*






*
Khách viếng chờ nhà văn Dương Thu Hương ký vào cuốn sách ông mới mua:
Terre Des Oubis, dịch từ Chốn Vắng.
Cuốn này cũng đã được dịch ra tiếng Anh (No Man's Land).
Nguồn BBC

 Hiểu lầm sự đe dọa?
Đó là bài viết của Người Kinh Tế số 18-24 Tháng Ba 2006, khi điểm cuốn Nước Mỹ ở ngã ba ngã bẩy: Quyền lực và chủ nghĩa Tân bảo thủ, của Francis Fukuyama, Yale University Press. Chính sự tha hóa, phóng thể của đạo Hồi, Muslim alienation, mới là mối nguy hiểm lớn lao, Fukuyama khẳng định. Không phải Hồi Giáo, không phải Võ Khí Huỷ Diệt Toàn Thể Nhân Loại, WMD.
Fukuyama, giáo sư Johns Hopkins University tại Washington, nổi tiếng với cuốn Tận Cùng Lịch Sử và Người Cuối Cùng, The End of History and the Last Man,1992, trong đó ông không tin rằng chiến tranh lạnh chấm dứt, những xung đột sẽ hết, nhưng còn khổ thêm, vì mất tính chất ý thức hệ của nó!

Bùn, Mồ Hôi và Nước Mắt
Trên cùng số báo, có bài điểm cuốn Running for the Hills, một Hồi Ức, Memoir, của Hotario Clare, nhà xb John Murray. Bản ỡ Mẽo sẽ do Scribner xb vào tháng Tám này.
Trong lời Tựa, tác giả viết: "Những đứa trẻ mà cha mẹ chia lìa nhau, được nuôi nấng dậy dỗ bằng những câu chuyện không đầy đủ, incomplete histories, chúng là những mẩu đoạn của một câu chuyện chính, a main tale, và câu chuyện chính này thì bắt đầu một cách bí ẩn, và chấm dứt bằng một thất bại".
Hồi ức của tác giả về tuổi thơ của mình, là một tưởng niệm, và một tha thứ, cho ông bô bà bô của ông, cả hai đã phải trả giá cho cái chuyện sống theo con tim của mỗi người.

Audrey Hepburn : Bí Quyết Làm Đẹp
Muốn có:
1. Cặp môi khêu gợi, hãy nói những lời thân ái, dịu dàng.
2. Đôi mắt đáng yêu, hãy nhìn ra cái phần tốt ở nơi con người.
3. Thân hình mảnh mai, hãy chia món ăn của bạn với cơn đói.
4. Mớ tóc mượn mà, hãy để mấy em bé luồn tay của chúng ít nhất một lần trong ngày...

Năm học đệ nhị đó, thầy dậy Việt văn là nhà thơ Vũ Hoàng Chương. Một lần, thầy cho bài luận của Gấu điểm cao nhất, và lôi ra đọc cho cả lớp nghe.
Xong, thầy biểu Gấu:
-Bài của trò chỉ tạm được thôi. Đừng lấy đó mà tự kiêu!
Câu của thầy, sau này, Gấu thường tự thưởng cho mình, mỗi lần có mail của độc giả, chẳng hạn như mail sau đây:
Hi Bac Gau,
... đọc bài của bác thích lắm bác ạ.
Thư tín
Hay mail này:
Các bài của NQT viết đủ mọi kiểu, hay lắm, với trí nhớ và sự uyên bác… tôi đọc mỗi tuần.
*

Trường Quốc Gia Bưu Điện mở ra khi mấy ông kỹ sư viễn thông như Trần Văn Viễn, Nguyễn Quang [hay Quảng] Tuân, từ Pháp về, nhằm cung ứng cán sự kỹ thuật riêng cho ngành vô tuyến điện bưu điện. Đàn anh của đám Gấu, thí dụ như ông TBT, trưởng đài liên lạc VTĐ quốc tế, là cán sự xuất thân Đại học Kỹ Thuật Phú Thọ.
Gấu kể như đàn anh số 1 của trường phái cán sự kỹ thuật bưu điện.


Về Đông Hà, Quảng Trị
Ôi chao, thèm làm sao, được là ông con rể, tò tò đi theo sau cô con gái, của mảnh đất, đến thăm từng viết thương, đến giờ này vẫn còn sưng tấy lên của nó.

