Phương Xa
Nhổ neo rồi,
thuyền ơi xin mặc sóng
Xô về Đông
hay giạt tới phương Đoài
Xa mặt đất
giữa vô cùng cao rộng
Lòng cô đơn
cay đắng họa dần vơi
Lũ chúng ta
lạc loài dăm bẩy đứa
Bị quê hương
ruồng bỏ giống nòi khinh
Bể vô tận sá
gì phương hướng nữa
Thuyền ơi
thuyền theo gió hãy lênh đênh
Lũ chúng ta
đầu thai lầm thế kỷ
Một đời người
u uất nỗi chơ vơ
Đời kiêu bạc
không dung hồn giản dị
Thuyền ơi
thuyền xin ghé bên hoang sơ
Men đã ngấm
bọn ta chờ nắng tắt
Treo buồm
cao cùng cao tiếng hò khoan
Gió đã nổi
nhịp trăng chiều hiu hắt
Thuyền ơi
thuyền theo gió hãy cho ngoan
Vũ Hoàng
Chương: Thơ Say
Note: Bài
này mà đi với bài Thuyền Viễn Xứ của 1 em Bắc Kít di cư bán vải Chợ
Bến
Thành thì đúng là Ðỉnh Cao Tuyệt Hảo!
Sóng Ðà
Giang thuyền qua xứ Người,
Chiều nay gửi
tới Quê Xưa
Biết là bao
thương nhớ cho vừa
Trời cao chìm
rơi xuống Ðời
Biết là bao
sầu trên xứ Người….
Quê Bắc
của
GCC đấy!
Thuyền Viễn Xứ
Chiều nay sương khói lên khơi
Thùy dương rũ bến tơi bời
Làn mây hồng pha dáng trời
Sóng Đà giang thuyền qua xứ người
Thuyền ơi viễn xứ xa xưa
Một lần qua rạt bến lau thưa
Hò ơi, giọng hát thiên thu
Suối nguồn xa vắng chiều mưa ngàn về
Nhìn đường về cố lý, cố lý xa xôi
Đời nhịp sầu lỡ bước, bước hoang mang rồi
Quay lại hướng làng, Đà giang, lệ ướt nồng
Mẹ già ngồi im bóng mái tuyết suơng
Mong con bạc lòng
Chiều nay gửi tới quê xưa
Biết là bao thương nhớ cho vừa
Trời cao chìm rơi xuống đời
Biết là bao sầu trên xứ người
Mịt mờ sương khói lên hương
Lũ thùy dương rũ bóng ven sông
Chiều nay trên bến muôn phương
Có thuyền viễn xứ nhổ neo lên đường
Thơ Huyền Chi
Phạm Duy phổ nhạc
Trong cuốn DVD đúp, Ngày Trở
Về, Phạm Duy cho biết, bài Thuyền
Viễn Xứ được sáng tác, trong dòng những bài trước đó, của Hoàng Quý,
của Đặng
Thế Phong... ra đời trước nó 10 năm, tuy nhiên, ông nhấn mạnh, nếu
những bài
hát kia mang chất Lãng Mạn, biểu hiện một thứ tình cảm cá nhân, thì bài
TVX có
tính hiện thực, không biểu hiện một cõi tôi cá nhân. Thí dụ như câu:
Sóng Đà giang thuyền qua xứ người.
Theo Gấu, bài Thuyền Viễn Xứ là
một bản nhạc không mang tính hiện
thực, mà là tính tiên tri. Nó đã được sáng tác ra, cho những người Việt
ở hải
ngoại, mãi sau này, ngay cả khi PD đã trở về, và họ, không thể trở về,
chỉ còn
cách hát bản nhạc của ông, cho đỡ nhớ quê hương:
Chiều nay gửi
tới quê xưa
Biết là bao thương nhớ cho vừa
Trời cao chìm rơi xuống đời
Biết là bao sầu trên xứ người.
*
Khủng khiếp thật, quyền năng, sức mạnh tiên tri.
Của, chỉ một bản nhạc!
Quên
Đã hẹn với
em rồi, không tưởng tiếc
Quãng đời
xưa, không than khóc gì đâu
Hãy buông lại
gần đây làn tóc biếc
Sát gần đây,
gần nữa cặp môi nâu.
Đêm nay lạnh
tìm em trên gác tối
Trong tay em
dâng cả tháng năm thừa
Có lẽ đâu
tâm linh còn chọn lối
Để đi về cay
đắng những thu xưa.
Trên nẻo ấy
tơi bời, em đã biết,
Những tình
phai duyên úa mộng tan tành
Trên nẻo ấy
sẽ từ muôn đáy huyệt
Ái ân xưa
vùng dậy níu chân anh.
Không, em ạ,
không còn can đảm nữa
Không, nguồn
yêu suối lệ cũng khô rồi
Em hãy đốt
dùm anh trong mắt lửa
Chút ưu tư
còn sót ở đôi môi.
