|
Chúc Mừng Năm Mới
Tết
Canh Dần
The French in Indochina
When
the battle's lost and won
Tây mũi lõ ở Đông Dương
Khi trận đánh thua và thắng
*
Valley of Death: The
Tragedy at Dien Bien Phu That Led America into the Vietnam War.
Thung Lũng Tử Thần: Bi kịch Điện Biên Phủ khiến Mẽo vô nước Mít
By Ted Morgan. Random House; 752 pages; $35. Presidio Press
Cú này, thật, và cú đầu độc tù Phú Lợi,
giả, đưa đến cuộc chiến thần thánh chống
Mẽo cứu nước
DBP là
một tiền đồn cô quạnh ở
vùng núi Việt Nam,
một xứ sở thuộc địa của Tây, nơi lính Tẩy đụng độ với Việt Minh, không
phải thứ du kích đói rách mà
là một đội quân được trang bị bằng những vũ khí mới tinh, mới ra lò,
bởi TQ, ngay
vào đầu thập niên 1950. Vào mùa Xuân 1954, khi đám đầu sỏ Đông Tây –
Dulles,
Eden, Molotov, Chu Ân Lai - gặp nhau ở Geneva, để quyết định tương lai
Đông
Dương thuộc Pháp, thì 10 ngàn lính Tẩy dồn thành một cục tại DBP, để
nhử Việt
Minh mò tới quần thảo.
Hầu hết
đám lính không phải
Tẩy chính cống, mà là Algerians, Ma rốc, Phi châu, Việt… gian, cùng với
một dúm
tinh nhuệ Tây nhẩy dù. Còn có bốn tiểu đoàn Lê Dương, sĩ quan Tây,
nhưng binh lính
hầu hết thì là Đức, rất nhiều trong số đó là những kẻ sống sót tại mặt
trận
Nga. Còn có một đàn bướm di động nữa, vừa là bướm vừa là y tá!
*
Bức điện tín của Phạm Xuân Ẩn,
chấm dứt cuộc chiến, hối thúc Bắc Việt đừng lo lắng chi hết về cái
chuyện Yanke
mũi lõ trở lại Việt Nam, nhờ vậy mà BV bỏ ngỏ Miền Bắc thúc quân ào ào,
thần tốc
dượt tông tông Thiệu bỏ chạy có cờ, không kịp mang theo ấn tín, cây gậy
đả cẩu,
và như thế, tất nhiên đâu có thì giờ mang theo 17 tấn vàng, vậy mà ông
mang tiếng
cho tới khi me-xừ Oánh lên tiếng, không phải ổng, mà là VC chia nhau!
PXA không thể ngờ, không phải
Yankee, mà là Tầu Phù đã chiếm Bắc Bộ Phủ từ hồi nảo hồi nào, từ đầu
thập niên
1950, rồi!
Cũng PXA, trấn an chủ Mẽo
Time, làm gì có chuyện đó, trong khi tờ Le Monde bị Xịa lừa, đi trang
nhất, Mặt
Trận Giải Phóng họp báo ở Tây Ninh, tuyên bố ly khai với Miền Bắc: Sau
1975, quả
có chuyện này, mấy anh VC miệt vườn lập câu lạc bộ, đếch thèm chơi với
Yankee mũi
tẹt nữa!
Ta cúi hôn màu hoa đào ấy
Sáng
mùng một giả cầy em ạ
tí ti Nguyên Đán
tí ti Valentine’s
như bánh chưng chấm vào ma-gi
vậy
thôi thì...
Tây và Ta đoàn kết lấy hên
ừ thì
đoàn kết - miễn là đừng
kết đoàn
kết bè - kết phái - kết âm
binh - ma quỉ
để open anh mở cửa nhà mình
xem áo mới đầu năm tung toé
sắc
đời bớt buồn thì tết mới lung
linh
ta bảo
em này. tết là của ông
bà nghìn năm
chẳng phải của đảng này đảng
nọ
ta cúi lạy anh linh những Tây
Sơn nghĩa sĩ
thịt xương phơi ngoài Thăng
Long thành
ta cúi lạy anh linh cả hai
miền liệt sĩ
cuộc tương tàn đau đớn nhất
trần gian
hoa đào
đỏ đỏ từ những nghìn
thu trước
đỏ đến tận bây giờ
màu máu Việt Nam
ta cắm
nhành đào và hôn màu
hoa ấy
và mơ
đất nước
bớt
lầm than
DTQ
*
Này gã Bắc kỳ lai!
