|
Tks. NQT
Thơ mỗi ngày
Fri,
January 21, 2011 2:25:39 PM
From:
To:
Note:
Hồi hôm ngồi buồn dịch chơi.
Những
người gypsies* đã nói gì với Bà tôi khi bà còn nhỏ
Chiến
tranh, bệnh tật và nghèo khó khoái dùng mi làm cháu ruột
Mi
sẽ giống như con mù ngồi xem một phim câm
Mi
sẽ băm hành và luôn cả tim mi
trên
cùng một chảo nóng
Con
cái mi sẽ ngủ trong cái hòm rương cột thắt bằng dây
Chồng
mi sẽ hôn ngực mi hằng đêm như thể đó là hai bia mộ
Chưa
chi mà mấy con quạ đã rỉa lông rỉa cánh chờ mi và dân mi
Con
trai cả của mi sẽ nằm với đám ruồi bu trên miệng,
không
cười, không nhấc nổi bàn tay
Mi
sẽ ganh tị với mỗi con kiến mi gặp trong đời, và với ngay cả ngọn cỏ
dại bên
đường
Thân
mi, và linh hồn mi sẽ ngồi trên hai thềm nhà cách xa nhau mà nhai cùng
một
miếng kẹo cao su
Này
bé xinh, mi có bán thân không ? Quỷ sứ sẽ hỏi mi
Gã
chủ nhà hòm sẽ mua một món đồ chơi cho thằng cháu nội ngoại của mi
Tâm
trí mi sẽ như đang nằm trong tổ ong vò vẻ ngay cả lúc mi sắp chết
Mi
sẽ lạy xin Thượng Đế, nhưng Thượng Đế sẽ trao bảng 'cấm không được quấy
rầy'
Đừng hỏi chi thêm nữa . Ta
chỉ biết vậy thôi .
* Dân du mục, thường hay làm nghề bói toán
Tks. Many
Tks. Chúc Tết luôn, cả hai. NQT
*
MY FAITHFUL
MOTHER TONGUE
Faithful
mother tongue,
I have been serving you.
Every night,
I used to set before you little bowls of colors
so you could have your birch,
your cricket, your finch
as preserved
in my memory.
This lasted
many years.
You were my
native land; I lacked any other.
I believed
that you would also be a messenger
between me and some good people
even if they
were few, twenty, ten
or not born,
as yet.
Now, I
confess my doubt.
There are
moments when it seems to me I have squandered my life.
For you are a tongue of
the debased,
of the
unreasonable, hating themselves
even more
than they hate other nations,
a tongue of
informers,
a tongue of
the confused,
ill with
their own innocence.
But without
you, who am I?
Only a
scholar in a distant country,
a success,
without fears and humiliations.
Yes, who am I without you?
Just a
philosopher, like everyone else.
I
understand, this is meant as my education:
the glory of individuality is taken
away,
Fortune spreads a red carpet
before the
sinner in a morality play
while on the
linen backdrop a magic lantern throws
images of human and divine torture.
Faithful
mother tongue,
perhaps
after all it's I who must try to save you.
So I will
continue to set before you little bowls of colors
bright and pure if possible,
for what is
needed in misfortune is a little order and beauty.
Berkeley,
1968
Czeslaw
Milosz
Note: Bài
thơ vinh danh tiếng mẹ đẻ của nhà thơ Ba Lan, Czeslaw Milosz:
a tongue of the debased, of the unreasonable, hating themselves even
more than
they hate other nations,
a tongue of informers, a tongue of the confused,
ill with their own innocence:
thứ tiếng nói của đám cặn bã, ngu ngốc, cứng đầu, không cần biết lẽ
phải là gì,
thù hận lẫn nhau còn hơn thù người nước ngoài
thứ tiếng nói của tụi cớm,
của tụi lầm lạc,
phát bịnh lên vì cái ác của chúng!
Ui chao, sao cứ nghe như là ông ta đang vinh danh tiếng Mít!
*
Treatise on
Theology
Czeslaw
Milosz
Note:
Đọc bài thơ
trên, sợ quá, phải đi thêm bài này, coi như quà Tết gửi tới ‘bạn của
K’, cùng
những độc giả TV và là tín hữu Ky Tô.
