1
It was always here.
Its vast terrors concealed
By this costume party
Of flowers and birds
And children playing in the garden.
Only the leaves tell the truth.
They rustle darkly,
Then fall silent as if listening
To a dragonfly
Who may know a lot more of the invisible,
Or why else would its wings be
So translucent in the light,
So swift to take flight,
One barely notices
It's been here and gone.
Những Người Vô Hình
1
Nó luôn luôn ở đó.
Những nỗi ghê rợn rộng lớn của nó thì được giấu kín
Bằng bữa tiệc đại tiệc bận đồ lớn này:
Ba muơi năm mới có ngày hôm nay, vui sao nước mắt lại trào?
Nào hoa, nào chim
Và những đứa trẻ chơi ở công viên Lê Văn Tám
Chỉ những chiếc lá nói sự thực
Chúng rì rào âm u
Rồi buông mình xuống
Như lắng nghe, một con chuồn chuồn
Có thể biết khá nhiều về những kẻ vô hình,
Hay là tại sao cánh của nó lại trong mờ như thế, dưới ánh sáng
Nhanh như thế, mỗi khi cất cánh
Vừa mới thấy nó, mà đã bay đi mất rồi:
Chuồn chuồn có cánh thì bay
Có thằng VC đang rình mày đây nè!
2
Don't the shadows know something about it?
The way they, too, come and go
As if paying a visit to that other world
Where they do what they do
Before hurrying back to us.
Just today I was admiring the one I cast
As I walked alone in the street
And was about to engage it in conversation
On this very topic
When it took leave of me suddenly.
Shadow, I said, what message
Will you bring back to me,
And will it be full of dark ambiguities
I can't even begin to imagine
As I make my slow way in the midday sun?
2
Liệu những bóng đen biết gì về nó?
Cái cách mà chúng, cũng thế, tới và đi
Như làm 1 cú viếng thăm vương quốc của những người đã chết
Nơi chúng làm điều chúng làm
Trước khi vội vã trở lại với chúng ta.
Đúng ngày hôm nay Gấu trầm trồ chiêm ngưỡng một cái bóng đen mà Gấu tóm được
Trong khi đi một mình trên con phố Nguyễn Du tưởng tượng
Và Gấu vừa mới mon men gạ chuyện
Thì bóng đen này đã bất thình lình rời bỏ Gấu
BHD đó ư, Gấu gọi theo?
Thông điệp nào em mang về cho anh cu Gấu?
Liệu nó thì đầy những hàm hồ u tối
Gấu không thể nào mà biết được, dù tưởng tượng cách mấy,
Trong khi lừ đà lừ đừ giữa trưa, một ngày nắng ấm Sài Gòn?
4
The moment you shut off the lamp,
Here they are again,
The two dead people
You called your parents.
You'd hoped you'd see tonight
The girl you loved once,
And that other one who let you
Slip a hand under her skirt.
Instead, here's that key in a saucer of small change
That wouldn't open any lock,
The used condom you found in church,
The lame crow your neighbor kept.
Here's the fly you once tortured,
A rock you threw at your best friend,
The pig that let out a scream
As the knife touched its throat.
4
Đúng vào lúc bạn tắt đèn
Họ trở lại
Hai người đã mất
Bạn gọi họ là hai đấng sinh thành.
Bạn sẽ mơ đêm nay
Bạn gặp lại cô bạn gái ngày nào
Cô gái đã từng yêu bạn
Và một cô khác nữa
Đã từng cho phép
Bàn tay của bạn lùa bên dưới
Chiếc áo bà ba của cô.
Thay vì vậy, thì đây là chiếc chìa khóa,
trên cái dĩa đựng ba thứ lặt vặt,
chẳng thể mở bất cứ 1 cái cửa
Cái áo mưa đã xài rồi bạn kiếm thấy ở nhà thờ
[và ở blog của hòa thượng THT],
Con quạ què mà người hàng xóm của bạn giữ
Đây là con ruồi mà bạn đã tra tấn
Cục đá bạn ném vào người bạn tốt nhất của bạn
Con heo ré lên một tiếng rùng rợn
Khi mũi dao thọc vô cổ của nó
5
People here still tell stories
About a blind old man
Who rolled dice on the sidewalk
And paid children
In the neighborhood
To tell him what number came up.
