Từ chuyện phim TL "Linh
hồn Việt cộng" nhớ đến chuyện tìm mộ chị Dương Thị Xuân Quý Blog NQL
V/v ngoại cảm này,
Gấu mới đọc Điểm
Sách London, 14 Tháng Tám, 2008, có bài viết về Kẻ Tà Đạo
Karadzic, cũng có tài vận nội lực lên hội bách huyệt ở trên đỉnh đầu,
rồi sau đó phóng qua người khác để trị bịnh!
Đọc NCRĐ tôi thấy bàng bạc
khắp nơi một cảm giác về sự “giằng xé” giữa lý tưởng và hiện thực của
một thanh
niên ở miền Nam đi vào chiến khu sau sự biến Mậu Thân 1968. Anh có thể
nói rõ
hơn về những tác nhân cụ thể gây nên sự “giằng xé” ấy?
Để trả lời câu hỏi này tôi
xin khẳng định với chị rằng suốt trong thời gian ở trong chiến khu và
cả cho
đến bây giờ, tôi chưa bao giờ ân hận về những ngày “ra đi” ấy cả. Tôi
không
bao giờ có thể coi là “đồng minh” hay “ân nhân” sự kiện người Mỹ hồi đó
đã đem
nửa triệu quân cùng với bộ máy chiến tranh khổng lồ vào tàn phá đất
nước chúng
ta.Đó là lý do tại sao cho đến nay tôi vẫn không thể quay lại
phủ định
sự chọn lựa lúc đó để đồng ý với những người kêu gọi tôi phải “phản
tỉnh” coi
Đảng cộng sản Việt Nam
là thù địch với dân tộc. Với tôi, trong suốt thể kỷ 20 đã qua, cộng
sản là
một lực lượng chống thực dân và đế quốc cực kỳ quan trọng. Điều rạn nứt
với tôi
là tính chất văn hoá mà chủ nghĩa cộng sản Việt Nam đã bộc lộ ngay
trong quá
trình lãnh đạo cuộc chiến tranh chống Mỹ mà tôi có trực tiếp tham gia:
đó là
tính chất độc tôn, hẹp hòi của cái ý thức hệ mệnh danh là mácxít mà sau
này tôi
mới dần dần nhận ra thực chất của nó là stalinít và maoít. Nguồn * Mấy anh VC nằm vùng
thường
rất tự hào về bầu nhiệt huyết của chúng, khi nhìn thấy cảnh đồng bào
ruột thịt
bị giầy xéo bởi Mỹ và đồng minh của Mẽo. Nhưng, không bao giờ
mấy anh
này đặt câu hỏi, tại sao Mẽo vô Miền Nam? Gấu này thực sự tin
là chính
VC đã cố tình dụ Mẽo vô Miền Nam!
Cái khẩu hiệu thực sự đầy đủ
của họ, là đánh Mỹ cứu nước, tại Miền Nam, và đánh Mỹ, làm nghĩa vụ
quốc tế,
làm ngọn cờ đầu của chủ nghĩa CS trên toàn thế giới! Nhưng ẩn tàng đằng
sau
nghĩa cả, là lòng thèm khát miếng đất mầu mỡ Đàng Trong. Có thể đây là số mệnh
Mít,
[của Yankee mũi tẹt đúng hơn], như số mệnh Do Thái, một, phải làm thịt
thằng em
máu mủ, một, lưu vong, Diaspora!
Cái sự không khi nào ân hận
của tay này, đâu có khác gì thái độ tao không lạc đường của Đào Hiếu? Giả như bây giờ, có
tài liệu
lịch sử cho thấy, đúng như Gấu phán “ẩu”, VC Miền Bắc tìm đủ mọi cách
dụ Mẽo vô
Miền Nam, mấy tên này cũng lắc đầu, không tin! Như thế, "giai
thoại" Ngô Đình Nhu cho người ra gặp Bác Hồ năn nỉ đừng đánh Miền Nam,
vì
Mẽo có cớ nhẩy vô, và nếu cần sẽ gửi mấy đứa con của ông, vượt Truờng
Sơn ra Hà
Lội làm con tin, có thể là sự kiện có thực! PXA vào lúc chót đời,
đi
không được, có thể là do đã ngộ ra điều trên chăng? Cái mầm cuộc chiến,
có từ
thuở nào, đâu phải đợi đến khi có Đảng CS? Ngay cả chiến thắng
Miền Nam,
đỉnh cao
thời đại, là cũng do Mẽo thí cho, khi chúng đi đêm được với Trung Cộng!
