*

Diary
















*
I am OK now. 21.8.08
Apple Pie Maker
Happy Birthday To U, GrandPa

Hoàng Cầm – người thơ mang vị thuốc đắng ấy
Tuyệt!
Đúng là thi sĩ. Những nhận xét về bến, về làng, về con..
Nhất là về cái làng Bắc Kỳ.
Gấu về hai lần, cứ tính viết, về cái nỗi đau mất mẹ mấy luỹ tre làng ngày nào, vậy mà lu bu chẳng làm gì được, cho đến khi đọc bài này.
Nhưng tại sao cái người phỏng vấn này bảnh hơn hai ông thi sĩ ngoại, lần cất công về châm đóm cho thi sĩ hút thuốc lào? (1)
Có lẽ tại bữa đó no bụng phở quá chăng?
(1) Coi talawas, thơ ở đâu?

Tribute
*

Octavio Paz:  Hãy coi trường hợp Solzhnitsyn: Bụi Sau Bùn
Trong cuốn Về thi sĩ và những người khác, Paz dành hai bài, một về Solz, và một về Gulag: Giữa Isaiah và Job. Bài trước viết năm 1974, March, (Mexio) Bài sau viết sau bài trước hai mươi tháng, trong đó, Paz phân biệt có hai Solz, một chứng nhân, và một, lý thuyết gia xã hội. Và sự bất toàn của chủ nghĩa Marx.
Bài về Solz bắt đầu bằng phát giác làm ông đứng tim khi đọc Những Ngày Của Cái Chết Của Chúng Ta, của David Rousset.
Tin Văn đã viết sự cố này, trong Hành Trình.
*
"Vụ David Rousset và tờ Les Lettres francaises."
Vào năm 1947, hay 48, ông khám phá cuốn sách của David Rousset, và nó làm ông sững sờ: "Vũ trụ trại cải tạo". Sau đó, một cuốn khác cùng tác giả càng làm ông thêm sửng sốt: "Những ngày của cái chết của chúng ta". Ông là tù nhân của trại tập trung Nazi. "Những ngày..." là một chứng tích ghê rợn. Và "Vũ trụ cải tạo" là nghiên cứu đầu tiên, sâu xa, về thế giới hoàn toàn "khác", với thế giới trại tập trung mà Hitler mong muốn: Những trại huỷ người tập thể, nhân lên gấp đôi, bởi những phòng thí nghiệm nhằm xóa sạch "cái gọi là con người". Địa ngục theo Thiên chúa giáo không được xếp hạng ở đây, nó thuộc về thế giới- sau, nơi dành cho những kẻ trầm luân, đắm đuối. Ngược lại, trại tập trung là một thực tại "trong cõi người ta", mang tính lịch sử và chẳng siêu nhiên gì hết, "nhân dân" của nó không phải những kẻ trầm luân, mà là những người vô tội. Đọc hai cuốn sách, ông có cảm giác "y chang" như khi đọc những bài báo tại Bắc Mỹ, về những trại tập trung Nazi: Rơi vào một giếng băng, không đáy.

Hành trình
*

Những dòng sau đây, Paz vinh danh Gulag của Solz mà chẳng là tuyệt bút sao?
Chỉ mong có thì giờ mà dịch tất cả, để tặng đám VC ở trong nước.
Những bạn văn VC của Gấu!
NQT