When they were away in school,
He'd ask anyone
Whose steps he heard,
The mailman making his rounds,
The undertakers loading a coffin in their black wagon,
And you, too, mister,
Should you happen to come along.
5
Người ở đó vẫn truyền tụng
Về một ông già mù
Thẩy xúc xắc bên lề đường
Và giúi tiền cho mấy đứa con nít
Để chúng cho ông biết
Con lục, hay con nhất.
Khi chúng ở lớp học
Ông hỏi bất cứ một người
Khi nghe tiếng chân
Anh đưa thư đi lòng dzòng
Đám nhà hòm đưa hòm lên xe tang
Hay chính ông, Thưa Ngài
Nếu ông lớ ngớ mò tới đó.
7
Dear Miss Russell:
Nights, you took me on a private tour
Of the empty town library.
I could hardly keep up
As you darted along the rows of books,
Whispering their names,
Pointing out the ones I ought to read,
Then forgetting all about me,
Pulling the light cord
And leaving me in the dark
To grope for a book
Among the shelves,
Surely the wrong one,
As I was soon to learn
At the checkout desk
Under your pitying gaze
That followed me into the street
Where I dared not stop
To see what I held in my hand
Until I had rounded the corner.
7
Cô Russell thân mến:
Ðêm, cô dẫn một mình em,
Tới thư viện trống rỗng của thành phố.
Em không làm sao theo kịp,
Khi cô dảo nhanh qua những dẫy sách,
Thì thầm những cái tên
Giơ ngón tay chỉ những cuốn em cần đọc,
Rồi thì hoàn toàn quên đứa học trò,
Cô giựt sợi dây đèn,
Và để mặc em trong bóng tối,
Sờ soạng tìm một cuốn,
Giữa những giá sách,
Hẳn nhiên rồi, không phải cuốn đó
Chẳng mấy chốc em hiểu liền sau đó,
Khi tới bàn của cô thủ thư,
Dưới cái nhìn thương hại của cô giáo của mình,
Cái nhìn theo em ra tận đường phố,
Nơi em sợ không dám dừng lại,
Ðể coi cái cuốn cầm trong tay là cuốn chi chi
Cho tới khúc ngoặt ở một góc phố.
6
Dark evening, gray old tenement,
A white cat in one window,
An old man eating his dinner in another.
Everyone else hidden from view,
Like the one who waits for the tub
To fill up with hot water
While she undresses before a mirror
Already beginning to steam over.
Imagination, devil's helper,
Made me glimpse her two breasts
As I hurried by with my face tucked in my collar,
Because the wind was raw.
6
Chiều âm u, nhà cũ, xám
Một con mèo trắng ở 1 cửa sổ
Một ông già ăn, ở 1 cái khác
Mọi người khác thì đều tránh né cái nhìn
Như 1 kẻ đợi nước nóng vô đầy bồn tắm
Nàng bèn cởi đồ, trước 1 tấm gương đã mờ hơi nước
Tưởng tượng, như tên hầu của con quỉ dâm đãng
Bèn giúp Gấu đưa 1 cái nhìn len lén bộ ngực của nàng
Trong lúc kéo cao cổ áo
Ấy là vì ngọn gió thì mới căm căm làm sao!
The
Invisible
Trong vương quốc của những
người đã chết
Tôi vẫn thường thơ thẩn đi về...
Hát ở đâu đâu...
1
It was
always here.
Its vast
terrors concealed
By this costume party
Of flowers
and birds
And children
playing in the garden.
Only the
leaves tell the truth.
They rustle darkly,
Then fall
silent as if listening
To a dragonfly
Who may know
a lot more of the invisible,
Or why else
would its wings be
So translucent in the light,
So swift to
take flight,
One barely
notices
It's been
here and gone.
2
Don't the
shadows know something about it?
