*





Trân Trọng Giới Thiệu
Hạt Mưa Rơi Bao Lâu
Phim Việt nam đoạt giải thưởng Bangkok Festival
Nguồn BBC
Gặp Gỡ Đoàn Minh Phượng
*

-Bà có thể cho biết, cuốn phim ra đời như thế nào?
Từ một ý tuởng cho một cuốn sách, 10 năm trước đây. Tôi có bản nháp cho toàn câu chuyện và rồi khởi sự viết, nhưng chỉ được chừng 1/3 thì ngưng, vì, nhân vật không thoát. Có thể nói, cuốn phim có trước.
-Một câu chuyện riêng, hay từ giai thoại?
Một nửa câu chuyện là của tôi, một nửa từ những phụ nữ mà tôi biết, từ nhiều thế hệ khác nhau. Có thể nói, một câu chuyện cá nhân do nhiều người cộng lại. Thật kỳ quặc. Ngay khởi đầu của phim, nhân vật chính có tất cả những nét, về những gì sẽ xẩy ra cho bà. Ngay cả nếu bà thoát chết và sự trừng phạt vì những đứa con, thì chúng ta vẫn biết rằng bà sẽ bị kết án. Một cái gì rất Á Đông, liên quan tới số mệnh. Nhưng gì thì gì, bạn vẫn sống cuộc đời của bạn. Không phải là vì từ phía bên trên quyết định, nhưng bởi vì điều đó có sẵn trong tim trong hồn của bạn. Khi những cô gái khác không dám ra khỏi làng, vì điều đó bị cấm, cô gái vẫn đi, cô muốn biết một điều gì khác. Cô muốn làm điều mà người bố không biết. Bởi vì ông bố  là phải biết mọi chuyện. Điều đó nằm trong tim cô, không phải học được, biết được, từ bất cứ đâu khác.
-Liệu tình cảnh người phụ nữ có khác, ở Việt Nam bây giờ, so với trong câu chuyện?
Bề ngoài có vẻ khác, những bề trong, bề sâu, chẳng có khác. Đó là lý do tôi làm cuốn phim.


Testament of love
In the popular imagination, Lady Chatterley's Lover is a period sex romp. But, writes Doris Lessing, DH Lawrence's landmark novel, created in the shadow of war as he was dying of tuberculosis, is an invocation to intimacy and one of the most powerful anti-war novels ever written
Saturday July 15, 2006
The Guardian
Bản Di Chúc Của Tình Yêu: Người Tình của Phu Nhân Chatterley.
Với một cái đầu và một trí tưởng tượng phàm tục, Người Tình của Phu Nhân Chatterley chỉ là một cuốn tiểu thuyết của một thời rôm rả sex. Nhưng, với  Doris Lessing, tác phẩm mang dấu ấn của D.H. Lawrence này, được viết trong bóng râm của một cuộc chiến, trong lúc tác giả của nó đang chết dần vì bệnh lao, là một lời khẩn cầu, mời gọi vào trong cõi riêng tư, thầm kín, và là một trong những cuốn tiểu thuyết nói không với chiến tranh, quyết liệt nhất, đã từng được viết ra.

Những luống hoa cải vàng
Nguyễn Quang Hiện



Sau bàn tay của Thượng Đế, đến cái đầu của Zidane
Nhân World Cup 2006
Xin mời bạn đọc