NQT
…
6. IN VAIN
Either gods
are omnipotent and, judging by the world they created, not good; or
they are
good, and the world slipped from their hands, and so they are not
omnipotent.
- THE SCHOOL
OF EPICURUS
Six years
old. I felt horror at the stony order of the world.
Later on, in
vain, I sought shelter in colorful pictures of birds when I was the
round-faced
secretary of the Circle of Nature Lovers.
Charles
Darwin, a clergyman-to-be, announced with regret his theory of natural
selection, for he saw that it served the devil's theology
By
proclaiming the triumph of the strong and the defeat of the weak, which
is and
has always been the devil's program, which is why he is called the
Prince of
This World.
Everything
that creeps, runs, flies, and dies is an argument against the divinity
of man.
I turned to
anti-nature, i.e., to art, in order to build our home, along with
others, out
of the sounds of music and paint on canvas and the rhythms of speech.
Threatened
at every moment, we marked our days on a calendar of stone or of paper.
Ready to be
caught by a cold hand reaching out of the abyss to pull us down
together with
our unfinished task.
Yet we
believed that some of us had received a gift, a grace, to spite the
force of
gravity.
14. YOU WHO
WERE BORN
You who were
born this night
To tear us
from the Devils might
-
TRADITIONAL POLISH CAROL
Whoever
considers as normal the order of things in which the strong triumph,
and the
weak fail, and life ends with death, accepts the devil's rule.
So
Christianity should not pretend it looks favorably upon this world, for
it sees
at the core of it the sin of desire, or Universal Will, to use the term
introduced by the great philosopher of pessimism, Schopenhauer, who
found in
Christianity and Buddhism a common trait: compassion for the
inhabitants of
earth, this vale of tears.
Whoever
places his trust in Jesus Christ waits for His coming and the end of
this
world, when the first heaven and the first earth pass, and death is no
more.
Vài
kỷ niệm với Thảo Trường
DTL
Một lần ghé
Cali, tá túc nhà NDT, TT tới thăm, rồi DN cũng ghé thăm. Thấy TT, bà
nhắc chuyện
cũ, ngày xửa ngày xưa, mỗi lần ông DTL muốn xin phép gia đình cho DN đi
rước đèn
với ông ta, là phải lôi ông TT ra làm tấm lá chắn.
Và do nể TT,
mà ông cụ bà cụ mới gật đầu.
Kỷ niệm đẹp
như thế, mà sao không kể ra? NQT
GNV
không biết TTT có về lại
Đất Bắc lần nào không, khi đã ra hải ngoại. (1) Nhưng có lần ngồi lèm
bèm với Thảo Trường,
hình như
Gấu có than, giá mà về được 1 lần dối già, nữa, nhỉ, ông bèn ‘mắng cho’:
Ông về,
một lần thắp hương cho
ông cụ, ở đúng cái chỗ ông cụ ra đi, bên mé sông Hồng, Việt Trì; một
lần
chụp
hình cái lô cốt, vậy là quả đủ rồi!
Ui
chao, sao mà bạn Gấu hiểu
Gấu, quá cả Gấu hiểu Gấu!
Cái lô
cốt trên đê làng Thanh
Trì quả là khủng khiếp thật.
Cứ như Cột Đồng Mã Viện ấy,
nhỉ!
(1)
Chắc là
không. Ông trở lại Sài
Gòn, lần bà cụ đau nặng, rồi qua, ông em về thay ông anh, rồi qua, sau
đó, ông
mất, trước bà cụ.
Cái lô
cốt làng Gấu quả là
khủng thật. Gấu có tới hai kỷ
niệm về nó. Một lần đi cùng với
ông giáo
Dực, ông thầy dậy học, cả hai bố con Gấu, và 1 lần, lên đó để học, thầy
giáo là tay quận trưởng, và đó là lần Gấu 'được' chứng kiến, người đánh
người!
Lần đi cùng với ông
giáo Dực,
cũng là lần đầu tiên Gấu được nhìn thấy 1 anh Tây mũi lõ nó ra làm sao!
Đêm
giữa ban
ngày
Ghi chú
trong ngày
GNV bị cú cảm
mùa đông Canada, nặng quá, dù đã chích 1 cú phòng ngừa, kể từ hồi qua
đây mới bị,
tưởng là đi luôn, vậy mà chưa đi, thế là bèn mò xuống phố, bèn quơ vội
mấy thứ,
rồi chuồn!
