*

 



Six Poems

Charles Simic

Nineteen Thirty-Eight

That was the year the Nazis marched into Vienna,
Superman made his debut in Action Comics,
Stalin was killing off his fellow revolutionaries,
The first Dairy Queen opened in Kankakee, Ill.,
As I lay in my crib peeing in my diapers.

“You must have been a beautiful baby,” Bing Crosby sang.
A pilot the newspapers called Wrong Way Corrigan
Took off from New York heading for California
And landed instead in Ireland, as I watched my mother
Take a breast out of her blue robe and come closer.

There was a hurricane that September causing a movie theater
At Westhampton Beach to be lifted out to sea.
People worried the world was about to end.
A fish believed to have been extinct for seventy million years
Came up in a fishing net off the coast of South Africa.

I lay in my crib as the days got shorter and colder,
And the first heavy snow fell in the night.
Making everything very quiet in my room.
I believe I heard myself cry for a long, long time.

Một Chín Ba Tám

Đó là năm binh đoàn Nazi tiến vào Vienna,
Siêu nhân lần đầu xuất hiện trên báo hình Action Comics,
Stalin làm thịt cựu chiến hữu,
Tiệm Dairy Queen khai trương tại Kankakee, Ill.,
Còn tớ thì nằm trong máng cỏ, tè ướt đẫm tã.

“Mi hẳn sẽ là 1 đứa bé cực đẹp”, ca sĩ Bing Crosby thổi tớ.
Một viên phi công mấy tờ báo gọi là “Corrigan Lầm Đường”
cất cánh tại New York, nhắm California
nhưng lại hạ cánh tại Ireland,
trong lúc tớ ngắm nghía bà mẹ của tớ lấy cái vú đầy ứ sữa ra khỏi áo
và đưa nó xuống gần miệng tớ.

Có một trận bão khủng vào Tháng Chín,
nhấc lên cả 1 rạp hát ở Westhampton Beach và thẩy xuống biển.
Dân chúng lo lắng sắp tận thế.
Một chú cá tuyệt chủng từ 70 triệu năm về trước,
bèn xuất hiện, và lọt lưới 1 anh thuyền chài ở phía bên ngoài bờ biển Nam Phi.

Tớ nằm trong máng cỏ trong khi ngày tháng cứ thế kéo dài lê thê,
ngày một ngắn hơn, và lạnh hơn.
Và một trận tuyết nặng nề đầu tiên sẽ rơi xuống đêm nay.
Làm mọi thứ trong căn phòng của tớ càng thêm im ắng.
Và tớ nhớ là, tớ đã khóc, đã khóc, một thời gian thật lâu.

Graveside Oration

Our late friend hated blue skies,
Bible-quoting preachers,
Politicians kissing babies,
Women who are all sweetness.

He liked drunks in church,
Nudists playing volleyball,
Stray dogs making friends
Birds singing of fair weather as they crap.

Điếu văn bên mồ

Ông bạn mới mất của chúng ta ghét trời xanh
Mấy ông Thầy Chùa trích dẫn Kinh Phật
Những chính trị gia hôn con nít
[Và, tất nhiên, ghét con nít hát, đêm qua em mơ gặp Bác H. !]
Ghét đờn bà ngọt ngào như mía lùi

Bạn tôi thích nhậu ở nơi Cửa Phật, như Lỗ Trí Thâm
Thích mấy em trần truồng chơi bóng chuyền
Chó hoang kết bạn
Chim xoa đầu thời tiết, khi chúng đang ị.

Dead Season

This landscape with its somber skies
Must have fallen in love
With a story by Edgar Allan Poe.
One of its birch trees could be his Eleonora,
And the other, further on, Ligeia.

Life is a dream within a dream,
Whisper the fallen leaves under our feet.
The old house, softly lit from within
By its copper pots and mirrors,
Seems even more abandoned this evening. 

What if I were to knock on its door?
Keeping in mind, as I push it open
And enter cautiously, that for Poe
Beauty could be the cause of sudden death.

Mùa Chết

Khung cảnh này với bầu trời xám xịt của nó,
hẳn là đang khật khừ vì tương tư,
một câu chuyện của Edgar Allan Poe.
Một trong những cây bu lô hẳn là Eleonora của ông ta
Và cái cây kia, có thể là Ligeia.

Đời là mơ trong mơ,
Những lá khô dưới chân chúng ta thì thào.
Căn nhà cổ, sáng nhè nhẹ từ bên trong nó,
Qua mấy cây đèn đồng, và những tấm gương,
Có vẻ hoang phế hơn nhiều,
Vào một buổi chiều tối như thế này.

Chuyện gì xẩy ra nếu tôi gõ cửa?
Và luôn nhớ rõ điều này,
Khi rón rén bước vô căn nhà,
Với Poe,

Cái Đẹp có thể là nguyên nhân của cái chết bất thần.

Charles Simic

The Paris Review, Spring 2010


Số này có 6 bài thơ của Simic. TV đã đi 4 bài

In That Big House

When she still knew how to make shadows speak
By sitting with them a long time,
They talked about her handsome father,
His long absence, and how the quiet
Would fill the house on snowy evenings.
 

"Tell us, child, are you afraid?" they'd ask,
While the girl listened for steps in the hallway,
The long, dim one with a full-length mirror
That's been going blind like her grandmother
Who could no longer find or thread a needle 

As she sat in the parlor remembering some actors
Her son brought to dinner one night,
The one young woman who wandered off by herself
And was found later, after a long search,
Floating naked in the black water of the pond.

 
Keep This to Yourself 

There are country roads now that are empty.
They'll hold on to the light of the day

A bit longer, mindful some boy
May be heading home after a game.