Amos Oz trả lời phỏng vấn
*
Bắc Nam xum họp một nhà!
[Với hai giống dân, đừng yêu nhau, hãy xa nhau!]
Tham vọng thực dân, đế quốc. Bóc lột người Ả Rập. Người ta đã nguyền rủa chúng tôi như thế. Tại sao lại có thể nghĩ như vậy? "Nhà nước Israel? Liệu có phải là một ý nghĩ tốt?", mới đây thôi, mấy ông trí thức Tây còn hỏi tôi như vậy. Tôi nhìn họ, chết sững. Cứ như là gia đình chúng tôi làm một chuyến du lịch, và, thay vì chọn Côte d'Azur, tụi này ngu quá, lại chọn Palestine! Nhưng tụi này ngu hay mấy ông đó ngu?
-Có vẻ như ông vẫn luôn luôn tức giận, với Âu Châu?
Sáu chục năm ròng, ở Âu Châu, người ta đọc thấy trên tường: "Do Thái ở Palestine!". Bây giờ, vẫn trên những bức tường đó: "Do Thái, ra khỏi Palestine!". Vậy thì, đâu là xứ sở của người Do Thái? Tôi thật sự kinh ngạc, và tức điên lên, vì, tại sao những người trí thức Tây lại không nắm được tính phức tạp của cuộc xung đột. Tôi nhớ là, đã có thời, họ ủng hộ Do Thái tới 120%, quá cả mức mà chính tôi, mong mỏi. Khi họ ủng hộ những người Ả Rập, cũng với mức 120% như thế! Trong trường hợp đầu, chẳng ích gì cho dân Do Thái, trường hợp sau, thì cũng rứa: chẳng ích chi cho dân Ả Rập! Tại Âu Châu, đứng trước một sự bất công, người ta ký vào một đơn thỉnh nguyện, người ta tổ chức một cuộc biểu tình, và sau đó, người ta đi ngủ sớm, hài lòng về chính mình! Tôi, tôi xếp mình vào cùng hàng, đằng sau lưng Bác Sĩ [nhà văn] Chekhov. Và tự hỏi: Mình có thể làm gì? Khi thấy một người bị thương, máu chảy ròng ròng, người ta không hỏi, ai là thủ phạm, mà người ta lo cầm máu, băng bó cho nạn nhân. Ở đây, người người chảy máu, người người chết, người Ả Rập tàn lụi đi dưới sự thống trị của Israel, người Israel sống thường trực trong nỗi lo huỷ diệt, bị làm cỏ. Vậy thì, thưa những cư dân Âu Châu, mấy ngài làm gì để giúp đỡ họ, thay vì sẽ ký tên trong thỉnh nguyện thư sắp tới? Và hãy nhớ rõ điều này, Âu Châu đã từng đổ máu, nhiều hơn tất cả những lục địa còn lại kia, cộng lại! Và Âu Châu đã phải mất tới cả một thiên niên kỷ mới có được hoà bình. Tin tôi đi, cuộc chiến của chúng tôi sẽ chóng vánh hơn. Nếu tôi là người Âu Châu, tôi sẽ khiêm nhường hơn!

Về Những Tên Hề

Norman Manea:

Chào Mừng Sinh Nhạt Bác!
Đi Tìm Một Cái Nón Cối Đã Mất
Vụ Mỹ Tâm đến bi giờ me-xừ báo Công An Nhân Dân mới nhẩy vô!
Nguồn
Trong khi đó, Tin Văn đã tố cáo từ khuya, trước "dư luận thế giới và trong nước" về cái vụ, tờ báo Tây, chỉ cần một dòng mà đã "chọc quê" vị lãnh tụ muôn vàn kính yêu của dân tộc, như CAND viết sau đây:
Và ngay tít bài đã giật tít là Mỹ Tâm "qua mặt" ("fait la nique à..." còn có nghĩa là khinh bỉ, nhạo báng)... vị lãnh tụ này."
*
Loin de tout parallèle... Thật khác xa... Ở phía bắc vĩ tuyến 17, những nhà văn dấn thân [engagés], phía nam, dễ mến, ngây thơ [gentils naifs]. Với ký giả Nguyễn Ái Quốc, sự khác biệt thật khá rõ, trong tác phẩm của mỗi người trong số họ. 
Tuy nhiên, liền sau đó, ông ký giả trùng tên với Bác Hồ này, gọi những nhà văn của Miền Bắc, là những kẻ khùng điên đã vỡ mộng [Hanoi. Les enragés desabusés]. Đó là Dương Thu Hương, Bảo Ninh, Nguyễn Huy Thiệp. Những nhận xét của tay ký già thì cũng giống như chúng ta đã từng đọc về mấy nhà văn này.
... So với Sài Gòn Giải Phóng: Những đứa trẻ hư hỏng do được nuông chiều [Les Enfants Gâtés]. Đa số đều sinh sau khi Sài Gòn thất thủ. Thuộc gia đình trung lưu đã được hưởng lợi kính tế của xứ sở từ những năm 1990. Khác hẳn với lớp đàn anh kể trên, họ không tham gia cuộc chiến. Có vẻ như cha mẹ của họ cũng không, tôi có cảm giác như thế. Vả chăng họ cũng chẳng nói. Họ chẳng muốn có chuyện với nhà cầm quyền, và những gì họ viết ra cũng chẳng phản ảnh một sự dấn thân chính trị, cũng chẳng hề là một suy tư về thân phận của họ. Phan Triều Hải, 29 tuổi, một "businessman" như anh ta thường thích gọi mình như vậy...
**
Thương gia PTH và nữ đồng nghiệp e thẹn của anh
chẳng mắc mớ gì tới thực tại Việt Nam hiện nay.

Áo Dài:
Mỹ Tâm & Áo Dài & Nhà Văn Việt Nam.... trên Match du Monde
&
Son coeur est toujours à prendre.
"Jespère ne pas être malchanceuse au point que ma notoriété m'empêche de rencontrer l'amour!'
Trái tim luôn mời gọi, nhưng "Chẳng lẽ
mình không may đến nỗi có danh vọng
mà không có tình yêu?"