|
Chúc
Mừng Giáng Sinh
Đêm Giáng
Sinh, làm sao Chúa bỏ quên lũ chúng tôi! Người cũng không quên mấy
đứa nhỏ: tụi nó đã sửa soạn lễ Giáng Sinh cùng với mẹ, ngay từ đầu
tháng, bằng
cách cặm cụi làm côngfetti, không phải để ném lên đầu nhau, mà là để
bán cho
người dân Sài Gòn, đông nghẹt quảng trường Kennedy, đêm Chúa ra đời.
Nếu khát
nước, bạn có thể vừa mua côngfetti, vừa uống ly nước trà của bà mẹ
chúng, trên
chiếc bàn dã chiến, di động chung quanh tượng Đức Mẹ, có khi tới tận
Nhà Hát
Lớn trên đường Tự Do.
Những
buổi sáng, nếu có
Radiophoto, khi xong việc, hoặc ở lại sở phụ giúp một đồng nghiệp làm
ca sáng,
chờ tới trưa coi UPI có hình cần chuyển, hoặc theo ông Hưng, đồng
nghiệp làm
cho hãng AP tới văn phòng hãng này, ở tầng lầu phía bên trên passage
Eden, nhìn
bức hình Huỳnh Thành Mỹ phóng lớn treo trên tường, uống ly cà phê kiểu
Mỹ, nói
dăm ba câu tiếng Tây với Horst Fass, trưởng phòng hình ảnh, rồi cùng
ông Hưng
đi kiếm mấy cuốn truyện "série noire" của một tay bán sách dạo ở một
con hẻm chật cứng giữa hai bức tường gần bên tiệm thuốc tây trên đường
Tự Do.
Trường
hợp không có Radiophoto,
thường ngồi trơ cu lơ một mình trong lúc chờ bạn bè tại một bàn tại góc
quán
Cái Chùa, mơ màng tự hỏi không biết sáng nay cô bạn có giờ học tại Văn
Khoa hay
không, mơ màng tưởng tượng chiến tranh rồi sẽ qua đi, cô bạn rồi sẽ gặp
một
người chắc chắn hơn hẳn mi: Một người hoặc không nợ nần gì cuộc chiến
nên không
bị nó hành hạ đến trở thành khật khùng, hoặc thừa thông minh, thừa khôn
ngoan
để cùng cô thoát ra khỏi, cho dù người đó có yêu thương cô hay không
thì mọi
chuyện cũng chẳng liên can chi tới mi.
Tưởng niệm
Camus, 50 năm sau
khi ông mất
Papa
continue á écrire ses
livres, ses pièces. Maria, elle, joue. Cela ne me regarde pas, c'est la
vie.
Mais, chez moi, je n'ai jamais entendu un seul mot contre Maria. Je
l'ai
rencontrée dans les années 1980, après la mort de ma mère. J'étais à
Nice. Elle
y jouait une pièce. J'ai mis un mot au théâtre. On s'est dit plein de
choses.
On était bien ensemble. Elle était tellement vivante, chaleureuse,
drôle. On a
mangé du chocolat. Elle fumait, et elle avait des quintes de toux
épouvantables.
Quand elle éteignait une cigarette, aussitôt, elle en rallumait une
autre. Ils
se ressemblaient, mon père et elle. Ils avaient ce même amour forcené
de la
vie, quoi qu'il se présente. On endure. Mais on prend.
A la Libération, mon père fréquente
beaucoup Sartre et Beauvoir. A Saint-Germain-des-Prés, c'était tout le
temps la
fête, la danse, les beuveries, aussi. Mais mon père a toujours eu
l'impression de
faire un peu tache parmi eux. II est méditerranéen, n'a pas fait
l'Ecole
normale, n'est pas d'origine bourgeoise. Ce n'était pas tout à fait
faux quand
Sartre le traitait de "voyou des
rues”:
il avait un peu l'impression de s'encanailler en compagnie de son
copain Camus.
Beauvoir, elle, a alors un faible pour mon père, qui ne le partage pas.
