|
Le
Magazine des écrivains
Parce
que c'est lui, parce
que c'est moi ...
Alexandrie,
l’Atlantide de
Lawrence Durrell
Le
Quatuor d'Alexandrie sur
fond de quartette de jazz: choses vues dans un café de la ville
égyptienne,
redevenue un mythe grâce à l'écrivain britannique.
Par
JEAN-MARIE BLAS DE ROBLÈS
*
Je ne
suis pas à Alexandrie,
je suis dans le rêve continué de Durrell. « Justine et sa ville,
écrit-il, se ressemblent en cela
qu'elles ont toutes deux une forte saveur sans avoir un caractère réel.
»
*
Les
clients, peu nommbreux,
entrent lentement dans la grande salle du café et s'assoient à leur
place, celle
qu'ils ont quittée
hier. On le voit à la façon dont ils se dirigent avec assurance vers
telle
table et pas une autre. Moi, j'ai dû jauger l'espace en entrant,
prendre
conscience sur-le-champ de la position des cuisines par rapport à
l'arrière-salle décatie, confronter mon attente à la réalité. Je me
suis
installé à une table près des fenêtres donnant sur la rue, l'endroit
qu'il
aurait choisi, lui, pour rester dans l'entre-deux, à l'abri mais sans
rien
perdre du monde. Le garçon, un portrait du Fayoum - 20 ans, boucles
noires,
barbe duveteuse sur les joues -, a pris tout son temps avant de
remarquer ma
présence. Il m'a tendu la carte sans sourire, comme s'il m'offrait un
sauf-conduit pour l’Autre Monde. J'ai commandé une assiette de koshary, regardé le vieil homme fumer sa
clope, bras tendu, immobile devant sa bière, et me suis adossé à la
banquette.
Je suis à l'Élite, le café alexandrin où Cavafy avait ses habitudes.
Un peu
plus tôt, en début
d'après-midi, je m'étais rendu dans le triste musée qu'est devenu son
appartement. Par devoir, plus que par envie. De la même façon que je ne
passe
pas à Giens sans faire l'effort d'aller m'asseoir sur la tombe de
Saint-John
Perse. J'en suis sorti nauséeux, comme après la visite des catacombes.
La
nostalgie n'est pas ma tasse de thé, je sais
pertinemment que les morts sont morts, divaguer sur les lieux où ils
ont vécu
ne sert qu'à s'enterrer soi-même. Je suis à Alexandrie par hasard, mais
ne puis
empêcher que ce nom résonne dans ma mémoire. En ce moment, c'est plutôt
la
figure d'Hypatie, la belle platonicienne, qui s'en détache, avec celle du pauvre
Synésios,
son amoureux transi. C'est Jean-Yves Empereur que j'espère rencontrer,
pour
visiter les fouilles du Pharos, sous l'eau, dans la turbidité verdâtre
de
Qaitbay. Le garçon a mis de la musique, Thelonious Monk en quartette,
et le sax
de Charlie Rouse semble attirer les mouches sur le lecteur de disques.
Des
visages passent derrrière la vitre, tout près de moi, les voitures
klaxonnent,
la vie va. Je me sens bien, sans trop savoir pourquoi.
Un
Anglais pénètre dans le
café. Grêle, un peu voûté, avec des cheveux blancs, les doigts jaunis
par la
nicotine. Un habitué, lui aussi, qui déplie son journal sans se
préoccuper de
commander. Le garçon lui apporte une tasse de thé. L’Anglais paie
d'avance,
laisse un pourboire. De temps à autre, il griffonne dans un carnet
noir. Puis
c'est un gros Égyptien qui fait son apparition, une sorte de
Nabuchodonosor qui
halète à chaque pas. Les boucles en torsades de sa crinière me
fascinent, il
les teint, c'est sûr. Ou bien c'est une perruque. La porte s'ouvre encore, et pour une
fois
c'est une femme qui s'avance. Une vieille femme aux cheveux noirs,
cuirassée dans
un tailleur bleu ciel, poitrine en avant, doigts niellés de bagues. Un
peu trop
maquillée, un peu trop grasse,
mais sûre d'elle-même et des restes flagrants de sa beauté. L'homme à
la
cigarette est de dos, je vois qu'elle le reconnaît avant de raviver sa
coiffure
devant un miroir. Elle vérifie son rouge à lèvres, rajuste quelque
chose sous
son corsage et sourit en s'apercevant que je la fixe. J'ai le sentiment
de
l'avoir déjà rencontrée quelque part. En la suivant du regard, tandis
qu'elle
marche pour rejoindre le vieil homme, je revois le visage d’Agnès,
l'approche
de Corfou, les îles grecques, ces endroits où le bleu commence pour de
bon, et
tout à coup je sais. Elle s'appelle Justine Hosnani, et c'est Nessim,
son mari,
qui se lève pour lui baiser la main. Il est copte et riche; elle est
juive et
nymphomane. Ils ont pris vingt ans dans les gencives, comme moi depuis
ma dernière
lecture. Je commande une seconde bière, les choses se mettent en place
peu à
peu. C'est Agnès qui m'a conseillé de lire Lawrence Durrell, à une
époque où
les quatre poches du Quatuor n'étaient pas encore réunis en un seul
volume.
