|
Saigon ngày nào của GCC
manhhai
Saigon 1965 - Trước Quốc Hội
Passage Eden. Xe bún ốc, Gấu thường ghé
mỗi khi thèm, thay vì cái croissant, ở Quán Chùa,
cũng khu này, ở mặt đường Tự Do phía bên kia tòa
nhà.
Xe bún ốc ở hành lang passage Eden. Ngồi ở đó, nhìn
ra khu vườn trước Tòa Đô Chính, nhìn quá
tí nữa, tới Rạp Rex.
Lạ, đọc Một Chủ Nhật Khác, Gấu cứ đinh ninh, cú gặp gỡ sau
chót giữa cô học trò và trung uý Kiệt phải
ở quanh quất đâu đây, quái quỉ thế.
Gấu gặp BHD, lần chót, thì là ở 1 cái quán
gần Chợ Bến Thành. Em đi chợ, Gấu tình cờ chạy xe lang thang
khu này, nhìn thấy em, và cả hai kiếm 1 cái quán
ngồi.
Có vẻ như do đọc cái cảnh gặp gỡ của Kiệt với cô học
trò làm Gấu nhớ ra lần gặp BHD của Gấu. Em nói, anh
đưa em tí tiền, em bù vô số tiền mẹ đưa đi chợ, em lỡ
tiêu quá 1 chút, và không muốn giải thích…
Bạn đọc đoạn MCNK, khúc này, thì tưởng tượng ra được nỗi đau của Gấu.
Cô học trò, nói, trông anh như thằng ghiền….
****
Vào lúc không chờ đợi, Oanh gặp lại Kiệt.
Đó là buổi sáng thứ Năm, đầu tháng Tám.
Oanh xuống phố có hẹn với người bạn trai đi xem chiếu bóng.
Người bạn quen đã lâu, từ năm nàng còn học trung
học, nài nỉ nàng dành cho buổi sáng ấy trước
ngày nàng lên đường. Chủ nhật, Oanh đi. Anh ta học quân
y, vừa thi ra trường xong và đang chờ ngày chọn đơn vị. Anh
ta bảo: Anh có thể ra Quảng Trị, hoặc Kontum, hoặc An Lộc… Oanh cười:
Bắt chẹt Oanh quá vậy, để Oanh đi cho yên mà. Nói
vậy, nhưng rồi Oanh cũng nhận lời một cách bình tĩnh. Những
ngày còn lại quá trống trải, nhàn rỗi.
Tình cờ xui khiến Oanh không xuống taxi ở nơi hẹn trước rạp
chiếu bóng mà lại xuống cách hai ba phố xa. Tự dưng
nàng nẩy ý muốn đi bộ thong thả một đoạn đường dưới hàng
me xanh mướt rào rạt những gió của một ngày ẩm. Nàng
hài lòng vì đã nhận lời mời của bạn. Buổi sáng
tình tứ, dễ thương. Nếu không có hẹn chắc nàng
cũng chẳng thể ở trong nhà, nàng sẽ phải xuống phố một mình
hoặc mất công rủ bạn.
Vừa đi vài bước Oanh giật mình vì bàn tay ai
thình lình chụp giữ cánh tay đang buông xuôi
của nàng. Nàng há hốc, trông Kiệt đứng kế bên.
Nàng như bị trám miệng. Trời đất chông chênh trước
mắt. Bao nhiêu phản ứng Oanh thường tưởng tượng nếu chẳng may đụng
mặt Kiệt, đều không diễn ra. Nàng lạnh toát như một hình
nộm tuyết đắp đang tan rã nhưng đôi mắt lại hoen ấm. Nàng
không nghe không thấy gì nữa, bước đi bên Kiệt mặc
dù chàng không còn nắm giữ cánh tay.