*
Đó là lý do tại sao cho đến nay tôi vẫn không thể quay lại
phủ định
sự chọn lựa lúc đó để đồng ý với những người kêu gọi tôi phải “phản
tỉnh” coi
Đảng cộng sản Việt Nam
là thù địch với dân tộc Chỉ có mấy thằng ngu mới kêu gọi một tên Yankee mũi tẹt
phản tỉnh, hối lỗi, ân hận, khi nó đã chiếm được điều nó muốn!
Hay khi nó lầm lỗi!
*
Môt nhà
văn 76 tuổi, chỉ còn
có hai triển vọng [prospect] trước người đó: Bị quên trước khi chết,
hoặc chết
trước khi bị quên. [to be forgotten before he dies, or to die before he
is
forgotten].
Koestler
mở ra chương Nhìn Lại,
của cuốn Hồi ký, hai vợ chồng cùng viết, trước khi cùng tự tử, Kẻ lạ ở
quảng trường [Arthur & Cynthia Kostler:
Stranger
on the Square].
Ông
không hề nhắc tới, những
thằng, cả đời đòi làm chuyện cao cả, khi thất bại, về già, ở cái tuổi
như ông, tập tành viết văn, viết hồi ký, viết về những chuyến ra đi vì
nghĩa cả.
Chỉ để biện minh cho cái sự thất bại của chúng. Nào tớ đếch lạc đường,
nào tớ đếch
phản tỉnh.
Khác
hẳn “Gấu nhà văn”, lúc nào
cũng phản tỉnh, lúc nào cũng “đau đáu” vì cuộc chiến khốn kiếp. Tại sao
nó xẩy
ra? Xẩy ra rồi, tại sao không thể bị lãng quên?
Đâu
phải chuyện hận thù?
Chỉ đến
khi đọc Tolstaya, đọc
Steiner, đọc Oz, đọc Koestler, đọc Milosz, đọc, đọc…. thì mới ngộ ra là
chính Cái
Ác Bắc Kít là nguồn cơn mọi chuyện. Cái Ác Bắc Kít, miếng bùa sinh tử
phù đó, được
cấy vào trong tim trong hồn của cái linh hồn Miền Bắc, ngay từ khi đồng
bằng sông
Hồng được định hình: An Nam nhất thốn thổ, bao nhiêu người cầy, nhiều
người mãi
thêm lên, thì cũng… nhất thốn thổ!
Cái tay
viết về PXA trên tờ
Người Nữu Ước, “Tên điệp viên mê US”, tay này rất ư là nhìn ra điều
này, khi nhấn
mạnh chi tiết, PXA, gốc Hải Dương, một vùng trù phú, nhưng quá đông
dân.
Thành
thử bất cứ một tên
Yankee mũi tẹt mào cũng chỉ mong một điều, làm sao kiếm riêng cho mình,
một "nhất
thốn thổ", nằm ở bên ngoài cái tam giác đồng bằng sông Hồng Hà!
Thư tín
1
Saturday, August 23, 2008
1:05 PM
NQL tả
chân quá siêu. Liên
minh các chế độ hà khắc tạo ra những con người ẩn ức, để mặc bản năng
hướng
dẫn, đọc thấy thương, không thấy tục.
*
NQL theo Gấu, cũng một thứ đệ
tử Freud, coi libio là lực sáng tạo, thúc đẩy bánh xe lịch sử.
Tuy nhiên, phải nhìn ở tầng
cao hơn, và đọc NQL song song với "Ba thằng lăng nhăng" của Tô Hoài,
thí dụ, thì mới nhìn ra cái toàn thể. Đây là cuộc chiến giữa vai rớt
Mác Xít và
vai rớt Libido!
Và đọc đối chiếu với Võ
Phiến, chẳng hạn.