Happy
Valentine’s
TVA vs
VTN vs TH
"Thực
ra đây
là những ghi chép trong sổ tay
hai chục năm qua của tôi. Trước khi công bố, chính tôi đã đưa Tô Hoài
đọc. Ông
đã đọc rất kỹ, suốt trong một năm. Ông có nói với tôi là nên bỏ đi hai
chỗ, về
gia đình của ông, còn lại, ông bảo là đăng được."
VTN viết về vụ ông đào mồ đảo mả Cái Ác Bắc Kít!
BBC
Đúng
rồi.
Phải thế chứ!
*
"Ở cái ngã sáu đường đời ấy vẫn leo lắt ngọn đèn con
của lão cà phê 81, ánh đèn chai và bếp lửa thùng cháo bác Chữ. Mấy bác
xích lô
tã chốc lại lạch xạch lượn lờ qua. Trông mặt người đạp xe cũng đoán
được tung
tích, mỗi người đều hằn nét bộ mặt thời gian và tờ lịch hàng ngày của
thành
phố. Có lão râu xồm khuya về uống rượu húp cháo rồi nằm vắt người trên
đệm xe,
sàn xe ngủ bên gốc cây. Đấy là các ông chánh, ông lý tề vừa chạy tây
càn, vừa
sợ Việt Minh trả thù đã bỏ các vùng trắng ven nội vào đây. Đám cơ sở
hốt (10)
chết bỏ vào thành, trẻ hơn, đỡ lầm lỳ, có thể lại công tác bí mật,
không ác ôn
như mấy lão xích lô râu rậm kia...
-Lão xế lô, lão lục tào xá này nhất định cũng tề ngụy cũ. Cả lão cà phê
bít tất,
lão cháo gà cứ dấm dớ thế nhưng trông tay thoăn thoắt nhặt tiền, xếp
tiền thế
kia đủ biết.
Nguyễn Tuân hỏi tôi:
-Có nhớ Két không?..."
Tôi
trích một đoạn, trong Cát Bụi Chân Ai, chỉ để chứng minh: nhà văn - ở
đây là
Tô Hoài - quan sát giống hệt một điệp viên, và Nguyễn Tuân đã giải tỏa
cả một
đoạn văn đầy những chi tiết chết người như vậy, bằng một hồi tưởng về
người đã
chết.
Nghe
nói Tô Hoài viết Cát Bụi
Chân Ai, là để "tạ lỗi" với vong hồn bạn, nhưng nhờ vậy, chúng ta
thấy một Nguyễn Tuân "không chính thức", và bằng cách nào ông sống
sót...
Trong hai nhà văn tiền bối kể trên, Tô Hoài mới là người thân cận với
tuổi thơ của
tôi, của "chúng tôi". Làm sao quên được cảnh tượng chú dế mèn võ sĩ
được thiền sư xén tóc "cải hóa". (Hãy mường tượng ra, nghi lễ xuống
tóc cho một tín đồ nào đó!). Làm sao quên hương ngọc lan của một buổi
hẹn hò.
Ôi nỗi đắng cay phải từ giã "quê người" đi tìm một "quê mình",
đâu đó giữa đồn điền cao su bạt ngàn của một nước Nam-kỳ xa lắc, nơi
chỉ có hai
mùa mưa nắng, không còn những cơn gió buốt lạnh căm, không phải từ
thiên nhiên
ác nghiệt, mà từ lòng người thổi ra, không cần giờ giấc, không đợi mùa
màng,
ngày tháng... Làm sao mà hiểu nổi, một nhà văn với một thiên lương như
vậy, với
những quan sát tinh vi về loài vật, về một con người như Cu Lặc, lại có
thể cay
nghiệt như thế về một cõi tề, nguỵ?
Một chuyến đi
Phải
cao tăng mới sáng tạo ra
được một vì thiền sư xén tóc!
Phải ngây thơ như một đứa con nít mới tưởng tượng ra được “anh khờ” Cu
Lặc!
Vũ Ngọc Phan đã nhận ra điều này, khi giải thích tại làm sao lại có một
anh Cu
Lặc trong số những chuyện loài vật của Tô Hoài.
Nhìn như thế, Thằng Khờ của Tô Hoài bảnh hơn Thằng Khờ của Dostoevsky!
Nhưng phải là một PXA, thì mới nhìn cách đếm tiền mà biết ngay đây là
một tên
địa chủ!
