*







Hàng trăm ngàn hộ dân di cư tới Tây Nguyên
Nguồn BBC
Thì vẫn chân lý Nước Việt Nam Là Một!


Hay là cũng giống như Ngày Lên, "Le Jour Se Lève...."?

Ngày Lên, Le Jour se lève, thực sự không liên can tới chân lý Nước Việt Nam Là Một, mà liên can tới... Trịnh Công Sơn!
Duyên do là như thế này.
Trên tờ TLS số đề ngày 7 Tháng Bẩy, 2006, mục Thư Độc Giả, có một tay viết cho tòa soạn, nói rằng là, trong bài của Philip French, điểm những cuốn sách viết về Phim Đen, Film Noir, số 5 Tháng Năm, có nhận xét, sự kiện, nguyên bản phim Ngày Lên, Le Jour Se Lève, đã được rút ra khỏi thị trường, một vài năm, là để bảo vệ phim mới, làm lại theo phim cũ, a remake, của Hollywood.
Câu chuyện nó khốn nạn hơn nhiều, theo độc giả này. Hãng phim của Mẽo, RKO đã cho những nhân viên của họ tới nước Pháp, lúc đó còn chính quyền Vichy, để thu gom tất cả những phim cũ, và đem đốt bỏ. Sau chiến tranh, may còn sót vài phim, ở những rạp nhỏ tại vùng đồng quê, và chính là một trong những phim này được Pauline Kael đem tới Berkeley chiếu, trong một rạp do bà làm chủ. Muốn biết rõ, thì vô website The New York Film Annex.

Nhưng chuyện này thì có mắc mớ gì đến Trịnh Công Sơn?
Có tí ti. Ấy là do một bài viết về ông, trên talawas.
Người viết bài này, chỉ ra một chi tiết, là TCS, do đã từng coi cuộc kháng chiến thần thánh chống Mẽo cứu nước do Đảng ta lãnh đạo, chỉ là một cuộc nội chiến, cho nên bị một ông VC hăm he, từ những ngày đó, là, nếu chiếm được Miền Nam thì sẽ đem TCS ra làm thịt!
Hồ sơ v/v TCS bị VC hăm xử tử
Cái thư của VC Ta Lo có quá nhiều vấn đề. Thử nêu đại khái.
1. Cái tên Ta Lo có vấn đề.
2. Cái trò tán bậy về nhan sắc của tác giả bài viết, về cách xưng hô [Thưa Chị hay không Thưa Chị], văn phong bài viết...  có vấn đề.
3. Tại sao Ta Lo, mà không phải là người hăm làm thịt TCS, lên tiếng?
... vân vân và vân vân.
*
Về vụ tại sao me-xừ VC Lê Hiếu Đằng, người Ban Mai cho rằng, đã hăm he xử tử TCS - theo một bài đã đăng trên tờ Người Việt ở Mẽo, như Ban Mai cho biết -, đã không lên tiếng trả lời, cải chính, duyên do của nó lằng nhằng lắm. Nó làm Gấu nhớ đến ba ngày học tập cải tạo tại chỗ, tại cơ quan Bưu Điện ngày nào.
Anh cán bộ quản giáo bữa đó tỏ ra rất bực, về chuyện, theo như anh ta kể, là, anh ta nghe thấy có dư luận từ đám Nguỵ, 'thằng' Ngô Đình Diệm là bạn của Bác Hồ. 'Thằng' NĐD đã từng nói chuyện với Bác Hồ, nếu Bác đồng ý, thì nó sẽ lên tiếng yêu cầu Mẽo rút quân, hai miền Nam Bắc ôm lấy nhau, thống nhất đất nước, thằng NĐD đã từng vấn an Bác Hồ, mỗi lần sinh nhật Bác...
Anh cán bộ quản giáo bực lắm. Mặt anh ta đỏ gay, phán: Làm sao một thằng bán nước như NĐD lại là bạn của Bác Hồ!

Cái lý do VC Lê Hiếu Đằng không lên tiếng, là cũng y chang: Làm sao tao là VC chính gốc, chính hiệu, lại phải lên tiếng, nói chuyện với một tên Ngụy!
Đây cũng là lý do, khi talawas viết thư ngỏ gửi nhà nước, nhà nước đếch thèm trả lời!
*
Nhưng thảm hơn nữa, là, chính cái đám Nguỵ lưu vong đó, nó cũng cảm thấy như vậy!
Ít ra là ở nhà văn.
Nhà văn Sebald, khi ông cảm tạ nhà nước Đức đã ban cho ông vinh dự, là thành viên của Viện Hàn Lâm, đã nói ra cái cảm giác đó.