Nhân vật VP, sở dĩ theo CS,
là muốn huỷ diệt virus libio bằng vai rớt Mác Xít. Khi biết thất bại,
ông về
thành, từ bỏ con người tập thể, tìm lại con người như một cá thể, viết
những
truyện ngắn, tìm cách đào sâu cái phần libio như lực đẩy…
Đọc ông khi còn trẻ, Gấu lần
ra Zweig, thầy của ông.
VP có những xen thật là khủng
khiếp, thí dụ, hai cha con đóng vai Lã Bố, Điều Thuyền, hay anh chàng
cù lần ra
đồng, đào miếng đất có bàn chân của bà vợ bỏ đi theo trai, về thờ...
Mailer, mới đây thôi, cũng toan tính giải thích virus Nazi bằng...
libido, khi tưởng tượng ra một thời thơ ấu loạn luân của Hitler, trong Lâu Đài ở trong Rừng.
* Tôi đọc Võ Phiến rất sớm,
một
phần là do ông anh rể, Nguyễn Hoạt. Ông lúc đó cùng bạn bè chủ trương
tờ nhật báo
Tự Do, và sau đó, còn làm nhà xuất bản, nơi đã từng in cuốn Kể Trong
Đêm Khuya
(?) của Võ Phiến. Tôi đọc VP trước đó ít lâu, khi ông anh mang về nhà
mấy tờ
báo mỏng dính, in ấn lem nhem, như tự in lấy, tờ Mùa Lúa Mới, phát hành
đâu từ
miền Trung. (1) Tôi chỉ nhớ cái thuở ban đầu làm quen những nhân vật
của ông,
không còn nhớ đã từng viết về ông, một phần là do, thời gian sau đó,
tôi mải
mê, ngấu nghiến đọc những tác giả, mà tôi hy vọng họ giúp tôi giải
thích tại
sao sinh ra, tại sao sống, tại sao chết, tại sao có cuộc chiến khốn khổ
khốn
nạn đó... Những tác giả, thí dụ như
Camus, mà câu văn
sau đây không thể nào gỡ ra khỏi ký ức, kể từ lần đầu tiên đọc nó, khi
mới lớn,
trong Sài Gòn... Tôi lớn lên cùng với những
người của thế hệ
tôi, cùng những tiếng trống của Cuộc Chíến I, và lịch sử từ đó, không
ngừng chỉ
là sát nhân, bất công, và bạo lực... [Nguyên văn câu tiếng Tây, hình
như là như sau
đây,tiếc rằng, không làm sao tìm lại
được "nguyên con", để so sánh: J'ai grandi avec tous mes hommes de
mon age, aux tambours de la première guerre, et l'histoire depuis, n'a
pas
cessé d'être meurtre, injustice, et violence..]
Chỉ một
phần thôi... Lý do tôi không đọc Võ Phiến
nữa, chính là nhờ
ông, tôi lần ra một tác giả khác, giải quyết giùm cho tôi, một số câu
hỏi mà
những nhân vật của Võ Phiến không thể vượt qua được. Đó làStefan Zweig.... Nhân vật của Võ Phiến rất
giống nhân vật của
Zweig. Tôi không hiểu ông đã từng đọc Zweig, trước khi khai sinh ra
những Người
Tù,Kể Trong Đêm Khuya, Thác Đổ Sau
Nhà... với những con người phàm tục, bị cái libido xô đẩy vào những
cuộc phiêu
lưu tuyệt vời, khi thoát ra khỏi, lại nhờm tởm chính mình, nhờm tởm cái
thân
thể mình đã dính bùn, sau khi bị con quỉ cám dỗ.... Nhân vật của Zweig
cũng y
hệt như vậy, trừ một điều: họ đều muốn lập lại cái kinh nghiệm chết
người khủng
khiếp đó. Và cú thử thứ nhì, lẽ dĩ nhiên là thất bại, nhưng nhờ vậy, họ
vẫn còn
là người, vẫn còn đam mê, vẫn còn đủ sân si...