Whoever he is, he'll have to hurry.
This lovely moment won't last long.
The road before him lies white
Here and there under the dark trees, 

As if some mad girl in the neighborhood
Had emptied her linen closet
And had been spreading her things
Over the soft late summer dust.

 
Our Salvation

What I hate are short winter days,
Cold and snowless afternoons,
The dark night in a hurry to fall
After the last school bus passes.


I dislike a woman who won't light
But one lamp in the house,
Who keeps the heat way down
And wears three sweaters and a shawl.

What drives me to despair are meals
Eaten in silence with the TV on,
The recital of the day's horrors
Followed by a grim weather report. 

It breaks my heart to go to bed
Every night in a room without heat
With the one who still has strength
To pray to God for our salvation.

Sự Cứu Chuộc Của Chúng Ta

 
Tớ ghét những ngày đông,
ngắn ngũn,
cụt thun lủn.
Những buổi chiều lạnh, đếch có tuyết.
Đêm chỉ chờ,
xổng ra,
là chụp xuống,
ngay sau khi chuyến xe buýt sau cùng,
chở học sinh,
vừa đi qua. 

Tớ đếch khoái mấy mụ đàn bà,
chẳng thèm thắp đèn đóm trong nhà.
Ấy chết, xin lỗi,
chỉ 1 ngọn.
Rồi mặc ba bốn cái áo ấm,
và còn thêm chiếc khăn choàng ! 

Điều làm tớ chán nhất,
là những bữa ăn tối,
trong câm lặng,
trước màn hình.
Cái mặt vuông khốn kiếp,
[mượn chữ của ông tiên chỉ VP]
đang lèm bèm,
theo kiểu biên niên,
về những điều ghê rợn,
xẩy ra trong ngày.
Chấm dứt bằng bản tin thời tiết,
cũng khốn kiếp! 

Trái tim tớ như vỡ ra,
khi kéo lê thân mình
tới cái giường.
Đêm nào thì cũng vậy.
Trong căn phòng không có máy sưởi ấm.
Với cái người vưỡn còn đủ sức lực,
để cầu nguyện Thượng Đế,
cho sự cứu chuộc của đôi ta!

Note: Số báo này còn 1 bài phỏng vấn Ray Bradbury, tay chuyên viết viễn tưởng thần sầu, tác giả Fahrenheit 451.
Báo này đã từng phỏng vấn ông, vào cuối thập niên 1970, nhưng bỏ dở, không biết tại sao, với cả hai bên. Bài phỏng vấn mới hoàn tất [thay thế] bài cũ, mà bản thảo còn nằm trong 1 trong những ngăn kéo của tác giả.
Chúng ta chưa từng đọc 1 bài phỏng vấn nào của 1 tác giả viễn tưởng, và có lẽ nên đi 1 bài, bởi là vì câu trả lời sau đây của tác giả:

Một trong những truyện phổ thông nhất của ông trong cuốn Ký sự Martian [The Martian Chronicles], là “Rồi cơn mưa nhẹ tới”, viết về 1 căn nhà cơ khí hoá [a mechanized house], vẫn tiếp tục hoạt động sau khi ăn bom nguyên tử. Không có người ở trong đó. Ông lấy đâu ra ý tưởng này?

Sau khi Hiroshima ăn bom, tôi nhìn thấy 1 tấm hình 1 căn nhà, với bóng của những người đã từng sống trong đó in lên tường, do sức nóng, và sức đẩy của trái bom. Người thì đi rồi nhưng bóng còn ở lại. Tôi khủng quá, và viết truyện này.

Ui chao đúng là THNM! Bởi vì, bỗng dưng Gấu lại nhớ đến xứ Mít!

Có 1 "ẩn dụ" nào đó, liên quan đến 1 trái bom gì gì đó, và căn nhà Mít đầy người, nhưng "có thể", bóng của họ thì không còn, hiểu theo một nghĩa biểu tượng nào đó, thí dụ, cái bóng đó tượng trưng cái phần tốt đẹp của Mít chăng?

Phạm Cao Củng, ông vua viết truyện trinh thám Mít, Gấu hồi nhỏ mê ông như điên, có 1 truyện tương tự ẩn dụ trên, nhưng may mắn làm sao, ngược lại. Nhân vật trong truyện là 1 sát thủ giống y chang sát thủ KGB trong From Russia With Love, Từ Nga về với tình yêu, mỗi lần làm thịt ai, là chỉ bắn 1 phát, ngay tim. Nhân vật của PCC cũng vậy, và lần đó, anh ta được thuê làm thịt 1 đại gia Ðỏ cực độc, chắc chắn gốc Bắc Kít. Khi tay này vừa ló ra, là anh chơi một phút, đúng tim, nhưng đạn lép!
Và viên đạn lép đã giết sạch cái ác ở trong người tên VC cực ác này!

Sau hai người thành bạn!

Ui chao Gấu cứ tưởng tượng mình đúng là đại sát thủ kể trên!
Tưởng tượng không thôi mà đã sướng mê tơi rồi!
Phạm Cao Củng có rất nhiều truyện trinh thám thần sầu, Kho vàng Ba Bể, Vết Tay Trên Trần…, thí dụ, với nhân vật thám tử Kỳ Phát, cực kỳ thông minh, cực kỳ mê gái, cực kỳ nhân hậu, cực kỳ... Gấu!

Kho Vàng Ba Bể kể câu chuyện hai chị em gái, cùng mê Kỳ Phát, có dòng suối Kim Tuyền, cứ mỗi năm tới mùa lũ, vào những ngày “đó đó”, là trong nước có vàng vụn như cát, Kỳ Phát tìm ra nguồn của nó, là kho vàng nhà họ Mạc…