|
NGUYỄN LƯƠNG VỴ
THƠ VỀ THƠ I
Một câu thơ đã chết
Một câu thơ hoài thai
Một câu thơ sắp chết
Gió huýt sáo dặm dài
Gió lưng ong cài lượt
Chải sợi lông thời gian
Mềm dư vang sau trước
Chữ ứa một cung đàn
Chữ ứa một dung nhan
Nằm xếp hàng như mộ
Ta yêu em kiên khổ
Dẫu phí hết ngàn đời
Một câu thơ đi chơi
Một câu thơ bật khóc
Một câu thơ lăn lóc
Gió trong tờ lá non…
5/2000
NGUYỄN LƯƠNG VỴ
THƠ VỀ THƠ II
Năm mươi năm theo em
Từ khi trong mầm khí
Con trăng non rên rỉ
Con suối khát nguồn xưa
Chìm biết bao cơn mưa
Nổi biết bao cơn nắng
Thơ càng mần càng vắng
Những gót chân hài nhi
Nhiều khi muốn xóa đi
Trong máu tàn xương lụi
Chợt nghe trong cốt núi
Đang tượng hình cốt mây
Năm mươi năm vơi đầy
Soi mắt nhau chợt hiểu
Ngàn câu thơ chết yểu
Xanh hết suối hồn ta…
6/2002
NGUYỄN LƯƠNG VỴ
THƠ VỀ THƠ III
Chữ tươi màu tinh huyết
Bông tuyết đỏ trong hồn
Bông tuyết trắng đầu non
Mưa truồng phơi nắng lạ
Thèm em thèm tất cả
Hương kinh nguyệt đất trời
Thu không rụng một lời
Một đời ta hứng trọn
Thương em đau cỏ mọn
Hạt bụi xót hiên ngoài
Hạt nát tan chiều phai
Thơ rền trên vách núi
Một câu thơ chết đuối
Vớt lên trong bao la
Nghe lạnh hết xương da
Bưng mặt không dám hỏi…
5/2005
|