Elle revenait d'un long séjour en Grèce, parlait de Rhodes
et de l'Hymette, dansait en écoutant des rébétika.
Sur la couverture du Justine qu'elle me confia, il fallait beaucoup
d'imagination pour reconnaître quoi que ce fût d'Alexandrie: une
coupole, un
minaret, deux ou trois personnages coiffés de chéchia, le tout dessiné
à la
manière triste et raboteuse de Buffet. Avant la centième page, le livre
m'a
ennuyé au point de l'abandonner. j'avais toute confiance dans le
jugement
d'Agnès, mais c'était plus fort que
moi. Alors elle a
rusé en me donnant à lire du Miller, du Cavafy, ouvert des voies
obliques; et
pour elle j'ai réitéré ma lecture à chaque printemps, durant des
années, avec
aussi peu de réussite. Sans que je sache pourquoi, ce n'est qu'au jour
où j'ai
eu le Quatuor complet entre les mains que le miracle s'est produit. Je
l'ai lu
d'une seule traite, et cela ne m'était pas arrivé - pour un livre aussi
épais,
du moins depuis Terra nostra et La
Montagne magique ...
Dans le
clair-obscur de l'Élite,
j'identifie maintenant chacune des personnes attablées. L'Anglais,
c'est
Pursewarden, l'amant de Justine, le poète cynique notant des sentences
acerbes
sur les pages de son Moleskine. Quant à mon Assyrien, ce ne peut être
que
Balthazar, le médecin cabaliste: « De nous tous, disait-il de Nessim,
c'est le
plus heureux en un sens; il n'a aucune idée préconçue de ce qu'il
désire en
retour de son amour. Aimer ainsi, sans préméditation, voilà ce que la
plupart
des gens doivent réapprendre passé la cinquantaine. Les enfants aiment
de cette
façon. » Un type capable de dire une phrase pareille entre deux
bouffées de
narghilé, ça ne s'oublie pas. Les autres ne vont pas tarder: Melissa,
Darley,
Pombal, Cléa, Scobie ... Scob l'inverti, l'avatar magnifique de Cavafy!
Je
comprends maintenant pourquoi j'ai essayé de ressentir quelque chose
devant son
lit, face aux persiennes closes; pourquoi j'ai accepté de mettre une
kippa pour
pouvoir pénétrer dans cette immense synagogue où chacun des sièges
affichait,
gravé sur cuivre, le nom d'un disparu; pourquoi la mer est si bleue,
chaque
matin, lorsque j'ouvre les fenêtres de ma chambre, au Métropole, avec
l'absence
du phare, droit devant, et la blancheur du Cecil au coin de l'œil;
pourquoi
j'étais si à mon aise, hier au soir, dans les salons feutrés du Pacha,
à
écouter les secrets acidulés des gens de l'ambassade ... Je ne suis pas
dans
cette ville qui a nom Alexandrie, je suis dans l'Atlantide de Durrell,
dans son
rêve continué. «Justine et sa ville, écrit-il, se ressemblent en cela
qu'elles
ont toutes deux une forte saveur sans avoir un caractère réel. »
J'étais venu
ici pour Cavafy, j'en repars avec la saveur douce-amère de Justine. Ni
déception ni retrouvailles, mais je sais
mieux
soudain ce que je dois à l'auteur du Quatuor: cette saveur
parrticulière, celle
des Atlantides et
de leurs spectres récursifs, c'est la sueur aigre du roman. Un long cri
fuse à
l'extérieur de l'Élite, celui du muezzin pour la prière du soir. Le
garçon se
précipite vers le lecteur de disques pour couper la chique à Thelonious
Monk.