Sự thay đổi của ánh sáng, mầu sắc, tiếng động bao quanh giúp
Oanh hồi tỉnh dần. Oanh rùng mình, rợn óc. Nàng bắt
đầu nghe lọt nửa câu hát nỉ non:… gió lộng gọi mùa
sang. Nàng nhìn thấy Kiệt ngồi trước mặt trong một quán
nước sâu hoắm. Bên ngoài trời xỉn, xa lắc.
Một
Chủ
Nhật Khác
19
Nhớ, hồi mới quen BHD, khoe với bạn Chất, anh
đi nói với đám Thất Hiền, mỗi lần em của nó nói,
nó coi như là sấm ngôn.
Về già, ngẫm lại, quả thế thực.
Thê lương nhất, là đúng thời kỳ Mậu Thân, lần đầu
có số điện thoại nhà em, nhờ Cô Nga, nữ điện thoại
viên trên Đài gọi giùm, biết chắc là sẽ
gặp ông bố.
Cật vấn 1 hồi khá lâu, rồi mới cho người gọi
BHD.
Gấu hỏi thăm boyfriend. Bạn cùng học Y Khoa. Em nói, OK lắm,
được lòng bố em lắm. Mỗi lần Sài Gòn dục dịch đảo chánh
là khệ nệ vác mấy bao gạo tới…
Im thật lâu, rồi nói, Gấu không làm thế được đâu!
Cái vụ đưa tí tiền còm, thì cũng thế.
Thê thảm hơn nhiều, như thể, làm gì có dịp như thế nữa đâu.
[Cái gì gì, hai người yêu nhau rất tình cờ
Như tình cờ gặp nhau giữa đám người xa lạ]
Cuốn MCNK là quà tặng của Nguyễn Đông Ngạc, trước khi mất.
Khi anh mất, chị Ngọc, bà vợ anh trao cho Gấu, luôn cả cái kính mát anh vẫn đeo
Không có nó, chắc Gấu cũng chịu chết, không làm
sao đọc được, nói gì độc giả Tin Văn.
Tất nhiên có đọc, trưóc 1975. Nhưng làm sao nhớ.
Nhớ làm sao nổi,1 câu văn rất đỗi tình cờ, như "Nàng lạnh toát như một hình
nộm tuyết đắp đang tan rã nhưng đôi mắt lại hoen ấm."
manhhai
SAIGON 1967 - Đường Nguyễn Du, cổng Vườn Tao Đàn
Cổng vô vườn Tao Đàn, phía đường Nguyễn Du. Lần
đầu tiên, Gấu đậu cái xô lếch bên hè đường,
phía bên trong vườn. Em đi bộ, phía bên kia đường,
vô vườn, Gấu vòng xe hoa, em thản nhiên ngồi lên,
đúng như em viết trong 1 lá thư sau đó. Những lần sau,
không dám đón ở đây nữa, vì quá gần
nhà, bèn rời qua phía cổng Hồng Thập Tự. Chạy xe được
1 quãng, thì tới 1 cái quán cà phê,
hủ tíu, như Gấu viết trong Tứ Tấu Khúc.
Nhớ là thời gian đó, cuối năm, lạnh, Gấu dậy sớm, chắc là
do lạnh, nên nhớ Hà Nội, xứ Bắc Kít, thế rồi bất thình
lình, nhớ Em khủng khiếp, và thế là lấy cái xô
lếch phóng 1 mách…
Chiếc xô lếch, là của bạn Chất. Bà cụ Chất nói,
mày lấy cái xe, đi làm, đừng đi xe đạp nữa, có
tiền rồi. Tao mua chiếc xe Nhật cho nó....
1967, đúng thời gian này.
Gấu, căn nhà ở hẻm Nguyễn Huỳnh Đức Phú Nhuận, chiếc solex ngày nào, và...
"Làm sao có thể quên được một người đã nói
yêu mình, lần đầu tiên trong đời. Cái lần anh đón
H. trên đường tới trường Gia Long, ngay lối vào vườn Tao Đàn,
buổi sáng sớm sau bao năm trời xa cách, H. đã tự nhiên
ngồi lên xe. Vậy là anh đã hiểu."