Etait-ce vraiment un faible, ou une curiosité intellectuelle ? Elle
disait - c'était
scientifique, chez elle! - que pour connaitre un homme il fallait
coucher avec
lui. Regardez cette photo de Brassai: mon père avait mis en scène une
pièce de
Picasso, «le Désir attrapé par la queue ». Il y a Lacan, Cecile Eluard,
Picasso, Valentine Hugo, les Leiris, Sartre et Beauvoir. Et que regarde
mon père
? Le chien.
Écrire,
c'est s'exposer au
malentendu, et à ne pas être entendu. Il le savait bien, mon père.
J'étais une
petite fille, mais je sentais l'agressivité autour de lui. Avec,
«l'Homme révolté », en 1951,
il ébranle un tabou. A l'époque, on n'a pas le droit de toucher à
l'Union soviétique.
Alors que tout le monde sait que le goulag existe. On dit que c'est au
nom de
la bonne cause. On se tait. Lui, il a décidé de parler. Et cela ne
plait pas.
Un jour - j'ai compris plus tard que c'était après la terrible
polémique avec «
les Temps modernes» où Francis Jeanson, sur ordre de Sartre, avait
descendu le
livre avec une incroyable violence - je trouve mon père dans le salon,
assis
sur un fauteuil bas, la tête baissée. Je lui dis : “Tu es triste,
Papa?”. Il lève
la tête, me regarde droit dans les yeux et me répond : “Non, je suis
seul”. Je
n'ai jamais oublié. Cela me révoltait tellement ! Je ne savais pas
comment lui
dire qu'avec moi il ne pouvait pas être seul.
En janvier 1956, quand il écrit “Trêve
pour les civils”, dans «
l'Express
», il ne fait pas que l’écrire. Il va à Alger, proposer qu'on épargne
les
civils des deux camps. Le gouvernement général lui interdit d'occuper
la salle
prévue. Il déplace sa réunion dans la Casbah, sous les cris des ultras,
qui
hurlent : “A mort Camus!”. Il
a eu très peur que cela finisse dans un
bain de
sang. Quand je pense qu'on ose encore prétendre que Camus n'a rien dit
sur l'Algérie! Il avait été bien seul, en 1945, quand il avait dénoncé
les
massacres
de Setif! Il a donc continue d'écrire, jusqu'au moment où il a
considère que
chaque mot ajoutait à la violence. Il savait que le FLN
liquidait les messalistes et que, si l'on
faisait une Algérie avec un parti unique et une religion d'Etat, les
premières
victimes seraient les Algériens. Quand on voit ce qui s'est passé
depuis, on
peut se dire qu'il n'avait peut-être pas complètement tort. A partir de
1960, c'est
vrai, il n'a plus rien dit du tout. Mais c'était pour la bonne cause.
Il était
au cimetière.
“Quand tu as eu ta prime
... “,
comme disait Mémé en parlant du prix Nobel de littérature ... Lui, il
se
trouvait un peu jeune. Il disait: “Personnellement,
j'aurais voté Malraux”. Ce
jour-là, au lycée, tout le monde me regardait drôlement. J'ai demandé à
une copine
si je n'avais pas un ourlet défait. Elle a ri: “Mais tu es
dans ‘Paris
Match’” …..
Cathérine Camus: Camus, mon père.
Viết là phơi bày ngộ nhận, chẳng
được ai nghe. Cha tôi biết rất rõ điều này. Khi đó, dù chỉ là một đứa
con nít,
nhưng tôi thấy chung quanh cha tôi là cả một sự hung hãn, gây gổ. Năm
1951, khi
viết « Con người nổi loạn”, là ông đụng vô ổ kiến lửa, lay đến tận gốc
điều cấm
kỵ. Vào thời buổi đó, cấm không được đụng tới Xô-Viết, trong khi ai
cũng quá rành
về sự hiện hữu của trại tù Goulag. Họ
bảo, phải bảo vệ nghĩa cả! Và họ câm miệng. Còn ông, ông tung hê hết.