Sau bức màn tre
Charlotte Bailey, trên TLS số 12 Tháng Hai, 2010. đọc Hòn
đá kiên nhẫn, Goncourt 2008, của Atiq Rahimi.
Người đàn bà không tên, ở trung tâm cuốn tiểu thuyết
Hòn đá kiên nhẫn, The Patience Stone, không đem đến cho độc giả
một câu
chuyện lấy thẳng ra từ cuộc sống tại Afghanistan dưới sự cai trị của
Taliban.
Nó có vẻ như là một bức màn và đằng sau nó, là kinh nghiệm riêng tư của
một
người đàn bà, trong một xã hội Hồi giáo, và đây là lần đầu tiên, người
đàn bà
này kể ra cuộc đời của mình, bằng giọng nói đích thực của mình.
Cái chế
độ CS ở Việt Nam,
cho dù ác độc thì cũng chỉ giống
như chế độ Taliban. Đằng sau nó, mới khủng khiếp. Với xứ Afghanistan,
là một xã
hội Hồi giáo, còn với xứ Mít, chính là cái xã hội mà Tô Hoài gọi là Quê
Người.
Nhìn như thế, mới thấy cuộc chiến vừa qua cần thiết đến cỡ nào, đối với
một đất
nước. Cơ hội đầu tiên và sau cùng để biến quê người thành quê mình.
Đại Mộng thành Ác Mộng.
*
Gấu đọc mấy anh Bắc Kít bỏ chạy
được ra hải ngoại, ngoạc mồm chửi VC, chửi thật độc, về cái độc cái ác
cái khốn
nạn của chủ nghĩa CS, nhưng chúng không hề nhận ra cái phần tha hóa của
chính
chúng, không hề nhận ra cái giấc đại mộng của một miền đất, mà chúng từ
đó mà
ra, như Gấu đã từng chiêm nghiệm cả đời về nó:
Tuy nhiên, chỉ
đến mãi vào lúc chót đời, Gấu mới hiểu ra một điều là, Miền Bắc cần
chiến thắng
cuộc chiến, không phải chỉ vì chân lý nước Việt Nam là một, mà còn vì,
đây là
‘lý do hiện hữu’ của giống Bắc Kít: giấc mơ vượt ra khỏi luỹ tre làng,
giấc mơ
đổi đời, có một đời mới, khác hẳn cuộc đời khốn khổ khốn nạn, nhục nhã,
hèn hạ,
ti tiện….
Chỉ đến khi chiến thắng cuộc chiến, thì Bắc Kít mới hiểu ra rằng,
chiến thắng cuộc chiến thì làm được, nhưng chiến thắng Cái Ác Bắc Kít,
vô
phương. Tất cả những tác phẩm hậu chiến tranh của Bắc Kít, đều được
viết ra
nhằm tố cáo Cái Ác Bắc Kít: Ba người khác, Đi tìm cái tôi..., Tôi
là thằng
hèn, Hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh.... và bây giờ, là lật tẩy cái ác ở
những con người
bấy lâu nay được coi như cực hiền, cực ngoan, cực tốt, như Tô Hoài, với
bài
viết của VTN về ông, thí dụ.
*
Theo
Gấu, VTN có bài viết này, khá nhất, nếu nói về "phê bình như là sáng
tạo":
Nguyễn Du như một thi sĩ
Trang VTN trên TV
Cộng đồng hải ngoại
như một lực lượng
đối lập
NHQ Blog VOA.
Làm sao có thể coi hải ngoại
như là một thế "đối lập" với chính quyền VC
ở trong nước được?
CS chỉ có một thế, là thế độc tài mà thôi
Thành thử, VC đâu có cho phép?
Và cũng đâu có cho về?
Hơn nữa, làm sao tóm hết hải ngoại, bắt họ đứng vào lề ‘đối lập’?
Ra khỏi đất nước, chỉ có thể
coi như là ở cái thế ly khai, và như thế, có thể cùng đứng chung với
những cá nhân, như Lê Công Định, Nguyễn
Tiến
Trung….
Gấu này, khi đọc
VTN, có viết:
Nếu Việt Nam sẽ có một Nobel văn học, thì một ông nhà văn Mít như
thế đó phải là cái lương tâm mà đám Mít có thể tin cậy [The writer -
that
conscience in which his fellow man can believe." Normal Manea].
Đã có một thời, NHT là cái lương tâm đó.
