Bông
hồng là bông hồng là bông hồng (3)
If
you sit long on the bank of the river, you may see the
body of your enemy floating by.
Cách
ngôn Trung Hoa (Joseph Brodsky trích dẫn trong bài viết
"Collector's Item")
[Ngồi
lâu bên bờ sông, có thể thấy xác kẻ thù trôi ngang
qua....]
[On
finit toujours par voir passer le cadavre de son ennemi]
Virtue,
after all, is far from being synonymous with
survival; duplicity is.
J.
Brodsky: "Collector's Item"
(Sống
sót do nhập nhằng, không phải bởi đạo hạnh).
Kiều,
khi tái ngộ Kim Trọng, nói, của tin còn một chút
này... Sau cuộc bỏ chạy tán loạn, may lại thoát ra ngoài, dù quá trễ,
của tin
còn lại, may mắn làm sao, không có một bài phê bình, điểm sách, tiểu
luận, biên
khảo, nghiên cứu nào. Tập truyện ngắn, mỏng dính - dấu vết độc nhất
đánh dấu
những ngày bắt đầu lớn, nhớ Hà Nội, mê Sài Gòn, mê gái, mê viết - lanh
chân lẹ
tay, ra ngoài này trước tác giả của nó. Gặp lại cố nhân, mừng mừng tủi
tủi,
"tưởng là cả tao lẫn mày đều chết, mày trong lò lửa, tao trong lò cải
tạo,
rồi!". Cũng phải cám ơn anh lái sách, xuống thuyền vượt biển còn cố
mang
theo, làm sao mà anh ta lại biết rằng, mấy thứ này vẫn còn có người
mua?
Chắc
chắn chỉ vì cái tên, Những Ngày Ở Sài Gòn.
Sài
Gòn, Sài Gòn, những ngày làm quen thành phố, vào lúc vừa
mới lớn, nhận ra cái gọi là libido của con vật cựa quậy ở bên trong con
người.
Những ngày đọc Võ Phiến.
Tôi
đọc Võ Phiến rất sớm, một phần là do ông anh rể, Nguyễn
Hoạt. Ông lúc đó cùng bạn bè chủ trương tờ nhật báo Tự Do, và sau đó,
còn làm nhà
xuất bản, nơi đã từng in cuốn Kể Trong Đêm Khuya (?) của Võ Phiến. Tôi
đọc VP
trước đó ít lâu, khi ông anh mang về nhà mấy tờ báo mỏng dính, in ấn
lem nhem,
như tự in lấy, tờ Mùa Lúa Mới, phát hành đâu từ miền Trung. (1) Tôi chỉ
nhớ cái
thuở ban đầu làm quen những nhân vật của ông, không còn nhớ đã từng
viết về
ông, một phần là do, thời gian sau đó, tôi mải mê, ngấu nghiến đọc
những tác
giả, mà tôi hy vọng họ giúp tôi giải thích tại sao sinh ra, tại sao
sống, tại
sao chết, tại sao có cuộc chiến khốn khổ khốn nạn đó...
Những
tác giả, thí dụ như Camus, mà câu văn sau đây không
thể nào gỡ ra khỏi ký ức, kể từ lần đầu tiên đọc nó, khi mới lớn, trong
Sài
Gòn...
Tôi
lớn lên cùng với những người của thế hệ tôi, cùng những
tiếng trống của Cuộc Chíến I, và lịch sử từ đó, không ngừng chỉ là sát
nhân,
bất công, và bạo lực...
[Nguyên
văn câu tiếng Tây, hình như là như sau đây, tiếc
rằng, không làm sao tìm lại được
"nguyên con", để so sánh: J'ai grandi avec tous mes hommes de mon
age, aux tambours de la première guerre, et l'histoire depuis, n'a pas
cessé
d'être meurtre, injustice, et violence..]
Chỉ
một phần thôi...
Lý do tôi không đọc
Võ Phiến nữa, chính là nhờ ông, tôi lần ra một tác giả khác, giải quyết
giùm
cho tôi, một số câu hỏi mà những nhân vật của Võ Phiến không thể vượt
qua được.
Đó là Stefan Zweig....
Nhân vật của Võ Phiến
rất giống nhân vật của Zweig. Tôi không hiểu ông đã từng đọc Zweig,
trước khi
khai sinh ra những Người Tù, Kể Trong
Đêm Khuya, Thác Đổ Sau Nhà... với những con người phàm tục, bị cái
libido xô
đẩy vào những cuộc phiêu lưu tuyệt vời, khi thoát ra khỏi, lại nhờm tởm
chính
mình, nhờm tởm cái thân thể mình đã dính bùn, sau khi bị con quỉ cám
dỗ....
Nhân vật của Zweig cũng y hệt như vậy, trừ một điều: họ đều muốn lập
lại cái
kinh nghiệm chết người khủng khiếp đó. Và cú thử thứ nhì, lẽ dĩ nhiên
là thất
bại, nhưng nhờ vậy, họ vẫn còn là người, vẫn còn đam mê, vẫn còn đủ sân
si...