Hai cuốn thơ, second-hand, số báo ML đặc biệt về Ông Thánh Genet của
Sartre!
Nobel Peace
Mémoirs
Đóa hoa
hồng vùi quên trong tay
Nếu
một người đàn ông có thể đi qua Thiên Đàng, ở trong một giấc mộng, và
có một
bông hồng dâng hiến cho anh ta, như là một vật làm tin, rằng, linh hồn
của anh
ta đã thực sự ở đó, và nếu anh ta nhận ra bông hồng ở trong tay của
mình, khi thức
giấc, thì… sao" [“Ay!- and what then?”]
Đằng sau ý nghĩ của Coleridge là một ý nghĩ tổng quát và lâu đời, của
hàng hàng
thế hệ những kẻ yêu nhau, cầu xin một bông hồng làm chứng tích.
Bông Hồng của Paracelsus
Tình
cờ, Bông hồng của Coleridge, Bông hồng của Paracelsus, và Quy
Hồi
Vĩnh Cửu cùng đụng độ trên TV.
GNV sẽ đi 1 đường bình loạn sau, nhân đọc [dịch] cái khúc mở ra Đời
Nhẹ Khôn
Kham, khi MK nhìn thấy tấm hình cũ và tha thứ cho Hitler!
GNV đọc Bông hồng của Paracelsus lần đầu, trên số báo NYRB, August 13,
1998, thấy
đề là, truyện ngắn mới, chưa hề in ấn, khoe với NTV, anh lắc đầu, làm
gì có thứ
inédit, tao đọc rồi!
[Ông này thuộc loại ít đọc giả tưởng! Đọc rất
nhiều,
trừ giả tưởng, có thể nói như vậy. Đây có thể là lý do khiến anh chẳng
để lại
cho đời 1 thứ gì, chăng?]
Sau
in trong Collected Fictions. Rồi, nhân anh bạn NND
nằm xuống, GNV bỗng nhớ đến giấc đại mộng của anh, và cả lũ, thì
mới
vỡ ra
là, cả đám đứa nào cũng có 1 ông thầy, như trong truyện của
Borges!
Thầy của HPA
là Blanchot, của GNV, Faulkner, thí dụ....
*
Trong số bè
bạn cùng thời hồi đó, Duật tách biệt hẳn, với dáng điệu chững chạc, mô
phạm,
không bao giờ ăn nói tục tĩu, không bao giờ đề cập tới chuyện gái gẩm,
chuyện
ghé thăm Ngã Năm, Ngã Ba... nhưng suy nghĩ cho cùng, chính tôi mới là
một kẻ
lén lút xâm nhập, vị khách bất đắc dĩ của "bàn tiệc văn học": Nguyễn
Nhật Duật, Huỳnh Phan Anh, Nguyễn Xuân Hoàng... đều học triết, và sau
ra làm
giáo sư. Chỉ có tôi là dân toán, dân kỹ thuật, "nhẩy dù" qua văn
chương, triết học! (Có lẽ cũng chính vì vậy, cho nên trong Văn Học Tổng
Quan,
phần tiểu sử tác giả, Võ Phiến đã ghi tôi làm nghề dậy học.)
Tôi quen anh qua Huỳnh Phan Anh. Trong bữa gặp mặt lần đầu đó, Duật là
người
nói nhiều hơn cả. Tôi kính cẩn ngồi nghe. Khi ra về, Huỳnh Phan Anh lắc
đầu:
không thể tưởng tượng được, chỉ một thời gian không gặp mà nó khác hẳn
xưa.
Mình phải bớt đi chơi banh bàn, ngã năm ngã ba, đóng cửa diện bích mới
được! Chừng
hơn tháng sau gặp lại, anh khoe, đã tụng xong bộ Hữu Thể và Hư Vô, của
Sartre,
(đâu chừng dăm, bẩy trăm trang!). Phải ăn mừng mới được! Thằng bạn
chẳng cần phải
hỏi, cũng biết sẽ ăn mừng chiến thắng ở đâu!