Như Kundera, Milosz, and Kis,
Manea tượng trưng cho tinh thần Trung Âu,
không
chỉ vì ông sinh ra tại đây như họ, mà còn vì tầm nhìn của ông về mặt
tâm linh
và văn hóa, hay nói như Danilo Kis, mà ông đã từng viện dẫn:
"Ý thức rằng mình thuộc về Trung Âu, là ý thức rằng sau chót, tự thân
của nó,
ý thức này là một ý thức về sự ly khai."
Solzhenitsyn cũng đã từng phán
như vậy, khi dậy bảo Hội Nhà Văn của
những nhà
văn nhà thơ nhà nước CS: Nhà văn phải làm sao sử sự như một nhà nước
trong một
nhà nước.
Liệu một nhà văn, một tinh thần, một ý thức như thế, sẽ có, ở trong
nước?
Russians: the world's hardest
writers
It's not the only way to judge
writers, but the fact that
Dickens wouldn't stand a chance head to head against Tolstoy does tell
you
something important
*
Many years ago a friend made
one of the most perceptive
comments I have ever heard about Russian writers. "Yeah," he said,
"they're profound and all that. But they're also incredibly hard.
I
mean, there's Pushkin: died in a duel. Lermontov: died in a duel.
Tolstoy:
fought in the Caucasus. Dostoevsky:
sentenced
to death, exiled to a Siberian prison camp. Solzhenitsyn: fought in the
second
world war, sent to the Gulag, survived cancer, defied the USSR …"
"Don't forget Griboyedov," I
added. "Torn to pieces by angry Persians after he tried to save an
Armenian eunuch. And Varlam Shalamov: Seventeen
years in the
Gulag."
"Yeah – and what have English
authors done? Dickens?
Who did he fight?"
I still think this assessment
stands. And recently I
discovered possibly the hardest Russian of them all: Avvakum the Archpriest,
author of both the first classic
autobiography in Russian literature and the first eyewitness
account
of Siberia and its peoples.
Andrei
Platonov: Russia's
greatest 20th-century prose stylist?
Tribute
to Koestler
Koestler
là một ký giả thiên
tài, và về mặt này,
ông là chàng ngự lâm quân thứ tư, Đác Ta Nhan. Ba ông kia, Albert
Camus,
Whittaker Chambers and George Orwell, đều là những đấng bạn quí của
ông!
Nếu
tầm uyên bác của K. rộng, thì tầm nghệ sĩ, hẹp, so với mấy ông kia.
Quái,
là, ông lại được cả thế giới biết đến như là “Koestler, nhà văn”, với
độc một
cuốn tiểu thuyết Bóng đêm giữa ban ngày!
Nhà phê bình Leslie Fiedler đã
có lần nhận xét, cuốn Hứa và Làm,
Promise and Fulfillment, của K. viết
về
Israel, nên được đưa vào thư viện dưới chữ cái K, tức viết về Koestler,
thay vì
chữ I, tức Israel.
Ý của ông là, sống hay viết,
với K, hoàn toàn bị dẫn dắt bởi cái tôi to tổ bố của ông, thay vì bởi
nguyên
tắc. Đề tài
của ông là chính ông. Tuy nhiên, vào thời điểm mà bóng ma của chủ
nghĩa CS Liên
Xô còn… vô hình hơn cả vô hình, với… toàn
thể nhân loại,
nhất là giới trí thức, thì ông, một kẻ có vẻ như đếch có lương tâm,
thấy gái là
quất [ông tính quất cả bà vợ
triết gia
Bertrand Russell, Bertrand Russell's wife claimed Koestler tried to
rape
her,
too!] đã đánh thức lương tâm của Tây Phương! (1)
(1) Nguồn
"The
final rout of the Soviet
imperium in 1989-1990 began with the
publication of Darkness at Noon [1940]"
David Cesarani: Arthur Koestler: The
homeless mind, Một cái đầu không nhà.
1940 mà đã nhìn ra hiệp chót
của con quái vật CS, xẩy ra vào thời kỳ 1989-1990, "the final rout in
1989-1990", thì
đúng là đòn "cách sơn đả ngưu" của Kim Dung tiên sinh!
Mô Phật
Đọc lại Võ
Phiến
Khi Gấu
viết về Võ Phiến, hay
về Nguyễn Mộng Giác, mấy ông này đều còn sống, nhưng tình hình sức khỏe
nghe nói
cũng căng. Giả như không viết ra, mấy ông này đi xa rồi, thì là hết
viết, bởi vì
nếu viết, là lâm vào tình trạng như bạn quí của Gấu viết về Xìn Phóng,
hay nhà
thơ DTL viết về thằng em nhà thơ NTN của ông!