Thế là cả
đám sưng lên. Một bữa – sau này tôi mới biết, do đụng độ với tờ « Thời
Mới », qua
đó, theo lệnh Sartre, Francis Jeanson đã ‘tàn sát’ cuốn sách của ông -
tôi thấy
cha tôi ở trong phòng khách, ngồi trên chiếc ghế bành thấp, đầu cúi
xuống. Tôi
nói: « Ba buồn hả ba? » Ông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi và
nói: «
Không, ba cô đơn. » Tôi không bao giờ quên câu này. Nó làm cho tôi phát
bực!
Tôi không biết làm sao để nói cho ba tôi hiểu, làm sao ông nói cô đơn,
khi có tôi
ở kế bên.
“J’ai le sens du
sacré mais je ne crois en
Dieu”
[Tôi có cảm quan về điều thiêng
liêng nhưng tôi không tin (về một) Thượng Đế]
“Le réel, c’est le rationel,
et l’Histoire, la fille bâtarde de la violence”
[Cái thực, là cái thuần lý,
còn Lịch sử, đứa con gái đẻ hoang của bạo lực]
Camus
“Eh bien, mon cher Camus,
vous aurez révélé que Hegel et moi avons quelque chose en commun, c’est
le fait
que vous ne nous avez lu ni l’un ni l’autre”
[Bạn Camus ơi, bạn phát giác
ra, có cái gì đó chung, giữa Hegel và tôi, điều này chứng tỏ, bạn đếch
đọc, cả
tôi lẫn Hegel!]
Sartre
Lộng giả thành chân
Một
trong những trường hợp
lộng giả thành chân, ly kỳ, thú vị, mà Gấu được biết, do D.M Thomas kể,
liên
quan tới cuốn Dr. Zhivago, và tác giả
của nó, là Pasternak.
Gấu đã lèm bèm về chuyện này,
nhân một chuyến vượt biên không thành, trong “Viết là Khiếp”
Bài viết cụt thun lủn này,
cũng đầy tham vọng: Nhìn lại cả 10 năm sau Đại Thắng Mùa Xuân!
Đúng là tham vọng cùng mình!
Sân si trùm thiên hạ, vậy mà
đòi tu, tu gì, tu hú! NQT
*
"Tôi trở nên khiếp đảm
bởi nghệ thuật".
D. M. Dylan Thomas mở đầu Hồi
tưởng & Hoang tưởng.
Nghệ thuật là những ngã ba
ngã tư tàn khốc, mang tính Oedipe. Nơi mộng mị, tình yêu, và cái chết
gặp gỡ.
Zhivago của Pasternak chiêm nghiệm một điều, rằng nghệ thuật luôn luôn
là suy
tư về cái chết, từ đó sáng tạo ra sự sống."
Điều ngược lại, cũng hoàn
toàn đúng.
Cách đây vài năm, tôi [D.M.
Thomas] đi thăm Lydia,
người chị/em gái, của Pasternak.
Một căn nhà từ hồi Victoria,
ọp ẹp, tối
thui. Chủ nhà, một người bà già nhỏ nhắn, rệu rạo, lưng còng, mang đôi
giầy cụt
lủn, lủng lẳng bị chìa khoá... Bà dẫn vào nhà bếp, mời dùng cà phê. Một
cái hũ
cà phê, loại uống liền, hai cái ly trắng, mẻ. Câu chuyện nhạt thếch.
Tôi không
làm sao liên hệ bà với Boris, người sáng tạo ra Zhivago, và Lara. Sau
cùng, bà
hỏi tôi có muốn đi xem mấy bức họa của ông thân sinh. Một cách biết ơn,
tôi nói
vâng. Tôi đi theo đôi giầy cụt ngủn, bị chìa khoá lên lầu. Bà mở cửa
căn phòng.
Một luồng mầu sắc và ánh sáng
làm tôi chới với, nghẹt thở. Đúng là một phòng tranh tuyệt vời. Tôi
nhận ra
ngay Tolstoy, ở nơi Boris trẻ. Sàn ngổn ngang những khung, giá vẽ.
"Tôi đang sửa soạn một
cuộc triển lãm", bà giải thích.
Như một bóng ma, tôi đi theo,
suốt căn phòng rộng, uống từng hớp thiên tài Leonid Pasternak. Có đến
vài phút
đồng hồ, tôi đứng ngẩn trước một bức họa. Chân dung một người đàn bà
đẹp, dáng
mơ mộng, đang chải tóc. Tôi yêu liền ngay nàng.