(2)
Cái đòn thứ nhì này,
tôi gọi là đòn gia bảo, gia truyền, không thể truyền cho ai, bất cứ đệ
tử nào,
như trong Thuyết Đường cho thấy, Tần Thúc Bảo không dám dạy La Thành cú
Sát Thủ
Giản, mà La Thành cũng giấu đòn Hồi Mã Thương...
Trong truyện Ngõ Hẻm
Dưới Ánh Trăng, anh chồng biển lận khiến cô vợ quá thất vọng bỏ đi làm
gái. Anh
chồng tìm tới nơi, lạy lục, than khóc, cô vợ mủi lòng quá, bèn quyết
định từ
giã thiên thai, trở về đời. Trong bữa ăn từ
giã thiên thai, anh chồng không thể quên tính
trời cho, tóm tay anh
bồi đòi lại mấy đồng tiền tính dư, cô vợ chán quá, bỏ luôn giấc mộng
tái ngộ
chàng Kim.
Hay trong Người Chơi
Cờ, nhân vật chính, nhờ chôm được cuốn thiên thư dạy chơi cờ, mà qua
được địa
ngục. Về đời, thần tiên đã căn dặn, chớ có chơi cờ nữa, nhưng làm sao
không?
Chơi lần sau, là đi luôn!
Nhân vật của Võ
Phiến, sau cú đầu là té luôn, không gượng dậy được nữa. Thí dụ cái cô
trong
Thác Đổ Sau Nhà, gặp lại Người Tình Trong Một Đêm, bỗng tởm chính mình:
Cớ sao
lại ngã vào một tay cà chớn tới mức đó!
Hay nhân vật Toàn (?)
yêu cô gái, con một tay công chức (?), thất tình, anh bỏ đi theo kháng
chiến,
thay cái "libido" bằng "cách mạng", cuối cùng chết mất xác,
không thể trở về đối diện với chính mình, với người yêu đầu đời...
Ông bố cô gái, nếu
tôi nhớ không lầm, thường viết thư sai con đưa tới mấy ông bạn cũ, để
xin tiền.
Lúc rảnh rỗi, hai cha con không biết làm gì, bèn đóng tuồng, con giả
làm Điêu
Thuyền, bố, Lã Bố...
Võ Phiến còn một
truyện ngắn, không hiểu sau khi ra hải ngoại, ông có cho in lại không,
đó là
truyện một anh CS về thành, được trao công việc đi giải độc. Giải độc
mãi, tới
một bữa, anh nhận ra là thiên hạ chỉ giả đò nghe anh lảm nhảm tố cộng, nhưng thật sự là đang lo làm việc
khác... Tôi không hiểu có phải đây là một thứ tự truyện hay không.
Lần trở lại đất bắc,
tôi gặp một ông rất có uy tín, cả trong giới văn lẫn giới Đảng, (đã về
hưu).
Ông cho biết, vụ VP bị CS bắt là hoàn toàn có thiệt. Nhưng chuyện ông
được tha,
không phải như Tô Hoài cho rằng mấy anh đưa người ra bắc trong chiến
dịch tập
kết năm 1954 đã bỏ sót, mà do một tay tỉnh ủy (?) có máu văn nghệ, đã
ra lệnh
tha, cho về thành....
Sở dĩ tôi không thể
nhớ đã từng viết về VP, một phần là do lớp chúng tôi chờ mong ở ông cái
cú hồi
mã thương, tức là cái kinh nghiệm ăn ở với người CS của ông, nó ghê gớm
ra làm
sao. Sau này, chúng tôi đọc, ở những tác giả khác, Koestler chẳng
hạn... Có
thể, khi giữ trang VHNT cho Tiền Tuyến, do cần bài, tôi đã viết về ông,
và sau
này, NXH đã đăng lại trên Văn. Nguyễn Hưng Quốc, trong bài viết "Có mấy
NQT", trên Talawas, nhận định, ông không coi những bài viết về VP trước
1975 có giá trị [... của Phan Lạc Phúc, Mai Thảo, Ðỗ Tấn, cô Phương
Thảo, Huỳnh
Phan Anh, Viên Linh, Nguyễn Quốc Trụ, và Nguyễn Ðình Toàn.... tôi không
xem các
bài viết hay các trích đoạn ấy có giá trị văn chương hay sử liệu gì
quan
trọng], những tác giả khác, không dám nói, nhưng với của tôi, cái dở đó
có thể
còn vì lý do, là VP đã ở ngoài những
thắc mắc văn chương của lớp chúng tôi.
Qua NHQ, bài viết của
tôi về VP có tên là "Thế Giới Truyện Ngắn Võ Phiến": Đã có một thời,
thời mới lớn, thế giới đó quả đã ám ảnh cả đám chúng tôi... Cái cảnh mà
tôi
miêu tả, trong truyện ngắn đầu tay, Những Con Dã Tràng, có thể đã được
viết
dưới ánh sáng của thế giới truyện ngắn Võ Phiến:
"Một lần tôi vào
xóm chơi bời, đi theo một đứa con gái vào một căn phòng nhỏ, hôi hám,
chật hẹp.