GULAG: BETWEEN ISAIAH AND JOB
The Gulag Archipelago is neither a book of political philosophy nor a sociological treatise. Its theme is something else: human suffering in its two most extreme aspects, abjection and heroism. It is not the suffering which nature or destiny or the gods inflict, but which man inflicts on his fellow man. The theme is as ancient as human society, ancient as the primitive hordes and as Cain. It is a political, biological, psychological, philosophical, and religious theme: evil. No one has yet been able to tell us why evil exists in the world and why evil abides in man. Solzhenitsyn's work has two virtues, both great: first, it is the account of something lived and suffered; second, it constitutes a complete and horrifying encyclopedia of political horror in the twentieth century. The two volumes which have appeared so far are a geography and an anatomy of the evil of our era. That evil is not melancholy or despair or taedium vitae but sadism without an erotic element: crime socialized and submitted to the norms of mass production. A crime monotonous as an infinite multiplication exercise. What age and what civilization can offer a book to compare with Solzhenitsyn's or with the accounts of the survivors of the Nazi camps? Our civilization has touched the extreme of evil (Hitler, Stalin), and those books reveal it. This is the root of their greatness. The resistance which Solzhenitsyn's books have provoked is explicable: those books are the evocation of a reality whose very existence is the most thorough refutation, desolating and convincing, of several centuries of utopian thought, from Campanella to Fourier and from More to Marx. Moreover, they are a life study of a loathsome society but one in which millions of our contemporaries-among them countless writers, scientists, artists-have seen nothing less than the adorable features of the Best of Future Worlds. What do they say to themselves now, if they dare to speak to themselves, the authors of those exalted travelogues to the USSR (one of them was called Return from the Future), those enthusiastic poems and those impassioned reports about "the fatherland of socialism"?
Octavio Paz


Dọn

Biến cố lịch sử 1975 khiến nhiều người bỏ nước ra đi, một số người xem đó là thảm kịch, số khác lại coi là cơ hội nghìn năm một thuở. NMG

Một số người xem đó là thảm kịch. Chỉ một số thôi sao?
Số khác coi cơ hội ngàn năm một thuở.
NMG không đưa ra một thí dụ, thành thử hơi khó hiểu. Ngàn năm một thưở là theo nghĩa nào? Ai coi đó là ngàn năm một thuở? Đám con cháu thế hệ thứ hai, thứ ba của đám vượt biển, bây giờ thành đạt nơi xứ người nhưng vẫn không quên nỗi đau chiến tranh, cải tạo, vượt biển, đất nước vẫn chưa thực sự có tự do dân chủ?
Ngàn năm một thuở, dân Mít có mặt khắp nơi trên thế giới?
Nếu thế thì để Hitler trả lời thay cho Mít: Không có Lò Thiêu sao có nhà nước
Israel?
Hay ngàn năm một thưở, là đám con ông cháu cha VC đang du học hải ngoại? Dân chúng Miền Bắc “ăn theo” quy chế tị nạn CS khi bỏ nước ra đi?
Hay đám du học Đông Âu hiện đang được, thí dụ, BBC thâu dụng?

Phán gì thí phán, nhưng phải có thí dụ dẫn chứng. Đã phán tưới như thế, lại còn phán theo kiểu ngược ngạo, xốc óc, nghe nực quá.
Giả như muốn bợ nhà nước VC, thì cũng phải nói làm sao cho nghe thuận tai!
*
Có vẻ như NMG bị dị ứng với từ lưu vong. Tất cả bài viết của ông đều như muốn bác bỏ từ này.
Có ai muốn lưu vong đâu!
Suốt đời tôi không muốn làm nhà văn lưu vong, như một ông bạn quí của Gấu đã khẳng định!
*

Có lần, nhân dư luận đồn thổi, tại thủ đô tị nạn của dân Mít, ở Mẽo, là Gấu này “thù” NMG.
Và Gấu đã phải lên tiếng, NMG là người có ơn với Gấu này, vì nếu không có ông, là sẽ không có Gấu, trên văn đàn hải ngoại, qua sự xuất hiện của mục Tạp Ghi trên báo Văn Học của ông, do Gấu phụ trách.
Quả có thế, nhưng không hẳn như thế.
Thứ nhất, Gấu viết cho NMG, và được trả tiền nhuận bút, trong khi những người khác viết chùa, vì Gấu, khi đó mới qua, rất cần tiền, không thể viết chùa, và giả như viết chùa thì cũng không thể viết thường trực được. NMG thừa biết như thế.
Thứ nhì, giả như tờ Văn Học của một ông bạn quí của Gấu, thì chắc chắn ông này cũng đếch có trả tiền. Có khi còn đếch đăng bài!
Mày viết chùa, nếu không đừng viết, tao dù có dư tiền cũng đếch trả tiền nhuận bút, vì một lý do chắc nịch:
Không lẽ tao giúp cho mày “tái sinh” ở hải ngoại?
Gấu này biết ơn NMG là ở cái điểm đó. Ông tự tin ở tài của ông, vì ông có tài, và ông cần một người viết như Gấu cho tờ báo của ông, cho độc giả của ông.
Chính vì thế, vì tôn trọng ông, nên khi viết về ông, là Gấu viết thực tình, nặng tình. Nặng tình theo nghĩa: Phạng tới nơi tới chốn, đếch nể nang gì hết!
Và còn theo nghĩa: Kẻ thù ta, là bạn ta. [Đề tài Ngư Ông và Biển Cả]