Il a l'air anxieux, les masques tombent. Il y a bien une réalité
alexandrine,
elle explosera au Caire dans deux jours, au cœur de la médina, laissant
à
isoler une énième couche de cendres dans la stratigraphie du mythe.
LE
MAGAZINE LITTÉRAIRE JUIN
2009 N'487
Alexandrie
Je ne
suis pas dans cette
ville qui a nom Alexandrie, je suis dans l'Atlantide de Durrell, dans
son rêve
continué. «Justine et sa ville, écrit-il, se ressemblent en cela
qu'elles ont
toutes deux une forte saveur sans avoir un caractère réel. » J'étais
venu ici
pour Cavafy, j'en repars avec la saveur douce-amère de Justine. Ni
déception ni
retrouvailles, mais je sais mieux
soudain ce que
je dois à l'auteur du Quatuor: cette saveur parrticulière, celle des
Atlantides et de leurs spectres
récursifs, c'est la sueur aigre du roman.
Tình cờ Lawrence Durrell
xuất hiện
cùng lúc trên hai tờ, một, báo Tây, Le Magazine Littéraire, số tháng
Sáu, 2009,
mục “Parce que c’est lui, parce que c’est moi”, và một, báo Anh, TLS,
August 7,
2009.
Bài trên TLS là một
"ký", do chính Durrell viết, cùng với một tay cùng đi, về chuyến đi
Yugoslavia của Tito, vào tháng Nov 1949.
*
Note: Cái câu phán, "Bởi
vì xừ luỷ, bởi vì mỏa, Parce que c'est lui, parce que c'est moi", bữa
trước Gấu hiểu sai, tưởng lui ở đây là sư phụ, moi, đệ tử. Một độc giả
Tin Văn
gửi mail [Gấu, qua mail, vậy mà nhìn ra nụ cười hóm hỉnh mang tính hiệu
đính
của vị độc giả], ông Gấu ơi, ông hiểu sai rồi...
Bữa nay, trên đường xuống
phố, mang theo cuốn The City of Words của Alberto Manguel, trong có
đoạn, ông
giải thích giai thoại liên quan đến câu này, và câu này liên quan tới
cái gọi
là căn cước cá nhân: in order to know who one is, we need two.
Để hiểu tớ là ai, thì cần
thêm một người nữa!
Câu nói trên, là của
Montaigne.
*
In the sixteenth century,
Michel de Montaigne attempted to understand the reasons that move us to
be
together, whether we be frighteningly different or attractively
similar. In the
Municipal Library of Bordeaux is a copy of Montaigne's Essays annotated
in his
hand, with corrections for the printer, which Montaigne kept by his
bedside to
revise it at his leisure. In the first book, in Essay 28, he had
written about
his relationship with Etienne de la Boétie, a dear friend who had died
in 1563
at the age of thirty-three, and whose loss Montaigne had felt so
deeply.
"In the friendship of which I'm speaking," Montaigne says,
"souls are mingled and confounded in so universal a blending that they
efface the seam which joins them together so that it cannot be found."
According to Montaigne, in this kind of relationship the separation
between
"1" and "the other" is not denied: each preserves intact
his individuality and uniqueness; only that the "seam" that unites
them, and which is consequently what divides one being from the other,
"cannot be found" in the eyes of the observer: it remains undetected
and therefore unlabelled, free from the possibility of prejudice. This
distinct
invisibility, this evident but indefinable "separateness" that links
two individuals in affectionate concern for one another, is what a
fluid,
multifaceted society may strive for, not only between two but between
all of
its members. Before jumping to the conclusion that such relationships
are
impossible on so large a scale, let us ask: in what does it consist,
exactly,
this as-if seamless relationship? Montaigne confesses that he finds it
impossible to give an answer: "If you press me to say why I loved him,
I
feel that it cannot be expressed." This is how the paragraph ends in
the
text of all editions of the Essays,
up to 1588.
But then, in 1592, shortly
before his death, Montaigne found a sort of an answer and scribbled it
on the
right-hand margin of the printed book. After "it cannot be expressed,"
he
wrote in his elegant script, "except by replying, because it was
him." That is to say, because of those qualities that identified his
friend and yet remained ineffable, because of what lent him existence
not
because of their perceived difference but because of his intrinsic
qualities.