Hay nói như ông này:
Thị xã Quảng Trị của tôi, xin mạo muội được nhận mình là đứa con của Thị xã
Đọc bộ sách của Võ Phiến, ngoài cái giọng huênh hoang về mình, còn cái giọng dè bỉu người khác.
Huênh hoang về mình, ngay cả khi ra vẻ khiêm nhường, thí dụ như đoạn ông nói về hồi ông mới xuất hiện ở Miền Trung, qua tờ Mùa Lúa Mới. Và ông rất 'ngạc nhiên', khi nghe Thanh Nam kể đã từng đọc VP từ hồi đó.
Từ Miền Trung vô Miền Nam, nào có xa xôi gì, Gấu ngay từ hồi còn là học sinh đã đọc VP, cũng chính từ tờ Mùa Lúa Mới đó. Đọc Người Tù, ngay khi nó ra lò. Đọc và mê lắm. Mới lớn, chạy trốn cái đói của Miền Bắc, đọc những đoạn ông tả cách gắp thức ăn ở trong Người Tù  - ngón tay chỉ mặt trăng, đôi đũa nhắm miếng thịt, đũa vênh là hỏng hết, chẳng thế mà có câu vợ dại không hại bằng đũa cong! - là Gấu thấm liền. Miếng ăn nó khủng khiếp nhường thế đấy!
Nhưng phải đến khi đọc Bếp Lửa, mới nhận ra cái phần thiếu sót của VP đối với những thế hệ đàn em: Ông không hề nói cho họ biết, ông đã đau khổ với chủ nghĩa cộng sản như thế nào.
Người ta cứ coi VP là nhà văn chống cộng. Tôi nói, không. Nếu có chống là sau này.
Ông sợ cộng sản, quá sợ cộng sản, chứ không phải chống cộng.

6
Hà Nội
Chi tiết là Thượng Đế ở trong văn chương.

Đọc Nỗi Buồn Chiến Tranh, cũng đã lâu rồi, Gấu vẫn nhớ, đoạn, nhân vật Kiên [?] bị một ông ăn mày chìa tay xin, chắc cũng đểu lắm, khiến anh bực, chửi: Mày có được Đảng dậy ăn xin như thế nào không?
Sau này, nghĩ đến họa con bọ VC đang làm cả nước khiếp vía, Gấu mới hiểu ra rằng thì là, Đảng không dậy ăn xin nhưng mà dậy... ăn cướp!
*
Khi Thượng Đế nhập thể thành người..
Bếp Lửa

Về cái vụ Chúa nhập thể này, và me-xừ Đại, trong Bếp Lửa, lúc nào cũng cặp kè Tội Ác và Hình Phạt của Dostoevsky làm Gấu nhớ đến ông Đại Phán Quan.
Trong Anh em nhà Karamazov, Ivan nói với Alexei về một bài thơ mà anh mơ tưởng nhưng chưa từng viết ra, về Chúa Ky Tô trở lại trần thế, và bị Trùm Mật Vụ Nhà Thờ [The Holy Office of the Spanish Inquisitor], tóm. Ông Trùm Công An của Chúa bèn báo cáo cho Chúa biết, là, chính cái đám đông đã từng chứng kiến Chúa làm phép lạ chữa lành vết thương, cứu tử người chết, chính chúng đã reo hò, sướng như điên khi nhìn Chúa bị đóng đinh. Ông Trùm báo cáo thêm, Đạo Ky Tô trong vòng 15 thế kỷ sau đó, có tiến triển, nhưng không được mau lẹ cho lắm, "Chúng con đã sửa sai việc làm của Chúa, và thành lập Đạo trên [ba dòng thác cách mạng là] phép lạ, bí nhiệm, và quyền uy [miracle, mystery, and authority], nhưng chủ yếu là quyền uy. Ông Trùm trách móc Chúa, là quá tin tưởng, quá kính trọng con người....
"Coi thường chúng, là Chúa sẽ bớt đòi hỏi ở chúng...".
Lạ thật, đây chính là nguyên lý của mấy ông VC: Đếch bao giờ kính trọng nhân dân. Nhân dân ngu lắm, không thể cho chúng tự do, dân chủ. Phải có Đảng dậy dỗ chúng nó....