Những gì Gấu viết về hai ông,
đều ở ngoài văn học. Ông NMG chỉ cần lên tiếng, đúng, giá mà đừng dùng
cái tên
Tường cho một nhân vật trong Mùa Biển Động.
Bởi vì chính ông đã từng xác
nhận, có mượn một số chi tiết đời thường của HPNT, ngoài ra là hư cấu.
Muợn vài chi tiết mà quên
chuyện mượn cái tên cúng cơm của người ta ư?
Ông Võ Phiến thì cũng thế. Ông
còn sống, thì phải lên tiếng, [đúng, tớ đúng ra phải để cái tên tiếng
Anh của cơ
quan của Mẽo đã chi tiền cho tớ], và có thể, còn phải gửi tí tiền cho
những người
đã cung cấp tài liệu cho ông, để viết VHTQ, nếu có người cần tí tiền!
Những chuyện như vậy, tại sao
không lên tiếng, vì chúng liên quan tới đạo đức văn học?
Gấu đâu có đụng chạm gì đến đời
tư của hai ông?
Về Võ Phiến, Gấu cần phải
thanh toán cái chuyện ở bên ngoài văn học, như trên, thì mới có thể
viết về ông,
như một nhà văn, với những truyện ngắn thần sầu, với những nhân vật
quái đản, nửa
người nửa không phải là người, mà là một thứ mutan gì đó, chưa ra dạng
người!
Ông
được coi là nhà văn lớn lao, bởi một đám bất tài, thi nhau thổi ông, để
được thơm
lây. Chưa có ai viết đúng, viết đẹp, viết hay về Võ Phiến cả, theo Gấu.
Nhớ, khi viết bài Nhà văn Bình
Định, cho số Văn Học đặc biệt về ông, một bạn văn có mail riêng cho
Gấu, nhận xét,
cả số báo có bài của anh là bảnh nhất, đúng ra phải để ngay ở trang
đầu, nhưng
theo Gấu, để ở mục Tạp Ghi do Gấu phụ trách đúng hơn, và cái này, là do
nhã ý của
NMG: Để ra ngoài, để lên trang đầu, là phụ lòng những người cộng tác
khác của tờ
báo.
*
Since then,
at an uncertain hour,
That agony returns,
And till my ghastly tale is told
This heart within me burns. (1)
Coleridge, The Rime of the Ancient Mariner.
*
… Cấu trúc bài
viết vừa rồi của chú dù chia phần rõ vẫn rất lạ. Lúc đầu N tưởng bị lẫn
đoạn.
Đó là cấu trúc của thơ. Trong đó có những suy diễn rất thích.
N rất thú vị vì chú thích truyện ngắn của Võ Phiến. Nhìn thì thấy ngay
tùy tạp
của họ Võ không giống ai. Nhưng 'khác', trong một dòng chảy chung, thì
đúng là
truyện ngắn. Hồi đầu đọc N nể quá.
Chú chỉ ra tính chất văn chương miền Nam
và miền Bắc hay quá.
V bảo chú Trụ dịch và viết thật lạ lùng, tràn đầy tình, ngay cả trong
một thể
loại đầy tính cãi cọ. Có lẽ văn chương phải thế, phải giống như một lời
đi tìm
tri kỷ, phải dạy người ta một diều gì đó nhưng không dạy đời.
Hàng tháng N đều đọc chú cho thằng cu nghe. Cả tưởng niệm O. Paz làm V
buồn
cười. Hôm qua đọc được một nửa thì cháu ông trẻ ngủ. Như vẫn thường khi
nghe
đọc thơ.
Kính.
*
Khi viết bài Võ
Phiến, nhà văn Bình Định, đặt trong cái thế của Stefan Zweig, nhà văn
Âu Châu,
liên tưởng đến cái chết vì tự sát của Zweig, và của Primo Levi, kẻ sống
sót Lò
Thiêu, Gấu bèn trích mấy câu thơ làm đề từ của Primo Levi cho tác phẩm
sau cùng
của ông, xb trước khi ông tự sát… Gấu đã
manh nha trong đầu, mình sẽ viết về những câu chuyện thê lương chưa
từng được kể
của một trái tim bỏng rát, của một nhà văn Bình Định, và mảnh đất chịu
đủ thứ
tai trời ách nước, là mảnh đất Miền Trung… nhưng lúc đó, do không kiếm
ra được
những truyện ngắn của VP, đành bỏ dở.