Cái đòn
thứ nhì này, tôi gọi là đòn gia bảo, gia truyền, không thể truyền cho
ai, bất
cứ đệ tử nào, như trong Thuyết Đường cho thấy, Tần Thúc Bảo không dám
dạy La
Thành cú Sát Thủ Giản, mà La Thành cũng giấu đòn Hồi Mã Thương... Trong truyện Ngõ Hẻm Dưới Ánh
Trăng, anh
chồng biển lận khiến cô vợ quá thất vọng bỏ đi làm gái. Anh chồng tìm
tới nơi,
lạy lục, than khóc, cô vợ mủi lòng quá, bèn quyết định từ giã thiên
thai, trở
về đời. Trong bữa ăntừ giã thiên thai,
anh
chồng không thể quên tính trời cho, tóm tay anh bồi đòi lại mấy đồng
tiền tính
dư, cô vợ chán quá, bỏ luôn giấc mộng tái ngộ chàng Kim. Hay trong Người Chơi Cờ, nhân
vật chính, nhờ
chôm được cuốn thiên thư dạy chơi cờ, mà qua được địa ngục. Về đời,
thần tiên
đã căn dặn, chớ có chơi cờ nữa, nhưng làm sao không? Chơi lần sau, là
đi luôn! Nhân vật của Võ
Phiến, sau cú đầu là té luôn,
không gượng dậy được nữa. Thí dụ cái cô trong Thác Đổ Sau Nhà, gặp lại
Người
Tình Trong Một Đêm, bỗng tởm chính mình: Cớ sao lại ngã vào một tay cà
chớn tới
mức đó! Hay nhân vật Toàn (?) yêu cô
gái, con một tay
công chức (?), thất tình, anh bỏ đi theo kháng chiến, thay cái
"libido" bằng "cách mạng", cuối cùng chết mất xác, không
thể trở về đối diện với chính mình, với người yêu đầu đời... Ông bố cô gái, nếu tôi nhớ
không lầm, thường
viết thư sai con đưa tới mấy ông bạn cũ, để xin tiền. Lúc rảnh rỗi, hai
cha con
không biết làm gì, bèn đóng tuồng, con giả làm Điêu Thuyền, bố, Lã Bố... Võ Phiến còn một truyện ngắn,
không hiểu sau
khi ra hải ngoại, ông có cho in lại không, đó là truyện một anh CS về
thành,
được trao công việc đi giải độc. Giải độc mãi, tới một bữa, anh nhận ra
là
thiên hạ chỉ giả đò nghe anh lảm nhảmtố
cộng, nhưng thật sự là đang lo làm việc khác... Tôi không hiểu có phải
đây là
một thứ tự truyện hay không. Lần trở lại đất Bắc, tôi gặp
một ông rất có
uy tín, cả trong giới văn lẫn giới Đảng, (đã về hưu). Ông cho biết, vụ
VP bị CS
bắt là hoàn toàn có thiệt. Nhưng chuyện ông được tha, không phải như Tô
Hoài
cho rằng mấy anh đưa người ra bắc trong chiến dịch tập kết năm 1954 đã
bỏ sót,
mà do một tay tỉnh ủy (?) có máu văn nghệ, đã ra lệnh tha, cho về
thành....
Sở dĩ tôi không thể nhớ đã
từng viết về VP,
một phần là do lớp chúng tôi chờ mong ở ông cái cú hồi mã thương, tức
là cái
kinh nghiệm ăn ở với người CS của ông, nó ghê gớm ra làm sao. Sau này,
chúng
tôi đọc, ở những tác giả khác, Koestler chẳng hạn... Có thể, khi giữ
trang VHNT
cho Tiền Tuyến, do cần bài, tôi đã viết về ông, và sau này, NXH đã đăng
lại
trên Văn.
Nguyễn
Hưng Quốc, trong bài viết "Có mấy NQT", trên
Talawas, nhận định, ông không coi những bài viết về VP trước 1975 có
giá trị
[... của Phan Lạc Phúc, Mai Thảo, Ðỗ Tấn, cô Phương Thảo, Huỳnh Phan
Anh, Viên
Linh, Nguyễn Quốc Trụ, và Nguyễn Ðình Toàn.... tôi không xem các bài
viết hay
các trích đoạn ấy có giá trị văn chương hay sử liệu gì quan trọng],
những tác
giả khác, không dám nói, nhưng với của tôi, cái dở đó có thể còn vìlý do, là VP đã ở ngoài những thắc mắc văn
chương của lớp chúng tôi.
