Shadow
Publishing Company
This couple
strolling arm in arm
Must be
figments of someone's revery.
They stop
often to linger over a kiss,
But when
people look their way,
It's as if
they do not see them.
It's the
heat, the blue dusk,
The air of
enchantment
On the
street of overgrown lilacs
And screened
porches
Where a door
is already open for them.
An old woman
waits in the dim entrance
With a
pitcher of cold lemonade
And two tall
glasses on a tray.
She wants
them to rest awhile
In her own
wedding bed and they obey.
Her late
husband was an eye doctor.
His surgical
instruments lie in glass cage
Gleaming
like cold moonlight
In dark
cuffs, he made the blind see
By removing
their bandages.
In a room
shaded against the heat,
With a few
slender lines of light
On the high
ceiling,
And that
strange sense of taking on the life
Of someone
unknown just then,
Lying there,
closing one's eyes in revery,
A figment
among figments
Living one
of their blessed moments
Without
recognizing the century.
Only the
scent of the lilacs is real.
Cái cặp nam
nữ kia, tản bộ, tay trong tay
Hẳn là từ cơn
mơ mòng của 1 ai đó bước ra
Họ cứ đi, được chừng dăm, muời bước
Là bèn ngưng
lại để hôn nhau 1 phát
Nhưng mọi
người, khi nhìn về phía đó
Thì, như thể không thấy cặp tình nhân.
Cái nóng, cái
chạng vạng màu xanh
Cái không khí
hớn hở
Con phố
tử đinh hương mọc tràn lan
Và những cổng
vòm chiếu sáng
Nơi 1 cái cửa
đã mở sẵn cho họ
Một bà già đợi
họ trong lối vô mờ mờ
Với 1 bình
lemonade lạnh
Và hai cái
ly trên 1 cái khay
Bà nói họ có
thể nghỉ ngơi một chốc
Trên cái giường
cưới của chính bà và họ vâng lời.
Ông chồng đã
mất của bà già xưa là một bác sĩ mắt
Những dụng cụ
y khoa của ông thì để ở trong một cái chuồng thuỷ tinh
Chúng long
lanh như ánh trăng lạnh
Trong hai
tay áo xậm, ông làm cho người mù nhìn thấy
Bằng cách gỡ
bỏ những miếng băng
Trong căn phòng
dâm chống lại cái nóng
Trần nhà cao
le lói vài tia sáng mỏng manh
Và cái cảm
quan là lạ đánh vô cuộc đời
Một ai đó đếch quen, đến lúc đó
Nằm đó,
nhắm
mắt du mình vào mơ mòng
Một bịa đặt
trong những bịa đặt
Sống những
khoảnh khắc được ân sủng nhất
Đếch thèm nhận
ra thế kỷ…
Chỉ có mùi tử
đinh hương là có thực!
The World's
Greatest Ventriloquist
Neon at
sundown, early shadows
Going to
meet the one and true darkness.
Avenue where
I was a child in a shoe box,
A soap
bubble above the fire escapes,
A few
endazzled windows at the horizon,
The rest
shaded, curtained and vacant.
The bearded
old man on the corner,
The one
drinking out of a brown paper bag,
The one who
declares himself
The world's
greatest ventriloquist,
We are all
his dummies, he says
When he
chooses to say anything:
Young lovers
carrying tall cages
With
frightened song birds ...
Some hoodlum
prince waving
A hundred
dollar bill out of a passing car.
The blind
doomsayer lifting his board
For all to
read . . .
So, I'm the
eat's paw, I said,
And went off
shadowboxing
With my
reflection
In a row of
store windows
That already
had that seen-a-ghost look
Against
Winter
The truth is
dark under your eyelids.
What are you going to do about it?
The birds
are silent; there's no one to ask.
All day long you'll squint at the gray sky.
When the wind blows you'll shiver like straw.
A meek
little lamb you grew your wool
Till they came after you with huge shears.
Flies hovered over your open mouth,
Then they, too, flew off like the leaves,
The bare
branches reached after them in vain.
Winter
coming. Like the last heroic soldier
Of a defeated army, you'll stay at your post,
Head bared to the first snowflake.
Till a
neighbor comes to yell at you,
You're
crazier than the weather, Charlie.
Charles Simic: The Paris
Review Winter 1995
Note: 1995.
Đây chắc là số The Paris Review
đầu tiên của Gấu!
Mua vì bài
phỏng vấn Steiner.
Charles Simic
Against Winter
The truth is dark under
your eyelids.
What are you going to do about it?
The birds are silent; there's no one to ask.
All day long you'll squint at the gray sky.
When the wind blows you'll shiver like straw.
A meek little lamb you
grew your wool
Till they came after you with huge shears
Flies hovered over your open mouth,
Then they, too, flew off like the leaves,
The bare branches reached after them in vain.
Winter coming. Like the
last heroic soldier
Of a defeated army, you'll stay at your post,
Head bared to the first snowflake.
Till a neighbor comes to yell at you,
You're crazier than the weather, Charlie.
The Paris Review, Issue 137,1995
Chống Đông
Sự thực thì mầu xám dưới
mi mắt anh
Anh sẽ làm gì với nó?
Chim chóc nín thinh; không có ai để hỏi.
Suốt ngày dài anh lé xệch ngó bầu trời xám xịt
Và khi gió thổi, anh run như cọng rơm.
Con cừu nhỏ, anh vỗ béo bộ
lông của anh
Cho tới bữa họ tới với những cây kéo to tổ bố
Ruồi vần vũ trên cái miệng há hốc của anh
Rồi chúng cũng bay đi như những chiếc lá
Cành cây trần trụi với theo nhưng vô ích.
Mùa Đông tới. Như tên lính
anh dũng cuối cùng
Của một đạo quân bại trận, anh sẽ bám vị trí của anh
Đầu trần hướng về bông tuyết đầu tiên
Cho tới khi người hàng xóm tới la lớn:
Mi còn khùng hơn cả thời tiết, Charlie.