Khi cả đám nhẩy lên Đà Lạt học Sư Phạm, tôi đã ra trường đi làm công
chức Bưu
Điện. Rồi Huỳnh Phan Anh làm đặc san văn nghệ cho trường, lấy tên là
Chiều Hướng
Mới. Lần gặp lại mới đây, tại Paris, anh nhắc tôi mới nhớ tên số báo
đó. Anh tự
hào cho biết thêm: sinh viên làm báo đặc san, mượn tiền của mấy linh
mục giáo
sư, vậy mà bán có lời! Bài tiểu luận đầu tay của anh, là trên Chiều
Hướng Mới:
Văn Chương và Kinh Nghiệm Hư Vô. Truyện ngắn đầu tay của tôi: Những Con
Dã
Tràng. Đây cũng là nơi đăng truyện ngắn đầu tay của Nguyễn Nhật Duật:
Huyền. Kỷ
niệm tức cười về Huyền, tôi đã viết lại, trong bài Một Chuyến Đi. Tác
giả truyện
ngắn đã không hề thay tên riêng Huyền bằng bất kể một từ khác, và nhà
in đành
phải nhờ Huỳnh Phan Anh, nhân dịp về thăm gia đình ở Sài Gòn, mang lên
đủ những
con chữ cần thiết. Sau này đọc Kundera, khi viết về Kafka, ông đã phân
tích
"tai họa" mà những nhà dịch thuật Kafka qua tiếng Pháp, đã tự ý thay
đổi chữ cái K (trong Joseph K) bằng những nhân vật đại danh tự khác.
Theo
Kundera: không thể thay thế được! Hay nói theo Steiner: "Trong bảng mẫu
tự
về cảm tính và tri giác của nhân loại, chữ cái K vĩnh viễn thuộc về,
chỉ một
người."
Tôi cũng muốn mô phỏng Steiner: Trong cái bảng abc tình ái của anh bạn
Duật, mẫu
mực, mô phạm ngay từ hồi "đó đó", Huyền là... Huyền. Không thể thay
thế được!
Sau truyện ngắn đó, Duật nghỉ hẳn viết. Ra trường, đi dậy học, mãi đến
khi Viên
Linh làm tờ Khởi Hành, anh mới xuất hiện trở lại, qua những bài phê
bình, biên
khảo, đọc sách... Anh đoạn tuyệt với truyện ngắn, như thể: trong thể
loại này,
vĩnh viễn chỉ có một truyện ngắn, và nó vĩnh viễn thuộc về... Huyền!
Trong
một truyện ngắn chưa hề in ấn, bản dịch tiếng Anh lần đầu tiên xuất
hiện trên một
số báo The New York Review of Books, "Bông Hồng của Paracelsus",
Jorge Luis Borges kể chuyện một vị đại sư về huyền thuật có tên là
Paracelsus,
một bữa cầu khẩn "Thượng Đế của ông", xin Ngài gửi tới cho ông một đệ
tử. Và một đêm kia, có tiếng gõ cửa, một kẻ lạ xuất hiện, bước vào
trong căn
phòng. Trông anh ta có vẻ hết sức mệt mỏi. Vị đại sư ra dấu mời khách
ngồi. Sau
cùng chủ nhà là người lên tiếng trước:
"Tôi nhớ lại tất cả những khuôn mặt từ Đông qua Tây, vậy mà không nhớ
ra bạn.
Bạn là ai, và bạn mong gì ở tôi?"
"Tên tôi chẳng quan trọng. Tôi đã trải qua một cuộc hành trình ba ngày
ba
đêm để tới nhà của Ngài. Tôi mong được là đệ tử của Thầy. Tôi mang tới
cho Thầy
tất cả sản nghiệp của tôi".
Anh đổ sản nghiệp xuống mặt bàn: những đồng tiền, bằng vàng. Một đống
tiền. Anh
làm việc này với tay phải. Vị đại sư quay lưng đốt cây đèn. Và khi xoay
người lại,
ông thấy tay trái vị khách lạ cầm một bông hồng. Bông hồng làm ông bối
rối.
"Bạn nghĩ tôi có thể tạo nên cục đá biến tất cả mọi vật trở thành vàng,
tuy nhiên bạn vẫn mang vàng đến cho tôi. Nhưng tôi không tìm kiếm vàng,
và nếu
bạn quan tâm đến nó, bạn sẽ không bao giờ có thể là đệ tử của tôi".