And then, a few days or months later, as if the full notion had
suddenly been
revealed to him, Montaigne added five more words in a hurried hand and
in a
different ink, so that today we can read the whole sentence as one
single
thought, luminous in its wisdom: "If you press me to say why I loved
him,
I feel that it cannot be expressed, except by replying, because it was
him and
because it was me."
Alberto Manguel, The Tablets
of Gilgamesh, trong The Ciry
of Words
[Vào thế kỷ
thứ
16, Michel de Montaigne cố tìm hiểu lý do tại sao chúng ta ôm lấy
nhau, cho
dù khác nhau một cách đáng sợ, và giống nhau một cách thật là quyến rũ.
Trong
Thư viện Bordeaux
còn một ấn bản
cuốn Essays của ông, do chính tay ông ghi chú, với những ‘hiệu đính’ để
đem đi
in, bản này ông đi ngủ để kế bên giường, rảnh là lôi ra hiệu đính.
Trong cuốn
thứ nhất, trong Essay 28, ông viết về tình bạn của ông với một ông bạn
thân, chết
vào năm 1563, khi mới 33 tuổi và cái chết của ông này làm ông rất đau
đớn. “Trong tình bạn mà
tôi đang nói tới, tâm hồn trộn vào nhau, lẫn vào nhau, dữ dằn quyến rũ
đến nỗi
chúng xóa đi những đường ranh, những vết sẹo khi kết nối, khiến chẳng
thể nào
nhận ra chúng nữa. Theo ông, như vậy không có nghĩa là, cái tôi của
tôi với cái
em của em bị chối từ, mỗi cá nhân vẫn giữ nguyên vẹn tính cá nhân, tính
độc nhất, chỉ những vết vẹo khi dính vào nhau là không còn nhận ra dưới
mắt người
quan sát, và do đó, không làm sao dán nhãn cho chúng...
“Nếu bạn cố bắt tôi
trả lời tại sao tôi yêu… CM, thì tôi không thể nào trả lời”, Montaigne
phán!
Nhưng trước khi đi, thì Montaigne kiếm ra câu trả lời, và ông viết thêm
năm từ 'thần chú', hoàn tất câu văn thần kỳ này:
"Nếu bạn ép tôi trả lời, tại sao tôi yêu em CM, tôi cảm thật khó diễn
tả, và đành trả lời, như thế này, bởi là CM là CM, và bởi vì Gấu là
Gấu, and because it was me"].
*
“Bởi vì em bởi vì
tôi…”
Theo
Gấu, phải Melville, mới là nhà văn phán câu phán bất hủ về tình bạn,
giữa ông và
Hawthorne, người mà ông đề tặng Cá Voi Trắng, Moby Dick, khi cuốn sách
đuợc xb
vào năm 1850.
Lịch sử sau cùng đã giảng hoà hai ông, và đem lại sự công bằng, ấy là
bởi vì, cuộc đời của cả hai khác nhau thậm tệ, một thành công, một thất
bại, một
dè dặt, khép kín, một mở hết, xổ tung… và cuối cùng Melville kêu lên,
trong
bài thơ
gửi bạn, Clarel:
Hãy cho ta cái tôi của
ta ở trong mi!
[To U: “CM: Donne-moi ton moi!”]
*
Gấu nhà
văn có lẽ
là 'một trong những kẻ độc nhất' được hưởng lợi, nhờ Mẽo đổ quân vào
Miền Nam!
Đúng ra, nhờ Phòng Thông Tin Hoa Kỳ mà được đọc Bóng Đen Giữa Ban Ngày, đúng
vào lúc cần đọc, và đến khi bỏ chạy quê hương, lại mang nó đi cùng!
[Vậy mà cũng không kịp, bởi vì nhà văn VTH đã kịp chôm cái tên rồi:
Chiến lợi phẩm!].
Và nhờ nhà xb Ziên Hồng mà được gần như hầu hết những tác phẩm kinh
điển, cổ
điển của văn chương Mẽo, bản tiếng Việt, trong có Cá Voi Trắng của
Melville.
Thú vị hơn nữa, Gấu cùng đọc với bà cụ của TTT, vào những ngày đói khổ,
còn
đang đi học, ăn nhờ Bà Ngh.