Hãy buông lại
đây làn tóc rối
Sát gần đây,
gần nữa cặp môi điên
Rồi em sẽ
dìu anh trên cánh khói
Đưa hồn say
về tận cuối trời quên.
(Vũ Hoàng
Chương)
Tự nhiên, chẳng
vì lý do nào, tôi mang máng nhớ một câu
thơ có mấy chữ tình phai duyên úa mộng tan tành nhưng chịu không nhớ ra
của ai,
và chính xác như thế nào. Vào thời chưa có internet, để khỏi bị giày vò
bởi cái
cảm giác không-nhớ-ra, hẳn tôi sẽ phải xốc tung thư viện của mình để
tìm câu trả
lời. Nếu may mắn, câu thơ trên nằm trong đống sách của tôi, thì sau nửa
giờ, một
giờ, tôi có thể sung sướng tìm ra bài thơ và tác giả. Nếu không may thì
hẳn tôi
phải hậm hực đi đánh răng. Vào thời nay, chuyện đơn giản hơn nhiều. Chỉ
cần gõ
mấy chữ tình phai duyên úa mộng tan tành vào ô tìm kiếm của Google, tôi
có thể
truy ra gần như tức thời mấy chữ kia nằm trong một bài của Vũ Hoàng
Chương:
Trên nẻo ấy tơi bời, em đã biết/Những tình phai duyên úa mộng tan tành/
Trên nẻo
ấy sẽ từ muôn đáy huyệt/ Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh. Tình cờ, tựa
của bài
thơ là Quên.
Nhưng vẫn
không nghĩ ra tại sao lại nhớ tới bài này.
Blog GM
Note: Bài thơ
trên, trong tập Thơ Say, và
như cái tên Say, Quên, và như
1 số bài thơ khác
trong tập thơ, như 1 số hình ảnh trong bài thơ, “em sẽ dìu anh trên
cánh khói”,
thí dụ, cho thấy, nhà thơ ca ngợi Nàng Tiên Nâu của ông.
Và của GCC,
đệ tử của Ông.
GCC học thầy
Vũ, năm học Ðệ Nhị, trường Hồng Lạc, ở đường Sương Nguyệt Anh, kế vườn
Bờ Rô.
Thầy dạy Việt Văn, có lần lôi 1 bài luận của GCC ra khen, khi trả bài
lại cho học
sinh, nhưng phán, bài đúng cung cách của 1 bài luận, nhưng chưa có gì
xuất sắc,
đừng tưởng bở. Ý của Thầy là vậy, như GCC còn nhớ được.
Chỉ tới mãi
sau này, khi về già, GCC mới hiểu, có thể Thầy muốn dằn mặt thằng học
trò, nè,
sau này, lớn lên, đừng phách lối, đừng "vỗ ngực xưng tên" là nhà phê
bình, đừng….
Và nếu như
thế, có thể, Thầy đã nhận ra ở thằng học trò 1 cái gì đó...
Như TTT sau
này, phán, nó sẽ đi xa hơn DNM!
Hà, hà!
GCC còn nhớ,
Thầy có 1 cái hộp nhỏ, đựng kẹo. Lâu lâu Thầy lôi ra, bỏ
một, hai viên nho nhỏ, đen thui vô miệng. Gấu
khi đó còn ngây thơ lắm, hỏi thằng bạn ngồi kế bên, kẹo gì thế, tay này
rất
rành, nói, Thầy ghiền, ngậm sái đấy.
Ui chao,
sau, thằng học trò không chỉ theo kịp, mà còn vượt cả Thầy, không
thèm nuốt,
mà chích!
Một phút ngừng
say
Bấc trĩu hoa
đèn nhựa úa nâu
Phải say nằm
khóc mộng ban đầu
Bước chân
song sóng vòng tay mở
Giạo ấy người
ơi xa lắm đâu
Chớm nụ tiếc
cho tình quá ngát
Mà thương trời
bể quá cao sâu
Tiếc thương
lẻn khói vào tâm trí
Mưa gió tàn
đêm lộng quán sầu
Vũ Hoàng
Chương: Thơ Say
Tiếc
thương lẻn khói vào tâm trí
Mưa gió tàn đêm lộng quán sầu
Tuyệt!
GCC
có rất nhiều kỷ niệm về những lần đi mây về khói, với 1 ông bạn thân,
ca sĩ SP.
Khi GCC ra được hải ngoại được đâu chừng một, hai tháng, anh có show
hát ở
Montreal; Nguyễn Ðông Ngạc bèn cho anh biết vợ chồng Gấu đang ở
Toronto, anh mừng
quá, lấy 500 đô tiền “nhuận hát” đưa cho NDN, nói cho thằng Gấu giùm
tao.
Ðấy là
món
tiền lớn nhất, mà Gấu nhận được từ bè bạn.