"Tôi không quan tâm đến vàng. Những đồng tiền này chỉ để nói lên lòng
mong
ước của tôi được theo chân Thầy. Tôi muốn Thầy dậy tôi Nghệ Thuật. Tôi
muốn bước
kế bên Thầy, trên con đường đi tới Cục Đá."
"Con đường 'là' Cục Đá... Mỗi bước đi của bạn, là mục tiêu mà bạn tìm
kiếm."
Người đàn ông nhìn vị đại sư, giọng anh thay đổi:
"Nhưng, như vậy là không có mục tiêu?"
Vị đại sư cười lớn:
"Mấy kẻ cố tình lật tẩy tôi, cũng hằng hà sa số như những tên ngu đần;
chúng nói như vậy đó: làm gì có mục tiêu, và họ gọi tôi là một kẻ bịp
bợm.' Họ
tin rằng tôi đã lầm... Tôi biết rằng có Con Đưòng, có Đạo (a Path)."
Yên lặng một hồi, sau cùng người khách lên tiếng:
"Con sẵn sàng đi trên con đường đó với Thầy, cho dù chúng ta có thể sẽ
phải
đi hoài đi huỷ trong nhiều năm. Hãy cho phép con vượt sa mạc. Hãy cho
phép con
nhìn thoáng thấy, dù từ xa, đất hứa... Tất cả những gì con đòi hỏi, là
một chứng
cớ, trước khi bắt đầu cuộc hành trình"
"Khi nào?" Vị đại sư tỏ ra khó chịu.
"Ngay bây giờ". Người khách quyết định tức thời.
Suốt từ đầu, họ nói chuyện bằng tiếng La Tinh. Bây giờ, họ chuyển qua
tiếng Đức.
Người đàn ông giơ cao bông hồng:
"Thầy nổi tiếng vì có thể đốt bông hồng thành tro than, và lại làm nó
nở
ra thành bông hồng, từ mớ tro than đó... Hãy cho con chứng kiến phép
lạ. Để đổi
lại, con xin dâng hiến trọn đời con."
"Anh quá cả tin. Tôi không cần cả tin. Tôi cần niềm tin."
Người khách nài nỉ:
Bởi vì con không cả tin, nên con muốn chứng kiến tận mắt, sự huỷ diệt
và tái
sinh của bông hồng".
Vị đại sư lúc này đã cầm bông hồng trên tay, và đang vuốt ve nó.
"Anh thật cả tin. Anh nghĩ rằng tôi có thể huỷ diệt nó?"
"Bất cứ một người nào cũng có sức mạnh huỷ diệt nó".
"Anh lầm rồi. Anh thực sự tin rằng một điều gì đó có thể biến
thành
hư vô? Anh tin rằng vị Adam đầu tiên ở Thiên Đàng có thể huỷ diệt một
bông hồng
đơn độc, một cọng cỏ đơn độc?"
"Chúng ta không ở Thiên Đàng.", người đàn ông trẻ tuổi cứng đầu
trả lời. "Tại đây, trong thế giới trần tục này, mọi vật đều chết".
"Chúng ta hiện đang ở đâu, nếu không phải là Thiên Đàng? Bạn tin
rằng
thần thánh có thể sáng tạo ra một nơi không phải là Thiên Đàng? Bạn
không tin,
rằng Sa Ngã chính là do không nhận ra một điều: chúng ta đang ở Thiên
Đàng?"
"Một bông hồng có thể bị đốt cháy", người trẻ tuổi nói bằng một
giọng thách đố.
"Có lửa ở đây", vị đại sư đưa tay chỉ.
......
Người trẻ tuổi cầm bông hồng trên bàn, và ném vào lửa. Một khắc,
tựa
thiên thu, trôi qua; anh ta chờ đợi phép lạ.
Vị đại sư ngồi bất động. Ông nói, bằng một giọng giản dị:
"Tất cả những nhà vật lý, dược sĩ tại thành phố Basel này nói tôi
là
đồ dởm. Có lẽ họ nói đúng. Có tro than vốn xưa là bông hồng, sẽ chẳng
còn là
bông hồng nữa."
