tiếng Đức].

Gấu, nhà văn Nhà Hội
Lần ở trại cải tạo PVC, thực sự mà nói, Gấu không có cảm tưởng đi tù. Trại thuộc một nông trường quốc doanh, ở lẫn vào với làng xóm. Tiêu chuẩn tù cao hơn dân, bởi vì ngoài khẩu phần tù, còn thêm gia đình thăm nuôi. Dân đói khủng khiếp, cứ mỗi lần lãnh khẩu phần ăn tù là trại viên thường đem cho họ. Bù lại, họ coi tù như người trong gia đình.
Lần đầu Gấu Cái lên thăm, mấy ông trại viên thân với Gấu trố mắt nhìn, hỏi, tại sao chị không mặc áo dài, tụi này thèm nhìn người thành phố trong chiếc áo dài. Gấu Cái nói, sau ngày giải phóng, đâu còn cái nào, bán hết lấy tiền mua gạo rồi.

Không có nhà hội. Hai vợ chồng chạy qua nhà dân.
Lần đó, Gấu được tha, là nhờ Joseph Huỳnh Văn. Ông thi sĩ lúc đó làm chủ nhiệm một hợp tác xã mộc.
Bèn ký một cái giấy, xác nhận, sẽ lấy trại viên Gấu làm thợ của hợp tác xã.