"Nàng là ai vậy ?"
Bà già còng nhún vai:
"Ôi dào, tôi đó
mà".
Chẳng thèm để ý đến nỗi mất
mát lớn lao, là tuổi trẻ, và nhan sắc, bà quay đi.
Chẳng có gì đáng kể, ngoại
trừ thiên tài bất tử của người cha. Tôi có cảm giác những bức họa đã
hút sạch
bao nhiêu ánh sáng, bao nhiêu đời sống từ căn nhà của cô con gái.
"Tôi nghĩ chắc là bà đã
có bảo hiểm những bức họa?"
"Không, nếu bị đánh cắp, cái gì có thể
thay thế?"
Trở lại bếp, bà cho tôi coi
những bức hình gia đình, hầu hết là của Boris và con cháu của ông. Một
trong
những đứa cháu trai, Lyovya, đã chết trong những tình huống thật là kỳ
bí, đáng
sợ; bà bảo tôi. Chưa tới 30, đang khoẻ mạnh, nó lăn quay ra chết, vì
đứng tim,
ngay trên đường phố Moscow,
đúng chỗ Zhivago bị bịnh tim quật ngã...
Thomas không thể không nghĩ
đến một điều, cái chết của nhân vật giả tưởng, Zhivago, đã "ứng" vào
người cháu trai. Thiên tài Pasternak đã biến đứa cháu thành một cái
bóng, y hệt
như cô con gái Lydia
đã trở thành cái bóng của nghệ thuật, của ông thân sinh.
Liền đó, ông kể lại một kinh
nghiệm của riêng ông, trong một lần đi trị bịnh. Bà bác sĩ tâm thần làm
ông nhớ
đến mẹ, và một lần không vâng lời bà.
(Ở đây có một cái gì liên can
đến mặc cảm Oedipe).
"Thay vì đi nhà thờ, cậu
đã tới một sex shop".
"Đúng như vậy".
"
Rồi trí tưởng của tôi đầy rẫy
những hình ảnh chết chóc, của mẹ tôi, của bạn bè...
Bữa sau, bà bác sĩ gọi điện
thoại:
"Tôi không thể gặp anh
bữa nay. Tôi phải đi đám ma."
"Oh, I am sorry, tôi
mong không phải là một người thân của bà."
"Thảm thay, đúng như
vậy, ông già của tôi."
Và Thomas kết luận, đâu có gì
là đáng ngạc nhiên, nếu tôi trở nên khiếp đảm vì nghệ thuật ?
"Không phải cuốn sách
của tôi là một tên sát nhân, nhưng đâu đó, từ những trang sách vang
lên, tiếng
cười sảng khoái, của quỷ...".
Chỉ là lộng giả thành chân.
Bóng ma giả tưởng Zhivago kiếm người thế mạng để đi đầu thai.
Đó cũng là cảm giác ghê rợn,
khủng khiếp khi ông già gặp lại cô bạn ở xứ lạnh.
Như thể cuộc chiến lập lại,
khi giả tưởng "xuất hiện".
Nơi giữa
Đại hội Việt kiều: Một nỗi bình an
Tác giả: Nguyễn Hữu Liêm
Note: Đúng là một thằng khốn nạn! Một tên
khốn kiếp! (1)
Hết thuốc chữa!
