Album: Thu
2006
Trên Đặc Trưng, post bức hình
trên, trong folder Biên Khảo,
v/v Nhân Văn Giai Phẩm, và ghi là từ Wikipedia. Mò qua Wikipedia, thì
từ bài viết
của chính Văn Cao, Tại sao tôi viết Tiến Quân Ca, trên Tin Văn.
Như thế bức
hình là của Tin Văn!
*
Sự thực, gốc
của nó trên tờ National Geographic. Đám con buôn
chôm, làm bìa cho một CD nhạc Văn Cao. Tin Văn scan từ đó.
Cái gì của
Cesar thì trả cho... Wikipedia vậy!
Trăng Cali
Đặng Phú Phong
Hãy mở
giùm Gấu cánh cửa này!
Người mơ sờ
được nàng, lâu nhất, qua những nét chữ bằng vàng
trước tên mình: FNPW (Famous Nobel Prize Winner, Nhà văn đoạt giải
Nobel nổi
tiếng), có lẽ là nhà văn người Mỹ, Norman Mailer. Sau hai mươi mốt năm
lăn lộn
với tình, giữa chốn giang hồ, ông như có một cái máy dò Geiger, ở trong
đầu, về
những đợt phóng sạ, từ những giải thưởng này nọ. Nhưng ông không phải
là nhà
văn Hoa-kỳ độc nhất, ôm ấp giấc mơ tuyệt vời như vậy. Khi tôi (M.
Specter) gọi
điện thoại cho Joyce Carol Oates, cách đây không lâu, để hỏi bà có ý
nghĩ gì về
giải thưởng, bà hào hển: "Sao, sao, ông nghe thấy gì?"
"Người ta bảo Gấu đừng rời máy điện thoại. Ôi chao
chuyện đó dễ ợt! Thời giờ cứ thế trôi, rồi Gấu hiểu ra, chưa tới lượt
mình.
Cũng chẳng sao, nhưng đã có đôi lúc, Gấu tôi mơ màng, mình đã sờ
được...
Nàng!"
Tuy thường được giải thích, cuộc chiến đấu giữa mấy ông mang
tính hàn lâm, nhưng thực sự chỉ là cá nhân. Họ bị cấm không được xì ra
cho báo
chí, nhưng giả sử cho phép, họ cũng chẳng có thì giờ, vì còn quá bận
rộn lo cấu
xé lẫn nhau!
Giọt
mưa trời khóc
Bởi vì làm thơ, in thơ, đọc thơ, đều
là những gì liên quan
đến hạnh phúc.
Cho dù là thứ hạnh phúc vào lúc xế chiều.
Như nến muộn.
Gấu quên một thứ hạnh phúc: viết về
thơ.
Nhất là lúc về già, còn vài ngày rảnh rỗi, chờ ới một tiếng
là đi.
Borges phán một câu thật là tuyệt vời:
"Thơ là để trao cho thi sĩ."
Bạn chỉ cần đọc, "Giọt mưa trời khóc ngàn năm trước/
Sao còn ướt trên lưng bàn tay", là biết ngay tút xuýt, chỉ 'nữ' thi sĩ
mới làm
được.
Thành thử Gấu này tin rằng tân hình
thức là thơ dởm, là vậy.
Cả một trường phái thơ như thế, chẳng được "trao cho", dù chỉ hai câu
thơ, thí dụ như trên!
Lần về Hà Nội, đọc hai câu thơ, Gấu
toát hết mồ hôi. Hai câu
này đúng là được "trao cho Gấu", cái thằng mắt lác bỏ đất Bắc, hơn
nửa thế kỷ mới bò về.
Về để làm gì? Ngựa Hồ
hí gió Bắc hả? Chim Việt Cành Nam?
Không phải.
buồn tập tễnh
về ăn giỗ mình.
PHT
Gulag vào lúc cực thịnh nhất của nó 1939-1953
Gorky thăm Gulag
Cựu
chủ viết về nhân viên cũ
Ông Ẩn trả lời
không một
giây do dự : không có cành đào,
không có gì hết, ông Nhu «hù» Mĩ vậy thôi.
Nguồn: Diễn đàn Forum
Đọc câu trên, là Gấu nhớ ngay ra me-xừ cán bộ lớp học tập
cải tạo ngắn hạn 3 ngày tại Bưu Điện. Mặt anh ta đỏ gay, cố kìm cơm
giận: Bác
Hồ sao lại là bạn của tên Việt gian NĐD!
Trong hai ông trên, liệu có ông nào mặt đỏ gay?