Thứ tình yêu đầy những passion mà anh có đó,
em không có, hay thứ tình yêu gồm một phần ba là
confiance, một phần ba là respect, một phần ba là "je ne sais
quoi" , có lẽ, hình như em đã yêu anh như vậy..
Chàng nhớ lời nàng nói, khi phải trả lời tại sao nàng
yêu chàng: "Tại vì anh yêu em nhiều quá."
Tình yêu của nàng giống như một sự đáp ứng, một
sự dội lại tình yêu của chàng. Một lần khác, nàng
trả lời: "Tại vì anh hơn em mười một tuổi." Nàng tỏ vẻ tin
cậy chàng, tin tưởng mối tình của chàng đối với nàng,
tình yêu đồng nghĩa với sự tin cậy, tin tưởng, và kính
trọng. Nàng là một cô gái thông minh, học
giỏi, mới lớn lên, đứng ngập ngừng ở ngưỡng cửa đời sống, tò
mò ngắm nghía đời sống, những người khác, thế giới,
tò mò ngắm nghía xen lẫn chút e dè sợ
sệt, và nàng hy vọng ở chàng, mong có chàng
ở bên cạnh trong đoạn đường đầu tiên khó khăn, nguy hiểm,
và đầy bất trắc đó, như vậy nàng sẽ yên tâm
hơn.
Cái vụ mấy năm trời xa cách, là cũng do đi làm,
có tiền, và có liên can tới bà cụ Chất.
Nhà BHD lúc đó rời lên Gia Long, 1 toà
building, không còn là cái nhà nhỏ ở đường
Phan Đình Phùng, nơi có cái máy nước ở
trước nhà, nhà có cái lan can, có cái
biển đề nhà sách gì đó, Gấu quên mất tên,
và cũng đã viết về nó rồi, trong Tứ Tấu Khúc.
Hai gia đình bà cụ Chất và BHD quen biết nhau từ Hà
Nội, mà hình như có tí bà con xa, Gấu
không rõ lắm.
Bữa đó, bà cụ C tới nhà chơi, và gia đình
BHD thấy Gấu đi làm, có tiền, công nhân viên
chính ngạch, bèn vơ vào, thế là bèn nói
với bà cụ C, cho nó làm cháu trong gia đình,
tức là làm chồng cô chị họ của BHD.
Cụ buột miệng, nó không muốn làm cháu ông
bà đâu, mà muốn làm con rể!
Thế là cấm cửa!
Nhớ ra rồi. Nhà sách ABC.Một cái tên
mang đi từ Hà Nội. Ông già BHD, hóa thân
thành ông già Kiệt trong MCNK. Kiệt thù bố, có
thể được "mặc khải" từ sự thù hận của BHD với ông via của em.
Một mình ta gọi ông ta là bố, là quá lắm
rồi. Ta không muốn mi phải gọi ông ta là bố.
Tất nhiên, còn giống Kafka. Có thể vì thế mà Sến coi Kafka, là Mít.
Là Bắc Kít, đúng hơn
manhhai
Saigon 1965 - Trước Quốc Hội
Passage Eden. Xe bún ốc, Gấu thường ghé
mỗi khi thèm, thay vì cái croissant, ở Quán Chùa,
cũng khu này, ở mặt đường Tự Do phía bên kia tòa
nhà.
|
Cơn mưa lớn
kéo dài bắt đầu từ lúc 15h chiều 15/4 và dồn dập ở quận Bình Tân, 6 và
huyện
Bình Chánh khiến một số tuyến đường bị ngập nặng. Trong ảnh: Nhiều
người đi xe
máy trên quốc lộ 1A đoạn qua quận Bình Tân, huyện Bình Chánh hứng nước
tóe ra từ
xe tải chạy qua.
|
Chiều nay Saigon đổ trận
mưa đầu mùa. (1) Trên ấy mưa chưa? Anh vẫn ngồi
quán cà phê buổi chiều? Anh có lên
uống rượu ở P.? Anh có trở lại quán S., với ai lần nào không? Sắp đến
kỳ thi.