Người trẻ tuổi cảm thấy xấu hổ. Anh chỉ là một kẻ lén lút xâm
nhập nhà vị
thầy, vậy mà còn ép buộc ông thú nhận, huyền thuật của ông chỉ là đồ
dởm.
Anh ta quì trước vị đại sư và nói:
"Điều tôi làm thật không thể tha thứ được. Tôi thiếu niềm tin, trong
khi
Thượng Đế đòi hỏi, chỉ một điều, tin tưởng. Hãy cho tôi được tiếp tục,
nhìn tro
than. Tôi sẽ trở lại, khi nào mạnh mẽ hơn, và sẽ là đệ tử của Ngài, và
ở cuối
Con Đường, tôi sẽ nhìn thấy bông hồng".
Anh ta nói với một niềm đam mê thực sự, nhưng đam mê này chỉ là lòng
thương hại
vị thầy già. Ta là ai, hỡi Johannes Grisebach này? Ta là kẻ, bằng bàn
tay
thiêng liêng ném bông hồng vào lửa, đã khám phá ra rằng, đằng sau mặt
nạ, chẳng
có một người nào.
Để lại đống vàng có thể là một hành động làm cho những kẻ nghèo đói
"bực
mình", anh ta lượm tất cả lên. Vị đại sư tiễn khách ra tới cửa, và nói
anh
luôn luôn là vị khách quí tại nơi đây, nếu trở lại; nhưng cả hai đều
biết rõ một
điều, chẳng bao giờ còn có lần thứ hai.
Vị đại sư lại cô đơn một mình. Trước khi thổi tắt ngọn lửa, ông trút tí
tro
than từ lòng bàn tay này qua lòng bàn tay kia, lẩm nhẩm một từ đơn độc.
Bông hồng
xuất hiện trở lại.
"Khao khát chính cuộc đời của mình...", tôi bỗng nhớ thời của lũ
chúng tôi, những giấc mộng, "vốn xưa kia là những giấc mộng nhưng sẽ
chẳng
còn là những giấc mộng nữa". Và tôi nhận ra, Duật, hay tôi, hay những
bạn
bè của tôi, bất cứ một kẻ nào, đều có thể là người khách lạ trẻ tuổi,
trong câu
chuyện của Borges.
Chúng tôi đều đã có dịp gặp vị thầy của mình.
Vĩnh biệt bạn Duật!
Nguyễn Quốc Trụ (và bằng hữu).
*
Liệu độc giả tin rằng, trang TV chính là phép lạ, trên, và BHD xuất
hiện trở lại,
qua nó?
Dám lắm!
The unknown Jorge Luis Borges
Five new
anthologies elucidate the writer's development
from the "Baudelaire of
Buenos Aires" to a master of epic subjects in compressed forms
Phận
lưu vong
Ở hay Về?
Thấy trên
DM, cái còm của PXN, có thêm cái tên NQT sau Jennifer Tran. Cũng được
thôi, có
còn hơn không, muộn càng hơn không!
Lạ, là ông cớm
văn học & chính trị đi thêm 1 cái còm, cho biết nguồn bài phỏng
vấn, trong
khi GNV đâu có thèm giấu!
Hóa ra là ông
không đọc ra cái ý của PXN. Ông PXN biết nguồn, nhưng ông sử dụng bản
dịch, và
vì người dịch, do không hiểu gì về âm nhạc, nên lúng túng với mấy từ
chuyên môn,
chính vì thế mà ông PXN mới cám ơn nhà ghi ta vĩ đại, vì nghĩ rằng,
thằng cha Gấu
không làm được việc này!
Tình
Yêu như Trái Phá
Trang Kundera
La mémoire de Prague: Hồi
ức Prague
Pour Kundera, «Kafka est
le prophète d'un monde sans mémoire»
et Gustáv Husák, septième président de son pays, est le «président de
l'oubli».
Pour lutter contre l'oubli, les Tchèques ont trouvé la meilleure
solution:
écrire. Ils furent aussi les premiers à élire un écrivain, Václav
Havel, comme
président.
Khi
Đỏ
là Đen
Ăn phở 35 đô ở
nước Việt Nam cộng sản
Alastair Leithead
BBC News, Hà Nội
Trong lúc Việt Nam Cộng
sản đang ngày càng áp dụng những
cách làm của chủ nghĩa tư bản, khoảng cách giàu nghèo đang tăng nhanh.