Hay cả hai đều... đỏ gay?
Như mọi cán bộ trung-cao,
ông được triệu ra Hà Nội học
trường Đảng : không ít nhà báo Mĩ tưởng rằng ông bị đi « học tập cải
tạo » như
những sĩ quan VNCH. Họ lại càng thắc mắc khi nghe lối giải thích rất «
Phạm
Xuân Ẩn » của ông : « Hà Nội lạnh quá, nên sau 10 tháng, tôi xin về »,
« Họ
không biết đối xử với tôi ra sao, tôi thì hay giỡn mà họ thì quá nghiêm
túc ».
Nếu dùng tiếng Pháp, có lẽ ông Ẩn không dùng chữ « sérieux » (nghiêm
túc) mà «
constipé » (táo bón)
*
Mĩ tưởng rằng...
Ôi chao giá mà ông Ẩn được tí tì vết, stain, theo nghĩa của
Grass, thì cũng đỡ đau đi một tí. (1)
Vả chăng, Gấu này còn nhớ "bạn mình" rất hơi bị ưa mặc đồ lính VNCH, áo
quần bó chặt lấy người... Và nếu như thế, giá mà ông Ẩn được cái vinh
dự "cùng hội cùng thuyền" (2) vài ngày,
trong số 10 ngày, thì cũng là một kỷ niệm đẹp đấy chứ?
Gấu nhớ một tay viết văn, rất nổi tiếng, khởi nghiệp với những tờ báo
thiếu nhi tại Sài Gòn. Tay này trốn lính, chuyên mặc đồ sĩ quan VNCH.
Sau 30 Tháng Tư, lẽ dĩ nhiên anh đếch đi trình diện học tập cải tạo. Bị
nhân dân trong xóm tố, bị Cách Mạng bắt, sau thả. Anh sau làm cho báo
CA, đệ tử ruột của HBT, nghe nói bây giờ khá lắm.
Thú vị nhất, là sau 1975, có thời gian đói quá, anh đóng vai cán bộ, đi
buôn lậu, bị bắt, đập bàn đập ghế gắt um lên, tụi mi phôn về Sài Gòn
hỏi anh Sáu Dân [?], ảnh biết rất rành về tao!
*
Nếu dùng tiếng Pháp...
Gấu này lại nhớ đến... Hegel, khi hấp hối than, chẳng có
thằng đệ tử nào hiểu được Thầy, nhưng có một đứa...
Anh đệ tử ruột mừng quá, khi thấy Thầy nhìn mình, và phán:
Tội thay, thằng đó lại hiểu sai!
Nhưng học trường Đảng mà sao còn than: "Họ không ưa tôi chút nào hết,"
Ẩn nói đến những
cán bộ cải tạo chính trị. "Nhưng tôi không phạm phải lỗi lầm to lớn nào
đến nỗi phải bị đem ra bắn."
The
Spy Who Loved Us
(1) Grass, who was born in 1927, never pretended to have
escaped the war unstained.
Lịch sử, hay chính xác hơn, lịch sử Đức quả đúng là một cái
nhà xí bị tắc. Chúng ta cứ thế móc cứt và cứt cứ thể đùn lên. Một nhân
vật của
Grass lầu bầu.
Bây giờ cứt ngập đến tận cổ me-xừ Grass.
Nhưng đây là một con người đếch chịu trốn thoát lịch sử mà
không có tí cứt ở trên người.
Grass và SS
(2) Năm 1975, chế độ mới đưa tôi
đi trại cải tạo, cùng với bạn bè của tôi, "cùng hội, cùng thuyền";
chúng tôi rời đồng bằng lên vùng rừng núi, dửng dưng, bình thản, không
tuyệt vọng cũng không hy vọng. Tôi đã nghĩ mình "biến mất", chẳng mong
ngày trở lại, như bọt bèo trong cơn lũ lịch sử, tại sao không...
Thơ giữa Chiến Tranh và Trại Tù
Muốn đưa ông Ẩn tới một vị trí lâu bền và có thể thu nhận được những
tin tức tình báo, họ thấy ông không nên ở lại quân đội (giỏi lắm có thể
lên tới cấp đại tá) hay nhảy vào chính trường (quá nhiều bất trắc), nên
đã quyết định ông nên làm báo...
ĐD forum
Ôi chao, chưa bao giờ nghề làm báo lại bị sỉ nhục đến mức như thế này!
Thảo nào Hegel lắc đầu than, không phải 'táo bón'!
NQT