Năm nay em không có mặt để nhìn trộm anh đi đi lại lại trong phòng, mặc
quân phục
đeo súng một cách kỳ cục. Anh có đội thêm nón sắt không? Năm đầu tiên
em gọi
anh là con Gấu. Hỗn như Gấu, đối với nữ sinh viên. Em có ngờ đâu anh là
Yêu Râu
Xanh...
Nhã
Ca [Nha's Case]
Note: Bữa
trước GCC có nhắc tới NMG và bài viết, đồng hồ ngưng chạy kể từ 30
Tháng Tư
1975, đối với đám Chống Cộng Điên Cuồng.
Không hẳn như vậy. GCC mới đọc 1 mẩu bài
viết của ông, về vụ này, đăng trên Hợp Lưu net:
Ký giả Hồ Ông & NQT
Note: Bức
hình chụp ngày 18/10/91, trước khi vô phòng thanh lọc. Phía sau có mấy
dòng, Gấu
Cái gửi mấy đứa nhỏ ở Lào báo tin mừng. Khổ nạn ba năm trời sắp qua.
Đâu
ngờ ở
thêm hai năm nữa, chờ kết quả thanh lọc, rồi chờ quyết định từ bên
y tế nhà
nước Canada, về tình trạng sức khoẻ Gấu Cái:
Xương sống có vết đen,
bẩm sinh, không hiểu có phải là mầm ung thư không!
Hà, hà!
Cuối cùng
OK, nhưng warning, tới, là phải tới ngay bịnh viện trình diện!
Ui choa, sao
nước người ta khác nước Mít quá như thế.
How many
languages do you know?
(Anh biết mấy
ngôn ngữ?)
Vào năm
1990, do đến trại tị nạn sau "tử điểm", tức là sau thời hạn được
"tự động" coi như là tị nạn chính trị, tôi phải trải qua thanh lọc,
qua đó nhà chức trách nước tạm dung sẽ quyết định coi đủ tư cách tị nạn
chính
trị, hay chỉ là di dân kinh tế.
Thời gian chờ
đợi thanh lọc thường trên dưới một năm. Với chúng tôi, nó còn là thời
gian
"chạy thuốc": liên lạc thân nhân ở nước ngoài nếu có, hoặc bạn bè, cơ
quan, đơn vị cũ… để xin tiếp tế và lo giấy tờ xác nhận, hoặc làm hồ sơ
bảo
lãnh. Nhân đọc một số báo (hình như thuộc lực lượng kháng chiến), ở
trong trại,
thấy tên nhà văn Trùng Dương, tôi viết thư tới bà, qua địa chỉ toà soạn.
"Thư của
bạn tới tôi sau khi đã đi gần hết nửa vòng trái đất," bà viết thư trả
lời,
từ một địa chỉ Hồng Kông, do đang được học bổng nghiên cứu về Trung Hoa
lục địa.
Bà than giùm, "Bạn qua trễ quá!"
Kèm, là thư
Nguyễn Ngọc Ngạn (khi đó là chủ tịch Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại), gửi
cho Trùng
Dương, "Bạn nhờ tôi can thiệp cho một ông bạn nào đó, nhưng lại quên
không
cho địa chỉ…". Tôi liên lạc. Anh trả lời, gửi tặng sách (The Will of
Heaven, chắc là muốn dặn dò khéo: hãy cố lo học tiếng Anh!).