Tôi đã từng có những ngày
kỳ quặc, nhưng ngày Chủ Nhật đó
ở Hà Nội chắc chắn là ngày rất kỳ quặc.
Việc đầu tiên tôi làm trong ngày là ngắm một người được
bảo quản, trông như bức tượng sáp, sau đó là nếm phở đắt nhất ở Việt
Nam- rồi
xem chiếc xe hơi đắt giá nhất.
Tôi cũng tới buổi gặp ra mắt của câu lạc bộ những người
chơi xe Harley Davison trước khi nếm mùi thực tế bằng cách ngồi khoanh
chân
trên sàn một nhà hàng và nhắp bia hơi.
'Bác Hồ Chí Minh', cha già dân tộc của nước Việt Nam
này đã đề nghị được hỏa táng để không phải nằm lạnh giữa một lăng
mộ tối
đèn, bao quanh bởi lính bảo vệ luôn thúc giục đoàn khách vào thăm
đi cho
mau trong yên lặng, tay bỏ khỏi túi, mũ gỡ khỏi đầu.
Hàng trăm người Việt Nam và cả khách du lịch thường xuyên
xếp hàng để vào viếng ông, trong hình dáng giống như khi ông vừa
qua đời
cách đây hơn 40 năm.
Đảng Cộng sản ở đây không muốn thay đổi nhưng với các nhà
chọc trời mọc lên ở khu lân cận lăng cố Chủ tịch Hồ Chí Minh, thay
đổi đang
ập tới với ông.
Khách giàu
Địa điểm tiếp theo của tôi
là để thưởng thức phở, món súp
tiếp đạm cho quốc gia thường được bán với giá một đô la.
Nhưng chúng tôi không đến những quán phở thường mà tới nếm
thử loại phở đắt nhất nước với giá 35 đô la một tô.
Hai chiếc xe Porsche hai cầu đỗ bên ngoài quán. Tôi còn
không biết là Porsche chế tạo cả xe hai cầu.
Ông chủ quán nói với chúng tôi về chất lượng thịt bò Nhật,
độ sạch sẽ của bếp nấu và số tiền mà những người giàu sẵn sàng bỏ ra để
húp món
phở đắt nhất Việt Nam.
Một thực khách thú nhận ông vừa ăn món phở đặc biệt của
nhà hàng và gần như cảm thấy có lỗi khi nói với tôi ông làm cho chính
phủ.
Chúng tôi cũng nhận được ánh mắt nghi ngờ của một Ủy viên
Trung ương Đảng bước nhanh ra khỏi cửa và chui vào chiếc Mercedes trong
lúc người
trông nom tôi thử món phở mà cô nói không tới mức 35 đô la ngon hơn phở
cô thường
ăn.
Đồng sàng dị mộng
Vâng, người trông nom
chúng
tôi...
"Đảng" cũng thích kiểm
soát. Nhưng đây không phải
là nước cộng sản mà chúng ta tưởng tượng ra từ những năm 1950-1960.
Dĩ nhiên cờ đỏ treo ở mọi góc phố nhưng hình búa liềm
tung bay trên đường đối diện với một cửa hiệu Chanel trong khi các áp
phích
tuyên truyền nằm ngay gần cửa hàng Louis Vuitton.
Những biểu tượng của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản
- đồng sàng dị mộng.
Ngay cả những người trông nom chúng tôi cũng cười và nhún
vai khi được hỏi ý thức hệ và thực tế có thể dung hòa như thế nào.
Họ tỏ ra thẳng thắn và trung thực về những điều quái dị.
Ít nhất tôi từng nghĩ họ sẽ phản ứng xã giao và nghiêm nghị, thậm chí
đầy đức
tin.
Còn ông chủ khách sạn đưa ra cách lý giải riêng: "Vỏ
là cộng sản nhưng ruột là tư bản".
Chúng tôi đã thấy lớp vỏ đó - một tập thể các 'đồng
chí' tại Đại hội Đảng nhất loạt đồng tình về đội ngũ lãnh đạo mới.
"Có ai phản đối không?" - vị chủ tọa hỏi với
cái nhìn lướt qua.
