NGUYỄN LƯƠNG VỴ
CHÍN ĐÊM
TỨ TUYỆT
Đêm
Dân Ca
Đêm dân ca la đà lục trúc
Thương tiếng buồn sương đục ngàn năm
Mịt mờ trăng, mắt lá răm
Ta nhìn em, nhớ xa xăm kẻ về…
Đêm
Đứng Tim
Những nổi niềm tìm nhau réo rắt
Nên ta thường se sắt xưa sau
Trăm năm ai cũng qua cầu
(Nguyễn Du thức dậy, mái đầu bạc thêm)…
Đêm
Tím Than
Ta dìu em trong đêm tím than
Chao ôi cực tím, khói sương tràn
Chao ôi cực độ, hồ đêm đậm
Thấm xuống lòng nhau, đáy nước ngân…
Đêm
Dương Cầm
Ta quyết liệt yêu em bằng máu
(Beethoven hộc máu – Ánh Trăng)
Muôn năm trăng, triệu năm trăng
Cỏ cây xúc động thưa rằng phút giây…
Đêm
Khát Vọng
Dẫu có được ngàn năm trước mặt
Thì thơ ơi, đã chắc chi đâu
Vèo bay chiếc lá xanh màu
Vèo bay khúc hát Phượng Cầu long lanh…
Đêm
Độc Huyền
Bắt chước tiếng gọi đò năm cũ
Một dây rung, rừng rú quê nhà
Một dây rung, rúng lòng ta
Một đời chìm, mấy đời xa hỡi người…
Đêm
Núi
Đêm núi, xin sông đừng ngũ sớm
Đóa hoa côi vừa chớm lời ru
Đá vang giọng nói sương mù
Ù tai, chợt nhớ trời thu sắp về…
Đêm
Rẫy
Đêm rẫy, xin nương đừng úp mặt
Khổ đau nhiều nên đất thương cây
Đây thương cất kín lòng tay
Trữ tình thôn xóm, hỗm rày líu lo…
Đêm
Tứ Tuyệt
Gió liếm sạch mây, khuya tạnh vắng
Quen thức lâu rồi, hiểu ý nhau
Hỡi em sao biếc ngoài xa thẳm
Thơ chép xong rồi, quên rất mau…
9/1988
(trích Âm Vang và Sắc Màu)
|