Kèm giấy xác
nhận. Sau này gặp, anh cho biết, đã phải nhờ một tờ báo địa phương in
giùm, chỉ
bốn giấy chứng nhận, với tiêu đề Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại thật "hách
xì
xằng". Bốn tờ xác nhận, cho bốn người, lúc đó đang ở trại tị nạn. Ở
Thái
Lan, có Hồ Ông và tôi. Có thể, việc xác nhận là "bổn phận" của anh, với
tư cách đương kim chủ tịch Văn bút, nhưng cứ nghĩ đến cảnh anh loay
hoay nhờ cậy
người này người nọ "vẽ" giùm cho một "tác phẩm" hách xì xằng
như trên, thật đáng quí.
Tôi gặp Hồ Ông tại trại cấm Sikiew, do anh tới trại trước, và
đã trải qua thanh lọc. Anh dặn tôi, khi đi thanh lọc, phải "nổ",
đừng quá "khiêm tốn". Ngoài tờ giấy xác nhận củaVăn
bút, tôi có thêm được một tài liệu quí
giá cũng chẳng kém: cuốn Hai Mươi Năm Văn Học Miền Nam , còn
có tên thật "nổ" là Những Truyện Ngắn Hay Nhất Của Quê
Hương Chúng Ta, do Nguyễn Đông Ngạc xuất bản. Trong có
hình tôi, và vài dòng tiểu sử. Cuốn này
tôi cũng tình cờ vớ được ở trong trại. Chủ nhân cuốn sách,
một học trò tiếng Anh của tôi, đã tặng luôn cho
thầy, làm tài liệu thanh lọc.
Phỏng vấn
thanh lọc, thường do một sinh viên luật Thái Lan đảm trách, với một
thông dịch
viên, một người Việt ở Thái Lan. Như đa số ở đây, họ có cảm tình với
Miền Bắc.
Nhà thường có treo hình ông Hồ. Nhưng cảm tình hay không cảm tình, nói
chung, họ
cố dịch trung thực những gì họ nghe và hiểu được.
Trong cuộc
phỏng vấn, có mấy chi tiết thật lý thú liên quan tới "văn chương" có
lẽ cũng nên viết ra ở đây, để bạn đọc cùng thưởng thức.
Nói chung,
thường rất khó mà hiểu được, người phỏng vấn tin hay không tin, những
câu trả lời.
Và thường ra, họ giữ một bộ mặt hết sức khách quan, phải nói là dửng
dưng, lạnh
lẽo, suốt buổi hỏi cung. Riêng trường hợp của tôi, khi nghe tôi nói là
nhà văn,
anh sinh viên luật nhìn phần lý lịch ghi trên tờ phiếu cá nhân trong hồ
sơ Cao
Uỷ Tị Nạn, và không qua thông dịch viên, hỏi thẳng bằng tiếng Anh:
-Anh nói anh
là nhà văn, nhưng anh viết thứ gì?
Nhớ lời dặn
của Hồ Ông, tôi cho tới luôn:
-Tôi viết
truyện ngắn, và phê bình văn học.
Anh nhìn lại
tờ lý lịch và nói:
-Tôi cho anh
nói lại. Ở đây, thấy ghi anh học hết trung học, có một văn bằng đại
học. Anh
nói anh làm thơ, viết truyện ngắn, tôi tin. Nhưng phê bình văn học, tôi
không
tin. Tôi cho anh nói lại.
-Tôi mê văn
chương từ hồi nhỏ, lại may mắn biết chút ngoại ngữ, nên có đọc văn
chương thế
giới, và có chút khiếu về phê bình văn học.
-Anh học tiếng
Anh ở đâu, bao nhiêu năm?
-Tôi học hồi
trung học, và sau đó có làm cho một cơ quan thông tấn nước ngoài.
-Anh nói,
anh có chút hiểu biết về ngoại ngữ, anh biết mấy thứ tiếng?
-Tôi biết ba
thứ tiếng.
-Trong này
chỉ ghi tiếng Anh?