Dĩ nhiên là không. Chất vấn hệ thống là điều không thể
dung thứ.
Nhưng rồi tất cả những đấu đá, tranh cãi diễn ra sau những
cánh cửa đóng kín.
Đoàn kết bề ngoài là cách họ thể hiện Sức mạnh.
Hột xoàn
Và chúng tôi đã nhìn thấy
phần 'ruột' trong cuộc gặp
với một trong những người giàu nhất nước.
Chúng tôi được nghe về dự án nhiều triệu đô la xây tòa
nhà cao nhất miền Trung, khách sạn ngoài bờ biển của ông và khu biệt
thự cao
cấp giá hai triệu đô la mỗi căn, các khu công nghiệp và mục tiêu kiếm
nhiều tiền
hơn nữa qua việc thay thế bỏ hãng xưởng may áo sơ mi và giày để xây
nhà
máy làm đồ điện tử công nghệ cao.
"Nếu Đảng đi con đường khác với người dân Việt Nam
thì họ không thể sống sót được," ông dũng cảm nói.
Đó là sự tự tin từ đến từ tiền "của" [từ này, đánh máy sai,
thành "cải", trong bài viết trên BBC. NQT]
Và thanh niên 26 tuổi tràn đầy tự tin cũng cho tôi xem
chiếc xe Rolls-Royce Phantom được chế tạo theo đơn đặt hàng đang hợm
hĩnh phô
kính trước mặt những người bán hàng rong đội nón lá.
Người anh toát ra toàn kim hoàn và hột xoàn. Khi là chủ cửa
hàng bán xe đắt tiền như thế này, người ta có thể dùng điện thoại giát
vàng và
đồng hồ gắn kim cương.
Thế còn câu lạc bộ chơi xe Harley Davidson? "Ông sẽ
không bao giờ nhìn thấy nhiều xe hạng sang như thế này ở bất kỳ nơi nào
khác
trên thế giới," một trong những người nước ngoài là thành viên câu lạc
bộ
nói với tôi.
Và đây chắc chắn là thói quen đắt giá. Những người chơi
xe thường có máu nổi loạn.
Ở một góc độ nào đó, tôi nghĩ là họ cũng muốn tỏ ra
như vậy nhưng động cơ của chiếc xe họ lái cũng chỉ gầm rú để
toát lên
mùi tiền trong cảnh xung quanh là người dân nghèo ở Hà Nội.
Tôi đã trải nghiệm một ngày với những người giàu có khi
ở đây còn hàng triệu người không xu dính túi.
Sau cơn phấn khích, tôi ngồi uống nước với một nhà báo địa
phương.
Cô kể về sự trấn áp, những cuộc gọi lúc nửa đêm, điện thoại
bị nghe lén và những cảnh bị bám đuôi.
Những người dám thách thức chính quyền thường bị bỏ
tù.
Lớp vỏ vẫn còn rất cứng. Những nguyên tắc được lưu
giữ trong tủ kính ở Lăng ông Hồ vẫn là phần chủ đạo.
Những tài năng ham muốn kiếm tiền đang cùng sống với
hệ thống chính trị. Nhưng khi đồng tiền đổ vào, nền kinh tế nóng
lên, thay đổi
là điều không thể cản được.
Đảng có thể giữ phần chèo lái và chỉ đạo, nhưng phải
có bàn tay vững chắc lắm thì mới có thể chặn được thủy triều.
Nguồn
Note: Tác giả
bài viết này thật đúng dân pro, tất nhiên, nhưng GNV vừa đọc, vừa suýt
soa, vừa
lo…
Chỉ sợ đoạn
chót, hỏng.
Không!
Kết bài viết bằng cái hình ảnh 1 nhà báo địa phương…. thì
thật là thần sầu. Đúng ‘phương trình’
Lukacs, trong Lý thuyết về Tiểu
thuyết
"Con đường tận cùng, cuộc hành
trình bắt đầu".
Lớp vỏ vẫn còn rất
cứng. Những nguyên tắc được lưu
giữ trong tủ kính ở Lăng ông Hồ vẫn là phần chủ đạo.
Tuyệt!
Thú vị
nhất,
là đọc bài này cùng với bài phở FBI, trên VOA!
|
|