SEPTEMBER
EVENING
YES, IN LVOV
The white
church of the Carmelites on a low hill
and right
beside it Franciscan Street, where my
grandfather
was once the stern director of a school
(he grew
kinder only with age).
Heaps of
stones, the pockmarked pavement,
as if
someone had been hunting treasure.
Yellow
leaves cling to the gaunt trees,
cautiously,
without conviction.
This is the
building they entered,
and the gate
that likes only shadows.
But now
there's nothing anyway, just me,
shivering
from the cold, and the empty September evening.
I must jot
down a few words so that winter
may chew its
black bread of forgetting.
Chiều Tháng
Chín
Đúng rồi, ở
Lvov
Nhà thờ
Carmelites màu trắng ở trên một ngọn đồi thấp
Và kế ngay nó,
là con phố Franciscan Street,
nơi ông tôi đã từng là một vị giám đốc nghiêm khắc
của một ngôi trường
(chỉ già đi
thì ông mới trở nên hiền)
Những đống đá,
mặt viả rỗ
Như thể một
người đó săn tìm kho tàng
Lá vàng bám
cây gầy,
thận trọng,
không tin tưởng
Đây là tòa nhà
họ đi vô
Và cái cổng
thì chỉ khoái những cái bóng
Nhưng bây giờ
thì còn gì nữa đâu, chỉ còn mình tớ
Run rẩy
trong lạnh giá, trong buổi chiều Tháng Chín
Tôi phải lèm
bèm vài lời, biết đâu nhờ vậy
mà mùa đông có thể nhóp nhép nhai mẩu bánh đen của
sự lãng quên của nó
K.I.G.
GALCZYNSKI,
OF COURSE
I listen to
Saint-Saens's Requiem and think about poetry.
It's August,
the wind wrestles the trees
and yellow
bindweed blossoms in suburban hedges.
You were my
parents' favorite poet,
they didn't
read much poetry otherwise.
What drew
them to your books?
They must
have liked the humor, the risky
jokes of a
cautious artist:
"too
much wind for my wool,"
and the
funny name of your company, "Terror
&
Tummy," a firm that thrived
even in
times of the greatest terror.
A light
touch and brashness, and disarming charm,
right? My
parents were completely different,
they lacked
the talents you possessed
in such
abundance-but I think
they wanted
to rescue what they'd been-I don't know
what to call
it, that unseen something
that runs
through your poems too,
but well
concealed, deeply hidden
like the
gold coin under a miser's mattress,
the
stubborn, ardent striving that is
the whisper
of great poetry and may become
the quiet,
patient hymn of life.
K.I.G.
GALCZYNSKI,
OF COURSE
Tôi lắng
nghe Kinh Cầu Saint-Saens's Requiem
và nghĩ về thơ
Tháng Tám,
gió lay mạnh cây
Và bìm bìm vàng
nở rộ ở những hàng rào ngoại ô
Bạn là nhà
thơ mà ông bà già tôi mến mộ
Họ ít đọc thơ
Chẳng hiểu cái
gì làm họ mò tới những sách của bạn?
Họ hẳn phải
thích những lời bông đùa tếu tếu,
mà cũng đáng ngại của một nghệ sĩ thận trọng:
“nhiều gió
quá cho cái [áo] len của tôi”
Và cái tên tức
cười của công ty của bạn, “Terror & Tummy”,
một hãng xưởng đã phát đạt ngay
cả vào những thời kỳ khủng bố lớn lao nhất
Một cú vẩy, nhanh,
nhẹ, bất cẩn, một mê hoặc giải trừ, đúng không?
Ông bà già tôi khác hẳn
Họ thiếu những
tài năng mà bạn sở hữu dư dả như thế đó –
nhưng tôi nghĩ
Họ muốn giải
cứu điều mà họ đã từng – tôi không biết làm sao gọi -
một điều gì không nhìn thấy
Nó cũng rong
ruổi ở trong những bài thơ của bạn
Và được giấu
diếm thật kỹ, thật sâu
Như là một đồng
xu bằng vàng ở dưới tấm nệm của 1 kẻ keo kiệt
Cái cú đánh
bướng bỉnh, mãnh liệt
Và cũng là
Tiếng thì thầm
của thơ ca lớn
và có thể trở thành một bài tụng ca
lặng lẽ, kiên nhẫn của cuộc
đời