Nhưng, vì Gấu nhận NMG như là người có ơn với Gấu, nên lại có dư luận, thằng cha Gấu vô ơn, NMG đối xử với nó như thế mà cứ nhè NMG mà chửi!
Gấu, lần mới qua Cali, nghe được dư luận này, và buồn [cười] quá đi mất.
Nghe qua một ông, ông này thì quả là thù Gấu. Gấu đưa tay bắt tay, ông đếch thèm bắt tay, trong khi đó, cầm cái bình trà rót trà, run lẩy bẩy vì quá tức giận!

*

Có lẽ chẳng bao giờ NMG ngộ ra một điều rằng, lưu vong chính là điều kiện cốt tử của văn chương. Bạn Thế Quân trong một bài trên Da Mầu,  tưởng niệm nhà thơ Mahmoud Darwish, chẳng đã viết ra điều đó sao:

“Lưu vong phải được hiểu xa hơn khái niệm địa lý. Bạn vẫn có thể là một kẻ lưu vong ngay chính trên quê hương bạn, ngay chính trong nhà bạn, chính trong phòng bạn. Đó không đơn giản chỉ là vấn đề Palestine. Tôi nghiện lưu vong chăng? Có thể lắm!” Tình trạng lưu vong, theo ông, vừa ác vừa hiền, vừa kéo ông ra khỏi nhà lại vừa nuôi dưỡng nghệ thuật của ông. “Lưu vong chẳng phải là một trong những nguồn suối của sáng tạo văn chương trong lịch sử đó sao? Kẻ nào sống hài hòa với xã hội của mình quá, với văn hóa của mình quá, với chính mình quá, không thể là một người sáng tạo. Và điều đó sẽ vẫn đúng ngay cho dù quê hương của chúng ta là vườn Địa Đàng chăng nữa!”.

"He is a pessimistic poet made melancholy by an intolerable political exile"
Đang từ bi quan chuyển thành buồn bã nhờ chút lưu vong chính trị không làm sao chịu nổi!
Poets cannot live by sympathy alone. Thi sĩ chẳng chỉ sống trần bằng sự thân ái. Một nhà thơ như Darwish có thừa bản lãnh để tạo ra những hiệu quả không dựa vào tiểu sử, gốc gác.


Nhật báo Người Việt
Buổi ra mắt sách
“Những Miểng Vụn Của Tiểu Thuyết”
của THẢO TRƯỜNG
THƯ MỜI
Kính mời quý vị tham dự buổi ra mắt cuốn sách
“Những Miểng Vụn Của Tiểu Thuyết” của nhà văn Thảo Trường.
Thời gian: Từ 1:00 pm đến 4:00 pm ngày Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2008.
Địa điểm: Phòng sinh hoạt Lê Đình Điểu nhật báo Người Việt,

14771 Moran Street, Westminster, CA 92683.
Thảo Trường là nhà văn nổi tiếng của miền Nam, đã trải qua gần 17 năm tù sau 1975 trong chế độ cộng sản. Từ khi sang định cư Hoa Kỳ năm 1993, ông đã tiếp tục viết  nhiều tác phẩm. “Những Miểng Vụn Của Tiểu Thuyết” do Người Việt xuất bản là một Tuyển Tập gồm những tác phẩm quan trọng nhất của ông.
Ban Tổ Chức kính mời
*
Miểng

*

Thảo Trường @ NDT's,
Cali
, Tiểu Sài Gòn, Tháng Ba, 2008.
"Từ lúc tôi bị té, cái đầu lạ làm sao, sáng hẳn ra, đầy ắp những điều chỉ chờ dịp nhập vào trang viết..."