The way they, too, come and go
As if paying
a visit to that other world
Where they do what they do
Before
hurrying back to us.
Just today I
was admiring the one I cast
As I walked alone in the street
And was
about to engage it in conversation
On this very topic
When it took
leave of me suddenly.
Shadow, I
said, what message
Will you bring back to me,
And will it
be full of dark ambiguities
I can't even begin to imagine
As I make my
slow way in the midday sun?
3
It may be
hiding behind a door
In some office building,
Where one
day you found yourself
After hours
With no one
to ask for directions,
Among the hundreds of doors
All lacking
information what sort of business,
What sort of drudgery goes on
Inside its
narrow, poorly lit rooms.
Some
detective agency
That'll find
God for a small fee?
Some company ready to insure you,
Should one day,
Despite the
promises of your parish priest,
You turn up in hell?
The long
hallway ends at a window
Where even the light of the dying day
Seems old and
dusty.
It
understands what waiting is,
And when found out
Appears
surprised to see you here.
4
The moment
you shut off the lamp,
Here they are again,
The two dead
people
You called
your parents.
You'd hoped
you'd see tonight
The girl you loved once,
And that
other one who let you
Slip a hand under her skirt.
Instead,
here's that key in a saucer of small change
That wouldn't open any lock,
The used
condom you found in church,
The lame crow your neighbor kept.
Here's the
fly you once tortured,
A rock you
threw at your best friend,
The pig that let out a scream
As the knife
touched its throat.
5
People here
still tell stories
About a blind old man
Who rolled
dice on the sidewalk
And paid children
In the
neighborhood
To tell him
what number came up.
When they
were away in school,
He'd ask anyone
Whose steps
he heard,
The mailman
making his rounds,
The
undertakers loading a coffin in their black wagon,
And you, too, mister,
Should you
happen to come along.
6
Dark
evening, gray old tenement,
A white cat in one window,
An old man
eating his dinner in another.
Everyone else hidden from view,
Like the one
who waits for the tub
To fill up with hot water
While she
undresses before a mirror
Already beginning to steam over.
Imagination,
devil's helper,
Made me
glimpse her two breasts
As I hurried
by with my face tucked in my collar,
Because the wind was raw.
Dear Miss
Russell:
Nights, you
took me on a private tour
Of the empty town library.
I could
hardly keep up
As you
darted along the rows of books,
Whispering their names,
Pointing out
the ones I ought to read,
Then
forgetting all about me,
Pulling the light cord
And leaving
me in the dark
To grope for a book
Among the shelves,
Surely the
wrong one,
As I was
soon to learn
At the checkout desk
Under your pitying gaze
That
followed me into the street
Where I dared not stop
To see what
I held in my hand
Until I had rounded the corner.
8
A rusty key
from a cigar box full of keys
In a roadside junk shop.
The one I
held on to a long time
Before I let it slip
Through my
fingers.
Most likely,
when it was still in use,
The reclusive author
Of "The
Minister's Black Veil"
Was still cooped up
In his
mother's house in Salem.
It opened a
small drawer
With a stack
of yellowed letters
In a dresser with a mirror
That gave
back a pale face
With a pair of feverish eyes
In a room
with a view
Of black, leafless trees
And red
clouds hurrying at sunset,
Where soon tears fell
Causing the
key to go rusty.
9
O Persephone, is it true
what they say,
That everything that is beautiful,
Even
for one fleeting moment,
Descends to you, never to return?
Dressmaker
pinning a red dress in a store
window,
Old man
walking your sickly old dog,
Even you little children holding hands
As you
cross the busy street with your
teacher,
What hope do
you have for us today?
With the sky darkening so early,
The first
arriving flakes of snow,
Falling here
and there, then everywhere.
10
Invisible
one, watching the snow
Through a dark window
From a row
of dark schoolhouse windows,
Making sure the snowflakes fall
In proper
order
Where they
were fated to fall
In the gray yard,
And hush the
moment they do.
The crow
nodding his head
As he walks by
Must've been
a professor of philosophy
In a previous life
Who despite
changed circumstances
Still opens his beak
From time to
time
As if to
address his adoring students,
And seeing nothing but snow,
Looks up
puzzled
At one of
the dark windows.