Nguyễn Quốc Trụ
(1)
Ngày thứ ba của Đại hội, ở
cuối
phần bế mạc, tôi cùng đứng dậy chào cờ. Bài “Tiến quân ca” được vang
cao trong
cả hội trường. Lạ thật. Tôi chưa hề từng nghe Quốc ca Việt Nam
(này) trong khung cảnh thể thức như thế. Từ ấu thơ đến bây giờ, tôi
từng hát
Quốc ca của miền Nam, trước năm 1963 thì cùng với bài hát buồn cười
“Suy tôn
Ngô Tổng thống.” Ba mươi bốn năm qua là Quốc ca Hoa Kỳ xa lạ, Star
Spangled
Banner. Nay thì tôi lại nghe và chào Quốc ca Việt Nam
và lá cờ đỏ sao vàng. Con người là con vật của biểu tượng. Cờ in máu
chiến
thắng mang hồn nước. Tôi cảm nhận được một dòng điện chạy từ đáy
lưng theo
xương sống lên trên cổ trên đầu như là khoảnh khắc thức dậy và chuyển
mình của
năng lực Kundalini. Tôi nhìn lên phía trước, khi vừa hết bài Quốc ca,
mấy chục
cô và bà đại biểu từ Pháp đang chạy ùa lên sân khấu, vỗ tay đồng ca bài
“Như
có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”. Tôi nhìn qua các thân hữu
Việt kiều từ
Mỹ, và ngạc nhiên khi thấy hầu hết – kể cả những người mà tôi không ngờ
– đang
vỗ tay hào hứng la to, Việt Nam!
Hồ Chí Minh! Cả hội trường, và tôi, cùng hân hoan trong tất cả
(vẫn là) cái
hồn nhiên mà dân tộc ta đã bước vào từ hồi thế kỷ trước.
NHL
Gấu lo cho tính mạng của thằng khùng này. Chỉ
sợ VC cho nó ăn đạn
rồi đổ
tội cho đám Chống Cộng điên cuồng!
Và tụi Chống Cộng điên cuồng,
có thể cũng nghĩ y chang!
Thế là bỏ mẹ thằng khùng!
Đành phải 'viết trắng' ra như vậy, cũng là một cách báo động cho tên
khùng!
Trân
trọng giới thiệu
Ra mắt độc giả đúng vào dịp Giáng
Sinh năm nay.
*
Like the
Coleridge hero who wakes to find himself holding the rose of his
dreams, I knew
these objects were not of the second world, which had brought me so
much
contentment as a child, but of a real world that matched my memories.
Như
nhân vật của
Coleridge thức giấc thấy mình cầm khư khư trong tay bông hồng đen của
giấc
mộng, tôi biết, tất cả những gì ở trong Tứ Khúc thì
không phải là từ thế
giới tưởng tượng bước ra, chúng thuộc cuộc đời này. Và chúng là một,
với hồi ức
của tôi, những ngày ở Sài Gòn.
NQT
Những Con Quỉ Đáng Sợ Của Dostoevsky.
Pamuk
Ui chao, cứ như thể Dostoevsky
thì thầm
vào tai tui, dậy cho tui cái ngôn ngữ bí mật của linh hồn, đẩy tôi vào
xã hội
của đám tiến bộ, tuy, bừng bừng vì những giấc mộng thay đổi thế giới,
nhưng bị
khoá chặt ở trong những hội kín hội hở, và hơi bị thích thú cái trò
khốn nạn,
đánh lừa những kẻ khác, nhân danh cách mạng (1), đầy đọa, làm nhục, làm
mất
nhân phẩm, những người không nói thứ ngôn ngữ cách mạng, không chịu
cùng chia
sẻ viễn ảnh về một ngày mai ca hát của chúng.
(1) Đúng là tình cảnh nước Mít,
năm 1945,
trong có hoàn cảnh một nhạc sĩ, nhà thơ, vì bát cơm của tổ trưởng tổ
cách mạng,
me-xừ Vũ Quí nào đó, mà phải cầm súng đi làm thịt tay ăng ten cho hiến
binh
Nhật, Đỗ Đức Phin, và sau này, sám hối, viết Tại sao tôi
viết Tiến Quân Ca.
Gấu, đúng lý ra, là đã quen Cô
Tú, từ những ngày cô làm cho hãng
AP.
Hồi đó, có một dạo, ngay sau khi Huỳnh Thành Mỹ mất, Gấu có thói quen,
sau khi
gửi vô tuyến viễn ảnh, sau khi chờ Tokyo thông báo kết quả, là theo ông
Hưng,
AP man, ghé hãng AP, ở phía trên lầu Passage Eden, uống một ly “cà phê
tức thời”,
vừa uống vừa ngắm bức hình Huỳnh Thành Mỹ to tổ bố treo trên tường, sau
đó, cả
hai xuống lầu, ghé cái ngõ hẹp giữa hai bức tường, nơi cho mướn những
cuốn tiểu
thuyết đen série noire, lục lọi một hai cuốn chưa đọc (với ông Hưng là
Carter Brown,
còn Gấu, Chase, hoặc Simenon), rồi chia tay ông bạn già.
