Phỏng vấn Trịnh Công Sơn
của Văn nghệ Quân đội
Quốc Hưng thực hiện
- Trong các nhạc sĩ nổi danh, thưa anh
Trịnh Công Sơn, anh
là thi sĩ của âm nhạc hay âm nhạc của thi ca? Vì sao anh viết được lời
ca mà
ngay cả một thi sĩ tài danh nhất cũng phải nể phục? Có phải anh là
người đầu
tiên ở Việt nam đã xóa nhòa ranh giới giữa thi ca và âm nhạc?
- Có lẽ đã từ lâu lắm rồi tôi hoàn
toàn quên lãng cái biên
giới giữa các bộ môn nghệ thuật và văn học. Tôi đã làm tất cả những
điều ấy với
một sự đãng trí rất hồn nhiên. Gần như tôi không còn bận tâm về những
khái
niệm, về những phạm trù. Có lúc dường như tôi đã lẫn lộn tôi giữa con
người
đang làm việc này và con người đang làm việc kia. Có thể nói rõ hơn là
tất cả
những gì tôi đã làm bấy lâu nay tưởng như là nhiều công việc khác nhau
nhưng
thật ra chỉ là một. Và như vậy cũng có nghĩa là người đời muốn định
nghĩa tôi
như thế nào cũng được. Tôi vui lòng và cám ơn tất cả mọi thứ tên gọi.
Cũng có thêm
điều này rất cần nói với tất cả bạn bè anh em là tôi không bao giờ có ý
định
làm một điều gì khác thường cả. Có lẽ cũng giống như con chim sinh ra
để hót,
hoặc như người thợ nề thợ hồ thì xây lên một chốn trú ngụ cho con người
tránh
nắng tránh mưa vậy thôi. Tôi nghĩ rằng, nếu không có gì phiền, thì cũng
nên đơn
giản hóa vấn đề văn nghệ này đi cho đời đỡ phức tạp. Mục đích đầu tiên
và sau
cùng của nghệ thuật và văn học, theo tôi là mang đến cái hay cái đẹp
cho đời
người. Tự thân nó không có mầm mống của một mưu toan nào cả. Hãy cho nó
thanh
thản tự do và mãi mãi là hiện thân của điều thiện của cái đẹp.
- Anh là một người Huế, vì sao ca khúc
"Mùa thu Hà
Nội" của anh lại Hà Nội đến thế ?
- Hình như định mệnh buộc tôi chỉ có
những mối tình với
người Hà Nội. Từ đó tôi thường nghĩ về Hà Nội rất nhiều. Nếu sau 1975
tôi được
phép ra Hà Nội ngay, có lẽ tôi sẽ viết được nhiều bài về Hà Nội hơn
nữa. Mãi
đến năm 1977 mới được đi. Nguồn cảm hứng của ngày hội ngộ như mơ bước
trong bài
"Tôi sẽ đi thăm" bỗng như bị một nhát dao cắt lìa đi. Tiếc quá. Nhưng
rồi 1984 tôi được ở với mùa thu Hà Nội gần hai tháng. Suốt ngày nằm thơ
thẩn ở
bãi cỏ bên Hồ Tây. Thế là bài "Nhớ mùa thu Hà Nội" ra đời. Ra đời với
một số phận không may mắn. Nghĩa là bài hát được thu xong bị cấm phổ
biến cho
đến vài năm gần đây mới được trả lại tự do để cho mọi người nghe. Tuy
nhiên bài
hát vẫn bị cắt đi cái phần coda mà tôi thích: "Nhớ đến một người để nhớ
mọi người". Khi bạn yêu một người nào đó ở một xứ sở xa lạ thì lập tức
nơi
chốn đó sẽ trở thành quê hương của bạn ngay điều đó đơn giản quá mà một
vài
người có thẩm quyền cứ muốn hiểu khác đi. Cũng đáng buồn thật.
- Những người lính rất thích bài
"Huyền thoại mẹ"
của anh. Xin anh cho biết đôi nét về nguồn cảm xúc và xuất xứ bài ca
này.
- Tôi viết bài "Huyền thoại mẹ". Bài
hát viết từ
nhiều nguồn cảm hứng. Dạo tôi ra Quảng Bình được nhìn bức ảnh mẹ Suốt
tóc bay
ngang trời chống thuyền qua sông giữa bom đạn rồi kết hợp với những
thực tế
cùng những câu chuyện nghe được, tôi nghĩ đến mẹ và tôi viết. Mẹ tôi về
lòng
dũng cảm và lòng thương con thì là duy nhất trong cuộc đời này.
- Hầu hết những người
lính trẻ vẫn còn
độc thân như anh, xin
anh cho biết mối quan hệ giữa âm nhạc của anh và tình yêu dĩ nhiên là
tình yêu
đôi lứa ? Anh nghĩ gì về tình yêu, về sự bất tử và cái chết ?
- Nếu vì một lí do
nào đó mà tôi mất
hẳn chức năng biết yêu,
và mất tình yêu có lẽ bây giờ tôi không trở thành người viết tình ca.
Cái may ở
đời là được yêu và đôi khi cái may ở đời cũng là bị phụ tình. Với tôi,
trong
tình yêu không có sự bất tử. Người ta chỉ muốn lãng mạn hóa nó đó thôi.
Cái
thời kỳ ấy, có nghĩa là thời kỳ hiểu nhầm ấy đã mất tăm mất tích rồi.
Tuy vậy
trong sự bất tử có thể có tình yêu. Ðây là một sự lãng mạn mới, âm
thầm, kín
đáo hơn nhưng mà cũng đáng yêu hơn. Cái chết là một điều đáng gờm nhưng
không
ai tránh khỏi được. Ðể có được một sức mạnh chống lại nó thì hãy yêu và
hãy
biết yêu như thế nào đó để cái chết chỉ còn là một tồn tại viển vông,
chẳng cần
thiết.
- Có phải anh vừa tìm
ra giai điệu mới
trong hội họa của
mình ? Xin cho anh cho biết mối quan hệ giữa âm nhạc của anh và hội họa
của anh
?
- Như tôi nói ở trên,
tôi đang ở trong
một trạng thái là
không còn biết phân biệt nữa. Tâm hồn tôi đang như là một ngôi nhà mà
hội họa,
âm nhạc, và thi ca chỉ là thời tiết mùa màng đổi thay của một sự sống
đang trú
ngụ trong đó.
- Xin anh cho biết dự định sắp tới của
anh ?
- Sắp tới
tôi phải
làm việc nhiều hơn để lẩn trốn sự ám ảnh về cái chết.