11
Bird
comforting the afflicted
With your song,
The one or
two lying awake
In the vast slumber
Of small
town and countryside,
who know
nothing of each other
As they listen intently
To every
little tweet
Mraid
they'll do something
To make it hush.
In the cool,
silvery light,
The outline
of the window visible,
Some trees in the yard
About to let
go of the night,
The others
in no big hurry.
Charles Simic:
Master in Disguieses
Trong vương quốc của những
người đã chết
Tôi vẫn thường thơ thẩn đi về...
Thơ GNV
1
Nó luôn luôn ở đó.
Những nỗi ghê rợn rộng lớn của nó thì được giấu kín
Bằng bữa tiệc đại tiệc bận đồ lớn này:
Ba muơi năm mới có ngày hôm nay, vui sao nước mắt lại trào?
Nào hoa, nào chim
Và những đứa trẻ chơi ở công viên Lê Văn Tám
Chỉ những chiếc lá nói sự thực
Chúng rì rào âm u
Rồi buông mình xuống
Như lắng nghe một con chuồn chuồn
Có thể biết khá nhiều về những kẻ vô hình,
Hay là tại sao cánh của nó lại trong mờ như thế, dưới ánh sáng
Nhanh như thế, mỗi khi cất cánh
Vừa mới thấy nó, mà đã bay đi mất rồi:
Chuồn chuồn có cánh thì bay
Có thằng VC đang rình mày đây nè!
2
Liệu những bóng đen biết gì về
nó?
Cái cách mà chúng, cũng thế, tới và đi
Như làm 1 cú viếng thăm vương quốc của những người đã chết
Nơi chúng làm điều chúng làm
Trước khi vội vã trở lại với chúng ta
Đúng ngày hôm nay Gấu trầm trồ
chiêm ngưỡng một cái bóng đen mà
Gấu tóm được
Trong khi đi một mình trên con phố Nguyễn Du tưởng tượng
Và Gấu vừa mới mon men gạ chuyện
Thì bóng đen này đã bất thình lình rời bỏ Gấu
BHD đó ư, Gấu gọi theo?
Thông điệp nào em mang về cho anh cu Gấu?
Liệu nó thì đầy những hàm hồ u tối
Gấu không thể nào mà biết được, dù tưởng tượng cách mấy,
Trong khi lừ đà lừ đừ giữa trưa, một ngày nắng ấm Sài Gòn?
4
Đúng vào lúc bạn tắt đèn
Họ trở lại
Hai người đã mất
Bạn gọi họ là hai đấng sinh thành.
Bạn sẽ mơ đêm nay
Bạn gặp lại cô bạn gái ngày nào
Cô gái đã từng yêu bạn
Và một cô khác nữa
Đã từng cho phép
Bàn tay của bạn lùa bên dưới
Chiếc áo bà ba của cô.
Thay vì vậy, thì đây là chiếc
chìa khóa,
trên cái dĩa đựng ba thứ lặt vặt,
chẳng thể mở bất cứ 1 cái cửa
Cái áo mưa đã xài rồi bạn kiếm thấy ở nhà thờ
[và ở blog của hòa thượng THT],
Con quạ què mà người hàng xóm của bạn giữ
Đây là con ruồi mà bạn đã tra
tấn
Cục đá bạn ném vào người bạn tốt nhất của bạn
Con heo ré lên một tiếng rùng rợn
Khi mũi dao thọc vô cổ của nó
5
Người ở đó vẫn truyền tụng
Về một ông già mù
Thẩy xúc xắc bên lề đường
Và giúi tiền cho mấy đứa con nít
Để chúng cho ông biết
Con lục, hay con nhất.
Khi chúng ở lớp học
Ông hỏi bất cứ một người
Khi nghe tiếng chân
Anh đưa thư đi lòng dzòng
Đám nhà hòm đưa hòm lên xe tang
Hay chính ông, Thưa Ngài
Nếu ông lớ ngớ mò tới đó
7