Đề tài mà Gấu định
viết, những nhân vật
của VP, sở dĩ khùng
khùng điên điên là do cái
libido quậy, một phần,
tất nhiên, nhưng còn là hậu quả của cuộc huynh đệ tương tàn, qua,
không chỉ
hai cuộc nội chiến, mà còn suốt chiều dài lịch sử dựng nước Mít.
Những nhân vật của
VP sau lại thấy xuất hiện ở những entries cùa Blog Nguyễn Quang Lập,
thí dụ.
[Nhân vật, có
thực, sau khi phá thai, gửi cho chàng mớ lông chim, mà chẳng thú vị
sao, và
biết đâu, là hậu duệ của cái em trong Thác Đổ Sau Nhà của Võ Phiến! Bạn
để ý,
nhân vật nữ của VP luôn lấn lướt nhân vật nam. Đây là do... phong
thổ chăng?]
Đây là một đề tài,
thèse rất thú vị, cho những ai tính viết về VP, sau này. NQT
*
Bạn có thể đọc Võ
Phiến, cùng
lúc đọc Koestler, để soi sáng một số điểm Võ Phiến chưa từng viết ra,
về mắc mớ
của thế hệ của ông với chủ nghĩa CS.
Dưới đây là một số trích đoạn,
trong cuốn Kẻ Lạ ở Quảng Trường.
Trong
lúc rảnh rỗi, tôi viết
một cuốn tiểu thuyết Tới và Đi, Arrival and Departure, và một số tiểu
luận, sau
được đưa vô The Yogi and the Commissar [Du Già và Chính Uỷ]
Tới và Đi là tập thứ ba,
trong một bộ ba tập, trilogy, trong đó, đề tài trung tâm của nó là cuộc
xung đột
giữa đạo đức và thiết thực [expediency: miễn sao có lợi, thủ đoạn, động
cơ cá
nhân… có thể nói, đây cũng là một trong những đề tài chính của những
truyện ngắn
của Võ Phiến. NQT] – khi nào, hoặc tới mức độ nào, thì một cứu cánh
phong nhã [vẫn
còn có thể] biện minh cho một phương tiện dơ bẩn. Đúng là một đề tài
Xưa như Diễm,
nhưng nó ám ảnh tôi suốt những năm là một đảng viên CS [ui chao, tại
sao VP lại
chỉ theo, mà không vô Đảng VC, và tại sao ông bị chúng bỏ tù, chúng ta
chỉ biết
lơ tơ mơ về chuyện này, qua cuốn viết về VP của NHQ].
Tập đầu của bộ ba, là Những tên
giác đấu, Le Gladiators...
Albert
Camus, 50 năm sau khi
mất
Kỷ niệm 50 năm Camus mất, mấy
tờ báo Tây, Le Magazine Littéraire, Lire, Le Monde… nhất loạt, cùng ra
số đặc
biệt.
Il y a d'abord une terre, la
nôtre, qui semble façonner les hommes à sa démesure, dans
l'«éclaboussement du
soleil d'été» et la « respiration mesurée de la mer heureuse dans les
soirs
dorés et poussiéreux ».
Đầu tiên, có một miền đất, cái
xứ sở của chúng ta. Nó nhào nặn chúng ta theo cái vẻ khắc nghiệt, khốn
khổ khốn
nạn của nó, trong “chói chang của mặt trời mùa hạ”, và trong “hơi thở
nhịp theo
biển hạnh phúc trong những buổi chiều vàng bụi bặm”.
“Mi đâu có thương yêu chi ta…
“
*
Page manuscrite rédigée en
mai 1935, extraite du premier cahier de Camus, dont la couverture est
reproduite (à d.).
« Ce que je veux dire :
Qu'on peut avoir - sans
romantisme - la nostalgie d'une pauvreté perdue. Une certaine somme
d'années
vécues misérablement suffisent à construire une sensibilité. Dans ce
cas
particulier, le sentiment bizarre que le fils porte à sa mère constitue
toute
sa sensibilité. Les manifestations de cette sensibilité dans les
domaines les
plus divers s'expliquent suffisamment par le souvenir latent, matériel
de son
enfance. Une glu qui s'accroche à l'âme. [ ... ]»
*
La Chute ou le jugement en
question
«Je suis donc pour toute
théorie qui refuse l'innocence à l'homme et pour toute pratique qui le
traite
en coupable », affirme Clamence dans La Chute, roman qui interroge le
positionnement même du lecteur.
Huế Mậu
Thân
|
|