Qua NHQ, bài viết của tôi về
VP có tên là
"Thế Giới Truyện Ngắn Võ Phiến": Đã có một thời, thời mới lớn, thế
giới đó quả đã ám ảnh cả đám chúng tôi... Cái cảnh mà tôi miêu tả,
trong truyện
ngắn đầu tay, Những Con Dã Tràng, có thể đã được viết dưới ánh sáng của
thế
giới truyện ngắn Võ Phiến: "Một lần tôi vào xóm chơi
bời, đi theo
một đứa con gái vào một căn phòng nhỏ, hôi hám, chật hẹp. Ngọn đèn dầu
le lói
chiếu sáng căn phòng đỏ lờ đờ. Khi tôi quay lại nhìn, cô gái nằm trên
giường,
thản nhiên chờ đợi, chẳng thèm để ý tới tôi. Đúng lúc đó, tôi chợt nhớ
đến một
buổi tối ở nhà T. Lúc đó T. đang ngủ. Nàng ngồi choàng dậy, thảng thốt
nói:
"Không, ai dậy anh làm vậy?" Tôi cười gượng gạo: "Đó chỉ là khám
phá bản thân, khám phá thân thể em và anh." Tôi nói gần như thét với
đứa
con gái: "Cởi quần áo ra!", sự hổ thẹn theo tôi tới tận lúc
đó...." Nguồn
NQL,
một cách nào đó, giống
VP, khi hết còn tin vào con vai rớt Cách Mạng Mác Xịt, bèn tìm lại cái
l… ngày
nào, đã từng ám ảnh ông suốt một thời thơ ấu…, "một ngày mà không nói
tục thì nhạt
miệng lắm", là vậy!
Nhân chuyện nói tục, Gấu bỗng nhớ đến những miếng thịt, miếng cá, khi
còn nhỏ, được người lớn cho ăn, không dám ăn, cứ để dành, để dành, giấu
kỹ, chỉ khi nào không thể không ăn, mới đem ra.
Chuyện nói tục, với Gấu, cũng vậy. Nó giống "chim mồi". Thuật
ngữ này, dân bẫy chim rành lắm.
NQL thuộc trường phái ngược hẳn lại với Gấu!
*
Thư tín 2
Aug.
24, 2008
"Nhà
văn
Sơn Nam
qua đời,
hôm nọ lên internet thấy loe hoe vài bài về ông . Hôm nay, bài đâu mà
quá trời,
từ trong nước. Phần lớn đều viết những giòng ưu ái, đòi hỏi phải trả
lại chỗ
đứng cho ông như một nhà văn hóa bậc nhất. Có người còn đi xa hơn , cho
rằng
văn chương miền Nam, miền Bắc, sau này e chỉ còn có mỗi một mình ông
tồn tại mà
thôi (!)."
K.
Theo toi biet va biet mot
cach chac chan, so di bai tu trong nuoc o^` a.t gui ra nhu vay la vi ho
tha^'y
hai ngoai da la~nh da.m voi nha van Son Nam. Theo ho^` so+ cua an
ninh VNCH
thi Son Nam (SN) la ca'n bo^. tri' va^.n SaiGon-Cho Lo+'n do VC ga`i
lai sau HD
Geneve cu`ng voi Kie^n Giang Ha Huy Ha`, Vu~ Ha.nh; soan gia cai luong
Mo^.c
Linh (te^n that Nguyen Hiep Duye^n), Va^n So+n Phan My~ Tru'c (bao Dong
Phuong)...., Sau 75d'am nay cung chung
so phan voi Mat tran GPMN, bi bo? que^n; so^'y la^y la^'t tho^i.
*
Không
phải như vậy, theo Gấu
Hải ngoại
viết về Sơn Nam từ khuya, và không hề coi ông là VC nằm vùng, bởi vì đa
số không
hề biết chuyện đó, cho tới 30 Tháng Tư.
Cái sự VC mãi sau này mới vồ
lấy Sơn Nam,
là do cái sự trước đó, quá hờ hững với ông, coi ông đếch phải là… VC,
như những
Vũ Hạnh, Lữ Phương, chẳng hạn. Văn của ông đếch được đem vô sách giáo
khoa như
những Anh Đức, Bảo Định Giang…
Gấu này, vừa ra hải ngoại,
khi giữ mục Tạp Ghi cho báo Văn Học của NMG, khi đó, biết ông là VC, mà
vưỡn ca
ngợi văn của ông. Có sao đâu?