Một lần tôi nằm mơ, và cũng như Hebel, tôi có giấc mơ của mình ở trong thành phố Paris, ở đó, tôi bị lột mặt nạ, và trơ ra, là một tên phản bội quê nhà, và một tên lừa đảo. Nhưng, chính vì những nghi hoặc như thế đó, mà việc nhận tôi vô Hàn Lâm Viện thật rất là đáng mừng, nó có vẻ như một nghi thức sửa sai, phục hồi mà tôi chưa từng hy vọng.
Phát biểu khi là ông Hàn
*
Bản thân Gấu cũng đã từng gặp 'vài' trường hợp tương tự!
Cái cảm giác bị lột mặt nạ, trơ ra, là một tên phản bội gì gì đó, Gấu đã từng cảm thấy, những ngày sau ba ngày cải tạo, được thu dụng trở lại, vào ngày thứ bẩy cuối tuần, bị đuổi cổ ra khỏi phòng, để mấy ảnh họp chi bộ.
Gấu cũng đã từng kể lại chuyện này, nhân vụ talawas bị tường lửa.
Talawas bị tường lửa
Nhưng ghê gớm, khủng khiếp nhất là, lần vượt biển tại Vàm Láng. Vừa ra khỏi Vũng Tầu là bị bão, rạt trở lại, vào sáng sớm hôm sau. Nhìn trên bãi thấy vẫn còn một cái đầu lâu, của người vượt biển chuyến trước. Mấy người công nhân ruộng muối thản nhiên nói: Đâu phải gặp bão, mà bị mấy anh biên phòng bắn chìm tầu. Mấy ảnh biểu, phản quốc là bắn bỏ!
Viết là Khiếp

Tiểu thuyết đen của Mẽo
Trong thế giới tiểu thuyết đen của Mẽo, Spillane, hay James Hadley Chase không được coi trọng bằng những tay như Dashiell Hammett, Raymond Chandler, Horace Mac Coy.... Nhưng, đúng là một thứ mì ăn liền.
Tuy Mẽo không sáng chế ra tiểu thuyết trinh thám đen, cũng như truyện ngắn, nhưng khi chúng tới Mẽo, là đổi khác, trở thành một cái gì độc nhất, chỉ Mẽo mới có. 