Hồn Ốc
Ghi chú về
Brodsky
Mùi
Camus vs Mùi VC
Tô
Hoài by Vương Trí Nhàn
Chăm
sóc cô đơn
Ở xứ Mít Nam, có
lẽ Gấu là người đầu tiên viết về văn chương dấn thân, ngay khi vừa bước
vô làng
văn, phải nói, ngay sau khi dư âm của truyện ngắn đầu tay Những
Ngày Ở Sài
Gòn còn rền rĩ ở trong giới giang hồ, qua loạt bài, Gấu nhắc lại,
loạt bài “Thế
nào là văn chương dấn thân?”, trên tờ tuần báo Nghệ Thuật,
khiến mấy
đấng bạn quí càng thêm chán Gấu!
Gấu nhớ là, Thạch Chương, tức Cung Tiến, thú loạt bài của Gấu. Gặp,
đúng cái
lần Gấu không được mời mà cũng mò đến nhà anh uống rượu, anh nói, cái
style,
cách dùng tiếng Mít của Gấu, rất Mít, không “khoa bảng”, như của anh,
và, anh
không viết được như vậy. Lâu ngày rồi, Gấu không nhớ rõ nguyên văn,
nhưng đúng
là ý của anh.
Hình như trong bữa tiệc đó có
cả Kiệt Tấn thì phải, và sau đó, hai thằng rủ nhau
đi uống tiếp, và xém chút nữa thì bị đám du đãng cho ăn đòn, Gấu đã kể
về vụ
này rồi.
Loạt bài viết về Thế nào là văn chương dấn thân?, Gấu viết từ
những gì
đọc được ở Roland Barthes, chứ không phải theo cách nhìn của Sartre, về
dấn
thân. Còn nhớ một câu, hình như chôm trong một bài viết, của một anh
Tây hay
một bà Đầm [Marthe Robert?]: Ngay cả khi khẳng định, tôi vẫn còn tra
hỏi.
[Même, quand j’affirme, j’interroge encore, đại khái thế]
Gấu gặp lại Kiệt Tấn, đúng cái lần qua Paris tái ngộ đấng bạn quí từ
Sài Gòn
bay qua, ở cuối thiên niên kỷ. Hai vợ chồng anh ra phi trường đón vợ
chồng Gấu.
Chẳng thằng nào nhận ra thằng nào, sau bà xã anh cứ nhè mấy thằng đầu
đen hỏi,
có phải mi là Gấu, thế là lòi ra ngay. Bà kể, cái lần đón ông bạn quí
của cả
hai cũng y chang, nhưng lần đó, bả biết trước, và có nói với ông chồng:
Bạn anh
từ Sài Gòn qua. Mấy chục năm rồi. Không nhận ra được đâu! (1)
Tuyệt!
Nhưng cái lý do Kiệt Tấn không nhận ra Gấu, thì còn tuyệt hơn thế nhiều!
Thủng thẳng Gấu kể tiếp.
(1)
Tôi vẫn còn nhớ cái nhìn của anh sinh viên Luật, người Thái Lan, được
Bộ Nội Vụ
và Cao Uỷ Tỵ Nạn mướn làm thẩm tra viên trong buổi thanh lọc. Cái nhìn
dừng lại
rất lâu trên khuôn mặt tiều tuỵ ở ngoài đời so với trong hình. Có vẻ
anh tin.
Có vẻ anh thông cảm. Có vẻ anh sợ hãi, không ngờ sự khủng khiếp của một
chế độ
so với sức chịu đựng của con người.
Như lính giữa rừng
Những
rừng đèn chai đứng dậy
trong đêm khuya.
Thơ Kiệt Tấn
Văn
Chương
Dấn Thân
Cao Bồi PXA
Dọn Tiếp!
|
|