-Tôi biết tiếng
Pháp nữa.
-Như vậy mới
có hai, làm sao anh nói ba?
Tới lúc đó,
tôi cũng hết còn bình tĩnh, và hỏi lại:
-Ông quên tiếng
mẹ đẻ của tôi ư?
Anh ta chợt
mỉm cười.
Tôi nghĩ, trong
số những người bị phỏng vấn, có lẽ tôi là người độc nhất được hưởng một
nụ cười
như vậy.
Note: Cuộc
phỏng vấn xẩy ra đúng như thế. Không chỉ tụi mũi lõ nghĩ, viết phê bình
là phải
có bằng cấp, mà Mít cũng hằng tin như vậy. Chúng cứ nghĩ có cái bằng,
là thành
nhà phê bình. GCC bị mấy đấng có bằng nắn gân hoài, mi đâu phải dân
khoa bảng,
mi đâu học trường Tây, mi đâu có… cử
nhân văn khoa, cử nhân triết, tiến sĩ… như chúng ông!
Tay sinh viên
Luật tin tưởng Gấu quả có viết phê bình, là nhờ tí tiểu sử ghi trong
cuốn Những
Truyện Ngắn Hay Nhất Của Quê Hương Chúng Ta, Gấu may mắn có được
ở Trại, qua 1
người học trò học tiếng Anh.
Không có cuốn đó, không
hiểu kết quả ra sao.
Bữa đó,
anh học trò cầm cuốn sách tới, bịt hết trang sách, rồi chỉ cái hình
hỏi, Thầy có
biết ai đây không?
Ui chao, Gấu mừng quá, nói, hình tao chứ hình ai nữa!
Thế là
anh ta bèn cười, và nói, biếu Thầy đấy, làm tài liệu thanh lọc!
Gấu,
nhà văn
Nhiều khi tí tiểu sử trở
thành bùa cứu mạng!
Trước 1975, Gấu có một cái hình, độc nhất, đóng vai nhà văn, một cái
tiểu sử độc nhất, như sau đây. Không thể ngờ, chúng trở thành những lá
bùa cứu khổ
cứu nạn, khi
đi thanh lọc, được nhà nước tạm dung xếp vào thành phần tị nạn chính
trị, thay vì di dân kinh tế. Nhờ vậy mà sau đó, được phái đoàn Canada
chấp nhận.
Trích Hai Mươi Năm Văn Học
Miền Nam,do Nguyễn Đông Ngạc biên
tập, xb trước 1975. Năm sinh của Gấu, trên ghi 1938, theo thế vì khai
sinh; sự thực, sinh 16.8.1937
Gấu biết đến thiên đường Thủ Thiêm
năm học Đệ Nhị, khi là 1 học sinh "thực thụ", sau khi đậu cái
bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp, bà cô ở bên Tây mừng
quá, bèn ra lệnh đi học tiếp, tháng tháng tao
gửi tiền về, khỏi phải làm bồi bàn nữa, hà hà!
Nó trở thành thiên đường, khi Gấu được hân hạnh làm đệ tử của Cô Ba, thời gian sau 1975.
Y chang Bến
Tầu Sài Gòn.
Chỗ có
cái xà
lan, là bến phà đi nông trường cải tạo Ðỗ Hòa, Cần Giờ. Mỗi tháng, bà
cụ Gấu,
chừng 8 giờ sáng, một bữa chủ nhật nào đó,
lụi cụi xách giỏ đồ thăm nuôi xuống phà, chừng trưa thì tới, vội vàng
thăm thằng
con, là về, cho kịp chuyến.
Lùi về
phía
bên tay phải của bạn, là nhìn thấy nơi nhà thơ TTT ném mẩu thuốc xuống
lòng sông,
rồi phơi lòng mình lên kè đá!
Hà,
hà!