Nguyễn Quang Hiện

Sự cứu rỗi cuối cùng
Con Bọ VC: Darkness at Noon?
Hiện tượng Con Bọ có lẽ cũng cùng ý nghĩa.
Thay vì có vinh quang, có bước ngoặt lịch sử, có đỉnh cao thời đại, có căn nhà Việt Nam to lớn hơn, huy hoàng hơn, thì chỉ có đêm đen mò mò. Chỉ có một con bọ.
Koestler, tác giả Đêm Giữa Ban Ngày, khi được hỏi, hãy cho biết, thời điểm nào quan trọng nhất trong lịch sử và tiền sử của nhân loại, ông trả lời không chút ngần ngừ, đó là ngày 6 Tháng Tám, 1945.
Từ khi khai thiên lập địa cho đến 6 Tháng Tám 1945, con người sống với một viễn tượng, về cái chết của nó, như là một cá nhân, an individual. Kể từ ngày đó, khi trái bom nguyên tử đầu tiên thả xuống Hiroshima, nhân loại, trọn gói, phải sống với viễn tượng về một cái chết, như là một huỷ diệt, giống người [mankind as a whole, has had to live with the prospect of its extinction as a species ] (1)
1) Arthur Koestler. Janus: A Summing Up. Prologue.
Cái ngày 30 Tháng Tư, 1975, ghê gớm thay, nó cũng là một thời điểm quan trọng nhất trong lịch sử và tiền sử của một giống dân ngày xưa có tên là Giao Chỉ.
Kể từ ngày đó, nó có nguy cơ, phải sống với viễn tượng, về một sự tái sinh, [theo nghĩa, sinh con đẻ cái], dưới kiếp bọ.
*
Phút...  lên tiên dưới đây, cũng là... sự cứu rỗi cuối cùng?
Những phút lên tiên nhất của Quách Quyề̀n Lực là khi chính ông mặc quần áo giả nữ và nhập hồn để lên đồng.
Nguồn
Kỳ cục thật. Đọc câu trên, Gấu bỗng nghĩ đến nhân vật Đông Phương Bất Bại của Kim Dung. Ông này, vì luyện Quì Hoa Bảo Điển, thứ võ công đả biến thiên hạ vô địch thủ - đâu có khác chi chủ nghĩa Cộng Sản, vào thời cực thịnh của nó - nên, việc đầu tiên, là vung dao tự thiến.
*
Những người đàn bà trong thế giới Macondo của Garcia Marquez, mỗi lần sinh con, là phải sờ vào đít đứa bé, coi nó có đuôi không. Những bà mẹ trong thế giới Quách Quyền Lực - thôi thì cứ lấy đại cái tên này đặt cho cái thế giới đó -  khi sinh con ra, thì, hoặc biết ngay là con của thần linh, như câu thơ của nhà thơ VC cho thấy (1), hoặc biết ngay, nó là bọ, bởi vì đời bố là bọ làm lớn, thì con, là bọ nhỏ sẽ làm lớn, hoặc là chim không biết bay, suốt đời rong chơi trong Vườn Chim Thủ Đô, như một anh chàng Yankee làm đài Bi Bì Xèo đã từng mô tả.
(1) '... Những bà mẹ lại đo chân vào thần tích
Để hoài thai triệu triệu những anh hùng...'
(Nguyễn Khoa Điềm)
Amos Oz trả lời phỏng vấn
-Tôi muốn đặt cho ông, một câu hỏi chết người: là Do Thái nghĩa là gì đối với ông?
Tôi có thể trả lời, bằng một câu nói đùa, [une boutade: một câu nói dí dỏm], bất cứ ai, hỏi như vậy, là có tí máu Do Thái. Do Thái, không phải là một sắc dân [une race]: Chỉ cần đi dạo trong những phố xá ở Tel-Aviv là nhận ra điều này. Cũng không phải là một tôn giáo: Phần lớn Do Thái ở Israel là những kẻ thế tục tới tận xương tận tuỷ. Cũng chẳng phải là một ngôn ngữ: Do Thái trên thế giới nói trên chục thứ tiếng. Vậy thì sao? Riêng với chúng tôi, đó là một thứ cảm tính nào đó, thật khó định nghĩa.... Đối với tôi, tất cả con người tự coi mình là Do Thái, hay bị bắt buộc phải coi mình là Do Thái, như thế đó, thì người đó là Do Thái. Vậy thì, chào mừng bạn đã lên tầu. Nhưng tôi không muốn nói về nó bằng những từ ngán ngẩm. Văn minh Do Thái thì thật là tuyệt vời, đó là một nền văn minh "anarchiste", vô chính phủ. Nếu có một người nào đó nghĩ rằng sẽ trở thành giáo chủ của Do Thái, người đó luôn luôn tìm ra một người khác, và người khác này sẽ nói với ông ta: "Chào giáo chủ, chúng mình không biết nhau, nhưng ông của ông và chú của tôi đã từng làm ăn chung tại Casablanca, hay tại Minsk, vậy thì, hãy ngưng lại, chừng hai phút thôi, tôi sẽ nói cho ông biết, Thuợng Đế trông chờ gì ở hai đứa chúng ta, sau đó, chúng mình sẽ bàn luận tiếp." Đó chính là đạo Do Thái [judaisme] từ hàng nghìn năm nay; và đó cũng là Israel, một diễn đàn [forum] bất tận. Tất cả mọi người bàn luận, đưa ra ý kiến này nọ, khẳng định này nọ, mỗi người có một ý kiến tốt hơn, hay hơn là người kế bên, và hãy bắt đầu bằng tôi. Với tôi, có phần mình ở trong nền văn minh đó, không có nghĩa là bị đẩy vào trong một cái hầm trú ẩn, un bunker, nhưng mà là một chọn lựa. Một chọn lựa khó khăn, mắc mỏ, qui coute cher. Nhưng là một chọn lựa đẹp. Và tôi hạnh phúc sung sướng vì chọn lựa đó.
Amos Oz
Dominique Simonnet thực hiện cho tờ Tin Nhanh, L'Express, số đề ngày 23/3/2006

Về Những Tên Hề

Norman Manea:

Chào Mừng Sinh Nhạt Bác!
Đi Tìm Một Cái Nón Cối Đã Mất
Les Enragés Désabusés vs
Les Enfants Gâtés
Già khùng vỡ mộng
đấu với
Nhóc tì hư hỏng do nuông chiều

Nhân, có cả hai, nhà văn nhóc tì hư hỏng do nuông chiều [chữ của Match du monde], PTH, và TCS, may sao, vớ được một bài trên net, của nhạc sĩ TCS viết về nhà văn PTH
Xin post lại, trước khi đi một đường MTC [Mao Tôn Cương]

Áo Dài