Bà thì không sao, nhưng cô con gái con của bà chị,
Dì Nh, thì thật là khủng khiếp [Gấu có viết về bà dì này trong Lần Cuối
Sài
Gòn. Và luôn cả về ông cậu, Cậu H. và những cú đập đầu vô tường của
ông, mỗi
lần bị Bà Nh. này đay nghiến, hành hạ].
*
Gấu vẫn còn nhớ lần đọc truyện, cùng với bà cụ TTT, hình như của
Hawthorne, về
một vị khách lạ lỡ độ đường, xin trú tại một căn nhà ven sườn núi, và
trong
đêm, người khách lạ, một chàng trai, ngồi chuyện gẫu về cuộc đời với
ông chủ
nhà, trong khi cô con gái vừa hầu trà vừa hóng chuyện, vừa tưởng tượng
ra cuộc
đời sau này, [biết đâu đấy], có ông khách lạ ở trong cuộc đời của cô.
Đêm đó, bão tuyết. Cả nhà chạy ra hầm trú ẩn, ăn vào lòng núi. Bão
tuyết, núi
lở, cuốn đi một khoảng núi, trong có hầm trú ẩn, vậy mà căn nhà lửng lơ
treo vô
sườn núi vẫn còn nguyên vẹn!
Câu chuyện này ám ảnh Gấu hoài.
Nhưng quái quỉ thay, chính cái truyện ngắn trên, lại ẩn tàng nghệ thuật
của
Melville, thứ nghệ thuật mà giới phê bình gọi là nghệ thuật đắm đuối,
chìm
xuồng, đắm đò..., l’art du naufrage, và cái câu, cái thú "thú" nhất
của Melville, như ông thú nhận:
"Tôi mê tất
cả những người lao xuống nước"
[J'aime tous les
hommes qui plongent].
Gấu không mê cái thú này. Dòng họ Gấu bị nước nguyền rủa! Ông cụ Gấu,
khi đặt
tên cho mấy đứa con trai, là đã tiên tri ra cái điều dữ này:
-Quốc, coi chừng
Nước [Nhà Nước VC]!
*
"Je serai ta femme".
LH 16.8.1967
Bức hình chụp liền sau khi tháo platre, do ăn mìn VC tại nhà hàng Mỹ
Cảnh
... sự sống sót của chàng là một
điều xúc phạm tới tình yêu thiêng liêng: Chàng vẫn sống và nàng đã
chẳng tới được nhà thương đêm đó.
Thời gian
Hình chụp tại Đài Liên Lạc VTĐ số 5 Phan Đình Phùng Sài Gòn.
Bàn giấy ông trưởng đài, có cái bảng tên của ông: TBT.
Gấu nhà văn
&
Sài Gòn nghĩa là gì?
-Thiếu. Nhớ
*
Sài Gòn nghĩa là gì?
"Đời của mi, ngay ở đây,
tại nơi chốn vất đi này, mi đã
làm hỏng nó…"
"Hãy nói lời giã từ
thành phố mà mi đã đánh mất"
(Lawrence Durrell)
-Sài Gòn nghĩa là gì?
-Thiếu. Nhớ.
*
Khi viết xong tập đầu
của một
bộ bốn cuốn, về thành phố Alexandrie (Quatuor d’Alexandrie: Justine,
Balthazar,
Mountolive, Clea, lần lượt xuất bản từ 1957 tới 1960), Lawrence Durrell
(1912-1990) đã viết thư cho bạn mình là nhà văn người Mỹ, Henry Miller;
bằng
một câu nói nổi tiếng, ông định nghĩa tác phẩm của mình: "Đây là một
thứ
thơ xuôi gửi cho một trong những thủ đô lớn lao của con tim: Thủ đô của
hồi
tưởng."
Tất cả là giả tưởng.
Chỉ có
thành phố là có thực. Trong Lời Tựa cho cuốn Jusrine, Henry Miller
viết: Đây là
một thành phố mà chỉ một người Anh lưu vong tự nguyện, sinh ra tại (dẫy
núi)
Himalaya, tìm thấy sự trưởng thành của mình tại Hy Lạp, chỉ người đó
mới có thể
làm cho nó tái sinh. Thành phố không chỉ đóng vai dàn dựng (décor): nó
là một
thực thể, một sinh vật sống động, mang hơi hám ma quỉ, được tạo nên
bằng máu
thịt, đất đá, tội ác, mơ mộng, và bằng cả huyền thoại." "Những nhân
vật làm nên cuốn tiểu thuyết cũng có một thực tại khác thường: tôi có
thể đoan
trước rằng họ sẽ gây sốc và hớp hồn một độc giả Âu châu. Trong họ, có
tất cả
bụi bặm và những cơn điên loạn của xứ sở Cận Đông."