Ngọn đèn dầu le lói chiếu sáng căn phòng đỏ lờ đờ. Khi tôi quay lại
nhìn, cô
gái nằm trên giường, thản nhiên chờ đợi, chẳng thèm để ý tới tôi. Đúng
lúc đó,
tôi chợt nhớ đến một buổi tối ở nhà T. Lúc đó T. đang ngủ. Nàng ngồi
choàng
dậy, thảng thốt nói: "Không, ai dậy anh làm vậy?" Tôi cười gượng gạo:
"Đó chỉ là khám phá bản thân, khám phá thân thể em và anh." Tôi nói
gần như thét với đứa con gái: "Cởi quần áo ra!", sự hổ thẹn theo tôi
tới tận lúc đó...."
Ôi chao, cái thời mới
lớn.... Bà cụ bạn Cụ Chất, mới đây thôi, trong lần Gấu điện thoại qua
Mỹ hỏi
thăm, còn nhắc, nhớ ngày nào tính bê tượng Đức Bà về trước căn nhà ở
đường Cao
Thắng...
Để
sáng chúa nhật, cô con gái của Cụ đỡ phải
mất công ra tận Vương Cung Thánh
Đường Sài Gòn...
NQT
(1) Tờ Mùa Lúa Mới,
là của Nha Thông Tin Trung Phần, do Thu Tâm (tức Võ Thu Tịnh, giám đốc
nha
thông tin Trung Việt lúc ấy) làm chủ nhiệm, Đỗ Tấn làm thư ký tòa soạn.
Khổ
nhỏ... không đến trăm trang, in ngay tại nha Thông Tin bằng một máy cổ
lỗ...
(Trích
Võ Phiến:Văn Học Miền Nam, Tổng Quan). Trong bài tựa,
VHMN. TQ, Võ Phiến viết:
.....
Tập sách này được hoàn tất là do sự giúp đỡ tài chánh
của Ủy Ban Nghiên Cứu Khoa Học Xã Hội...
Không
hiểu, Ủy Ban này là của Mỹ (đại học, hay
tư nhân)? Và nếu của Mỹ, tên
tiếng Anh của
nó? Hay của Văn Học Hải Ngoại...? NQT
(2) Trong bài viết
[về nhà văn Hòa Lan], Marcellus Emants: A Posthumous Confession [in
trong
Stranger Shores, nhà xb Viking, NY, 2001], Coetzee cho rằng, nhận xét
của
Emants, trong một tiểu luận về Turgenev, cũng có thể áp dụng cho chính
ông ta
[và với tôi, cho Võ Phiến]: Khi còn trẻ [Emants viết], chúng ta tạo ra
một lý
tưởng kỳ quái về một cái tôi mà chúng ta mong muốn là [cái tôi đó].
Nhưng cuộc
đời của chúng ta, với những kiểu cọ của nó, khốn thay, được xác định
không phải
bởi lý tưởng, mà là bởi những sức mạnh vô thức ở bên trong chúng ta.
Chính
những sức mạnh vô thức này thúc đẩy chúng ta hành động, và chính những
hành
động này, sau cùng làm bật ra cái con người mà chúng ta thực sự là. Cái
sự cố
gắng vô ích, làm sao cho lý tưởng ăn khớp với những sức mạnh vô thức
kia, làm
chúng ta vỡ mộng, và đau, đau lắm. Nỗi đau càng nhức nhối, khi chúng ta
nhận
ra, cái hố thẳm không thể vượt qua, giữa lý tưởng và cái tôi thực sự.
Áp
dụng vào trường hợp Võ Phiến, tôi nghĩ, việc ông theo CS
là nhằm lấy tập thể hủy diệt cái tôi - một cái tôi bịnh hoạn, thí dụ
như nhân
vật mang dấu bàn chân của vợ ghi lên ruộng, ở ngoài đồng, về nhà thờ...
Và khi
thất bại, trở về thành, ông hủy diệt cái tôi đó, bằng cách viết ra,
theo nghĩa:
viết tức là chữa trị, chữa trị bằng cách phơi bày...
Emants được coi là
nhà văn thuộc trường phái những nhà văn "Tự Nhiên" (Naturalists), bởi
vì ông (như anh em nhà Goncourt) quan tâm tới cuộc sống dục tính che
giấu của
giới trưởng giả, và (như Zola), ông dùng ngôn ngữ của những khoa học
mới về di truyền,
dòng dõi, và tâm lý trị liệu, để giải thích những động cơ của con
người, nhưng
vẫn theo Coetzee, trong khi những nhà văn Tự Nhiên viết loại tiểu
thuyết kinh
nghiệm (roman expérimental), dựa vào những "data", Emants tới với
những chất liệu của ông bằng con đường của hồi nhớ, cơ may, và
introspection
(xem xét nội tâm) [tương tự Võ Phiến], những người đi trước ông thuộc
những nhà
văn hiện thực Âu Châu, đặc biệt là Flaubert và Turgenev.
NQT