*

 



POEMS 1910

SUPPLICATION

The sea took a sailor into its depths–
His mother, unaware, goes to light
a tall candle before the Virgin Mary,
that he return soon and meet with fine weather-
all the while turning windward her ear.
But as she prays and supplicates,
the icon listens, solemn and sad, well aware
that he'll never come back, the son she awaits.

THE FIRST STEP

The young poet Eumenes complained
to Theocritus* one day:
'Two years have passed since I began to write,
and all I've composed is just one idyll.
It is my only completed work.
Alas, it's high, so I see,
the stairway of Poetry is so very high;
and from the first step, where I stand,
miserable me, I'll never climb higher.'
Theocritus said: 'These words
are blasphemous and unbecoming.
Even though you stand on the first step,
you still ought to be proud and happy.
To have come so far is no small matter;
to have done so much is great glory.
F or even this first step is still
by far above the common people.
In order to set foot upon this step,
you must be in your own right
a citizen in the city of ideas.
It is both difficult and rare
to be made a citizen of that city.
In its agora you come across Lawgivers
that cannot be deceived by any opportunist.
To have come so far is no small matter;
to have done so much is great glory.'

C.P Cavafy

CONSTANTINE CAVAFY
1863-1933
 

This poem has often been quoted, because it fits well the division of Europe, after World War II, by the Cold War. Nobody seems to have paid attention to the date of its writing, 1898. Cavafy, though he explored in his poems all the aspects of his Hellenistic world, including the Greek-speaking Byzantine empire, understood the word "barbarian" in its original Greek meaning, as applied to all those who are outside and have, instead of human speech, incoherent gibberish. His intuition allowed him to capture a centuries-old opposition between the inside and the outside of civilization.

Bài thơ này, thường được trích dẫn, vì nó thật hợp với sự phân chia của Âu Châu, sau Đệ Nhị Thế Chiến, bởi Cuộc Chiến Tranh Lạnh. Hình như chẳng có ai để ý đến cái chuyện là bài thơ được làm vào năm 1898. Cavafy, mặc dù khai triển trong bài thơ của mình những sắc thái của thế giới La Hy của ông, bao gồm luôn cả đế quốc Byzantine nói tiếng Hy Lạp, đã hiểu từ “rợ” theo cái nghĩa cổ xưa của tiếng Hy Lạp, như nó được áp dụng cho những người ở bên ngoài, và, thay vì nói tiếng người, thì nói 1 thứ tiếng chí choé không làm sao hiểu được! Trực giác của ông cho phép ông nắm bắt được sự đối nghịch từ bao nhiêu đời giữa Đàng Ngoài và Đàng Trong của 1 nền văn minh!

WAITING FOR THE BARBARIANS 

What are we waiting for, assembled in the forum?

The barbarians are due here today. 

Why isn't anything going on in the senate?
Why are the senators sitting there without legislating?

Because the barbarians are coming today.
What's the point of senators making laws now?
Once the barbarians are here, they'll do the legislating. 

Why did our emperor get up so early,
and why is he sitting enthroned at the city's main gate,
in state, wearing the crown?

Because the barbarians are coming today
and the emperor's waiting to receive their leader.
He's even got a scroll to give him,
loaded with titles, with imposing names.

Why have our two consuls and praetors come out today
wearing their embroidered, their scarlet togas?
Why have they put on bracelets with so many amethysts,
rings sparkling with magnificent emeralds?
Why are they carrying elegant canes beautifully worked in silver and gold? 

Because the barbarians are coming today
and things like that dazzle the barbarians 

Why don't our distinguished orators turn up as usual
to make their speeches, say what they have to say? 

Because the barbarians are coming today
and they're bored by rhetoric and public speaking. 

Why this sudden bewilderment, this confusion?
(How serious people's faces have become.)
Why are the streets and squares emptying so rapidly,
everyone going home lost in thought? 

Because night has fallen and the barbarians haven't come.
And some of our men just in from the border say
there are no barbarians any longer. 

Now what's going to happen to us without barbarians?
Those people were a kind of solution. 

Translated from the Greek by Edmund Keeley and Philip Sherrard
Czeslaw Milosz tuyển chọn & giới thiệu
 

Note: Bạn đọc bài thơ này, không thể không nghĩ đến cái cảnh Big Minh chờ VC tới để bàn giao Miền Nam!
Nhưng cái câu chót mới thê luơng:
Giả như không có VC Bắc Kít, thì làm sao có giải pháp [chót]… Lò Cải Tạo?
Ui chao, đúng là THNM mất rồi !
Hà, hà !

Đợi bọn rợ

Đợi cái chi chi, chúng ta họp ở đây, ở diễn đàn này?
Đám rợ tới hẹn lại lên, là bữa nay 

Thế thì cái gì xẩy ra ở Thượng Viện?
Tại sao mấy đấng nghị sĩ lại ngủ gà ngủ gật không chịu làm luật?

Một khi đám rợ tới, thì để tụi nó làm luật. 

Tại sao mới sáng sớm Big Minh đã ngồi ở Dinh Gia Long,
Y phục chỉnh tề,
đầu đội vương miện VNCH? 

Bởi vì bữa nay đám rợ tới,
Và Big Minh chủ tịt VNCH ngồi ở Dinh GL,
chờ gặp chủ tướng của bọn rợ là me-xừ Bùi Tín
để bàn giao Miền Nam.
Không thấy tay Người cầm bản đồ Miền Nam,
cùng là danh sách kho tàng, của cải, tiền bạc, kim quí… ? 

Tại sao hai vị Cố Vấn Tối Cao và Thủ Lĩnh Quân Đội VNCH
cũng có mặt bữa nay?
Kìa coi kìa, hai vị áo choàng, khăn choàng xúng xính,
Tại sao họ đeo nhiều vòng tay đính rất nhiều thạch anh,
Những chiếc nhẫn đính rất nhiều kim cương?
Tại sao họ chống những cây ‘quốc trượng’ vàng, ‘quốc trượng’ bạc?

Bởi vì bọn rợ tới ngày hôm nay
Và những vật như thế làm choáng mắt chúng. 

Tại sao những nhà diễn thuyết bậc Thầy
của Miền Nam chúng ta không xuất hiện,
với những bài diễn văn thần sầu của họ? 

Ui chao, bọn rợ không khoái tí nào, ba thứ văn chương tu từ,
hào nhoáng, thùng rỗng kêu to,
và những bài nói chuyện dành cho công chúng.

Tại sao cái sự hỗn độn hoang mang như thế đó?
(Kìa coi kìa, vẻ mặt mọi người mới nghiêm trọng làm sao)
Tại sao phố xá vắng hoe,
quảng trường chẳng còn một mống, nhanh đến như vậy?
Mọi người đều về nhà ư, họ mất trí hay sao?

Bởi vì đêm xuống, mà bọn rợ vưỡn chưa thấy tới
Và mấy tên lính VNCH gác ở Bến Hải cho biết,
chẳng còn bọn rợ nào hết!