Khi Sơn Nam mất, đếch có cơ quan nào nhận, miếng đất chôn ông, Đảng
cũng đếch cho, xin xem mấy blog ở trong nước là rõ. Liên quan gì tới
hải ngoại?
Cái khốn nạn nhất của Sơn Nam, là khi bị
què rồi, còn đề nghị Đảng cầm còi, hướng dẫn Nguyễn Ngọc Tư.
Cô Tư
viết hay nhưng hỗn. Văn
phong của cổ hơi cà rỡn. Cái nhìn trong “Cánh
đồng bất tận” không rộng, nông dân ở đó không nhìn hẹp như thế mà
mỗi cái
họ đều có lý của họ. Ngọc Tư thông minh, sẽ còn phát triển nữa nhưng
cần
người chỉ dẫn sau vụ lùm xùm về “Cánh
đồng bất tận”. Nguồn
Sơn Nam
còn viết về vụ ông đi
tù ở Phú Lợi, "đích mắt chứng kiến" Diệm đầu độc tù, mấy anh VC mượn cớ
đó, thành
lập MTGPMN, ra cái điều đây là nội bộ, không mắc mớ gì tới Miền Bắc.
Mẽo sợ mất
Miền Nam, mất luôn Thái Lan... bèn nhẩy vô, thế là anh MB có cớ nhẩy
vô, làm
thịt Miền Nam, đá đít MTGP, thẩy cờ quạt, mũ tai bèo vào thùng rác lịch
sử.
Giả như đúng như Sơn Nam viết, thì, tại sao Sơn Nam thoát?
Ông
không nói ra. Gấu đọc một bài báo trong nước, viết về Sơn Nam, cho biết
vụ trên nhưng lại viết thêm: Sơn Nam rất ít nói về thành tích Cách Mạng
của mình. Tại sao vậy? Liệu có liên quan tới chuyện Đảng hờ hững với
ông?
Cái sự chậm trễ ưu ái Sơn Nam,
khi ông đã đi rồi, có thể là do cú
Sáu Dân đi, loan tin, bị gỡ, và khi Đảng bật đèn xanh, mới ồ ạt loan
tin, và
liên tiếp mấy cú còng tay nhà báo, thu hồi thẻ báo chí...
Chưa có lệnh Đảng, là đếch có thằng nào dám hó hé. Chẳng mắc mớ gì tới
hải
ngoại hết!
Thường ra, một nhân chứng quan
trọng như Sơn Nam trong vụ đầu độc
tù Phú Lợi, mà chính vì vụ này, mà nổ ra cuộc chiến khiến ba triệu
người chết, ở
cả hai miền Nam Bắc, khiến bao nhiêu con người bỏ nước ra đi, mà chỉ
được nhắc đến
một cách thật kín đáo, trong một viết về Sơn Nam Gấu tình cờ đọc một tờ
báo net
trong nước, điều này thật quái đản.
Nhật
báo Người Việt Buổi
ra mắt sách “Những
Miểng Vụn Của Tiểu Thuyết” của
THẢO TRƯỜNG THƯ
MỜI Kính
mời quý vị tham dự buổi ra mắt cuốn sách “Những
Miểng Vụn Của Tiểu Thuyết” của nhà văn Thảo Trường. Thời
gian: Từ 1:00 pm đến 4:00 pm ngày Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2008. Địa
điểm: Phòng sinh hoạt Lê Đình Điểu nhật báo Người Việt, 14771 Moran Street, Westminster,
CA92683. Thảo
Trường là nhà văn nổi tiếng của miền Nam, đã trải qua gần 17 năm
tù sau 1975 trong chế độ cộng sản. Từ khi sang định cư Hoa Kỳ năm 1993,
ông đã tiếp tục viếtnhiều tác phẩm. “Những Miểng
Vụn Của Tiểu Thuyết” do Người Việt xuất bản là một Tuyển Tập gồm những
tác phẩm quan trọng nhất của ông. Ban
Tổ Chức kính mời Miểng