Nhớ quá!
manhhai
ARVN decorations for Christmas 1967 - Mừng lễ Giáng Sinh tại doanh trại của SĐ5 BB, tại Phú Lợi, Bình Dương
1969
1970
“Chiều
nay Sàigòn đổ trận mưa đầu mùa. Trên ấy đã mưa chưa?
Anh vẫn ngồi quán cà phê buổi chiều? Anh có lên uống rượu ở P ? Anh có
trở lại
quán S, với ai lần nào không? Sắp đến kỳ thi. Năm nay em không có mặt
để nhìn
trộm anh đi đi lại lại trong phòng, mặc quân phục, đeo súng một cách kỳ
cục.
Anh có đội thêm nón sắt không? Năm đầu tiên em gọi anh là con Gấu. Hỗn
như Gấu,
đối với bọn nữ sinh viên. Em đâu có ngờ anh là Yêu Râu Xanh.
Một
Chủ Nhật
Khác
Note: P không biết có phải là Dalat Palace?
Lần đầu tiên, độc giả được nghe tiếng harmonica của Kiệt, khi anh là
một thằng con nít Bắc Kỳ, sợ ông bố như sợ hung thần. Mỗi lần bố đi
vắng, thằng bé mới dám lôi cây kèn ra để thổi cho mẹ nghe.
Chúng ta gặp lại cây kèn, Oanh chạy vội đi mua cho ông Thầy, lần gặp
cuối cùng giữa Thầy và Em, thay vì ở Đà lạt, thì là ở Sài Gòn, một nơi
chốn "giả tuởng nào đó" bên ngoài rạp Rex.
Bị vợ tống ra khỏi nhà, ôm theo hộp đàn Em tặng Thầy, Kiệt trở lên lại
Đà Lạt, như con voi già biết trước những giờ phút cuối cùng của
mình đã điểm.
Tới lúc đó, chúng ta mới lại được nghe tiếng kèn, chàng
thổi cho bạn nghe, trước khi tuyệt tích giang hồ.
Đây vẫn là đòn "sóng sau đè sóng
trước", "ngoài trời có trời" của Đông Phương, và
Kim Dung là một bậc thầy: Hân Tố Tố-Trương Thuý Sơn vừa
nằm xuống là Triệu Minh-Vô Kỵ nổi lên. Tiếng kèn
buồn bã của những buổi chiều của miền bắc ngày nào,
giữa hai mẹ con, bỗng trở nên thật thê lương giữa vùng
đồi núi Đà Lạt, thay cho lời chào vĩnh biệt của trung
uý Kiệt, với thế gian này.
Bạn nào còn nhớ tiếng kèn của anh chàng lính Mẽo Frank
Sinatra, trong Khi còn người đàn ông
trên trái đất này, Tant qu'il y aura des hommes?
Về
già, nhớ, những lần muốn đi chơi với BHD là phải lấy 1 cái
tắc xi vô Chợ Lớn, rồi lẩn thẩn tự hỏi, có cặp tình nhân
nào làm như thế, hoặc hơn thế, mỗi lần gặp là phải từ
Sài Gòn bò lên Đà Lạt?
Khi lấy vợ, bèn lôi những bức hình Đà Lạt đốt
bỏ, vì không muốn vợ buồn, đâu có khốn nạn như
những đảo xa, hay cái em gì người yêu của họ Trịnh, lấy
chồng rồi mà còn khư khư giữ những lá thư tình
ngày nào.
Đúng là Gấu Cù Lần, Gấu Cà Chớn.
Tiếc.
Tiếc chứ.
Làm sao không tiếc.
Hà, hà!
manhhai
SAIGON 1968 by William Ruzin - Saigon Coca Cola Delivery - Đường Đề Thám
- Ngã Tư Đề Thám-Bùi Viện, còn có tên
là Ngã Tư Quốc Tế
Saigon Street around Christmas 1968 - by William Ruzin
Noel 1968, Mậu Thân, @ Thương Xá Saigon
|
|