Henry Miller coi câu
chuyện
kể trải ra, không phải như diễn tiến của một cuốn tiểu thuyết bình
thường: nó
như soi nhiều tấm gương cùng một lúc; nó uốn éo trong một chất thiêng:
ánh
sáng. Một thứ ánh sáng siêu nhiên, tắm đẫm hồi tưởng.
Trong Lời Tựa, toàn
tập, ấn
bản tiếng Anh, tác giả viết: Đây là một nhóm bốn cuốn tiểu thuyết, được
đọc như
là một tác phẩm đơn (a single work) dưới tiêu đề chung là Tứ Khúc
Alexandria.
Cũng có thể cho nó một tiểu đề là: một từ của sự liên tục (a word of
continuum,
liên tục không gian-thời gian theo Einstein). Theo G. Steiner, Durrell
đã
chuyển viễn tượng (thuyết) Tương Đối, vào ngôn ngữ và cách tự sự. Ông
nhìn
thành phố Alexandria
theo bốn chiều.
Cuốn Justine xuất bản
năm
1957. Đây là một thời điểm rất có ý nghĩa với những độc giả người Việt,
nhất là
người Việt di cư, và đã từng sống ở Sài Gòn vào thời kỳ đó. Justine đã
là một
trong những đề tài được đem ra thảo luận của nhóm Sáng Tạo, trong nỗ
lực đả phá
cái cũ (đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn), và cổ xuý cho một cái mới.
Cá nhân
tôi tin rằng, mấy ông trong Sáng Tạo "mê" Alexandria của Durrell, là
bởi vì vừa mới mất Hà Nội! Phạm Công Thiện cũng rất mê Durrell, nhưng
qua một
bài viết của ông mà người viết đọc từ thuở nảo thuở nào, ông chỉ mê
Justine, cô
điếm thượng lưu của thành phố này thôi.
Nhưng đâu phải một mình ông!
Những trích đoạn, là
về thành
phố Alexandria,
nhưng khi đọc chúng, Jennifer tôi tưởng tượng, đây là nói về Sài Gòn:
Chính thành phố phải chịu xét
đoán; nhưng chúng ta, những đứa con (của Sài Gòn), phải trả giá.
(C’est la ville qui
doit être
jugée; mais c’est nous, ses enfants, qui devons payer le prix.)
Sài Gòn là một máy ép
tình
yêu; thoát ra khỏi, là những kẻ bịnh hoạn, những gã cô đơn, những bậc
tiên tri,
tất cả những kẻ dục tính bị tổn thương nặng nề.
(Alexandrie était le
grand
pressoir de l’amour; ceux qui en réchappaient étaient les malades, les
solitaires, les prophètes, tous ceux enfin qui ont été profondément
blessés dans
leur sexe).
Nàng là ai? Cái thành
phố mà
chúng ta đã chọn lựa?
(Qui est-elle, cette ville
que nous avions élue?)
Hãy chừa riêng ra cho
anh,
những vết thương tình mà anh chia sẻ với Sài Gòn.
(Épargne-moi les
blessures de
l’amour partagé avec Justine).
Lũ đàn ông chúng
mình, đều
được tạo ra bằng bùn và quỉ ma của Sài Gòn
(Tout homme est fait
de boue
et de daimon, et la femme ne peut pas nourrir ces deux côtés de sa
nature à la
fois: Mọi người đàn ông đều được tạo nên bằng bùn và quỉ ma, và một
người đàn
bà do bản chất, không thể nuôi nấng cả hai khía cạnh này cùng một lúc).
Chú thích:
Theo tiếng Hy Lạp cổ,
daimôn
có nghĩa là "thiên tài che chở" (le génie protecteur), từ này sau có
nghĩa là quỉ ma (démon), và còn được chỉ những nhân vật "trung gian"
giữa thần và người. (Chú thích bản tiếng Pháp, dịch từ tiếng Anh, của
Roger
Giroux, nhà xb Buchet-Chastel, 1959, lần tái bản tháng Năm, 2000)
|