|
@ Quán Cóc đầu
đường gần nhà.
Chân dung tự chụp
25.10.09
Tribute to Phạm Chi Lan
VHNT tái xuất hiện
Tin Văn VHNT số
555:
NQT vs Đoàn cầm Thi
nhân bài viết về Nguyễn Huy Thiệp
Theo
tôi, ba nhà văn miền bắc, Nguyễn Huy Thiệp, Phạm
Thị Hoài, Dương Thu Hương, mỗi trường hợp mỗi khác, do hoàn cảnh của
mỗi người.
Chuyện ưa hoặc ghét người này, hay người kia, cũng còn tuỳ theo "khẩu
vị", quan điểm của mỗi độc giả, và trên hết, còn tuỳ thái độ của người
đó,
đối với cả một nền văn học ở trong nước.
Nguyễn Huy Thiệp, một cách nào đó, là ý thức của một
miền đất, trước cuộc chiến nam bắc. Nói khiêm tốn hơn, đây là cái nhìn
của một
nhà văn sáng suốt, theo nghĩa: nhà văn luôn có một quãng cách với thời
đại của
mình. Tướng Về Hưu chỉ là giai đoạn chót của cái nhìn sáng
suốt đó (1).
Một độc giả "sáng suốt" có thể nghĩ, mình "hiểu" NHT, như
ông hiểu, về điều này: người dân miền bắc không thể biết sự thực về
miền nam,
nhưng những nhà lãnh đạo, phải hiểu, phải biết, rằng miền nam tự do
hơn, so với
miền bắc, mức sống của dân miền nam cao hơn, và đó chính là nguyên nhân
của
cuộc chiến. Cái Ác ở trong truyện của ông hoàn toàn không phải là Cái
Ác của
chủ nghĩa Cộng Sản, thoát thai từ tư tưởng Marx, mà là một Cái Ác "ở
trong
chuồng heo". Kafka đã từng nhận ra trước NHT, trong truyện ngắn Y
Sĩ
Đồng Quê, qua cách đọc của Amoz Oz [bài viết này đã được dịch, đăng
trên
báo VHNT trên lưới, trên trang Tin Văn do Nguyễn Quốc Trụ phụ trách, và
trên
Việt Báo on line]: Người ta chẳng biết trong nhà mình có gì, và Cái Ác
nằm thu
lu ở trong chuồng heo, đã bỏ hoang từ bao nhiêu năm tháng. Cái Ác lưu
cữu trong
những tầng sâu thẳm, từ đời nảo đời nào, của lịch sử một miền đất, được
cơn gió
độc là chủ nghĩa CS làm sống dậy. Theo nghĩa đó, nhà văn nữ người Nga,
T.
Tolstaya cho rằng chủ nghĩa CS không phải tự trên trời rớt trúng đầu
dân Nga,
mà ở trong họ, trong lịch sử lập quốc của họ.
Từ đó, quan niệm "nhà văn luôn có một khoảng cách
với thời của mình," đẩy lên một nấc, có nghĩa: nhà văn là ý thức tự
phán
(bad conscience) của thời đại, như nhà thơ Saint-John Perse đã từng
phát biểu
trong bài diễn văn Nobel, nhưng gốc rễ của từ này, người ta có thể tìm
thấy, ở
trong tư tưởng của Nietzsche
Bởi vì, theo tôi, cứ giả dụ như là tất cả mọi người đều đúng, rằng cuộc
chiến
kết quả như mọi người mong đợi, cũng không có ông nhà văn NHT ở trong
số
"mọi người" đó.
Solzhenitsyn đã diễn giải ý này, bằng khẳng định, nhà văn là một nhà
nước trong
một nhà nước, là vậy.
Dương Thu Hương là một trường hợp nhà văn dấn thân,
theo như định nghĩa của Sartre. Bà tin tưởng vào chủ nghĩa cộng sản,
dấn thân
hết mình vào cuộc chiến. Và khi thấy sai, bà lên tiếng, và chống lại
cái chủ
nghĩa đã một thời mê say đó, hung bạo, mãnh liệt cũng chẳng kém lần tin
đầu,
vào nó. Thật giống trường hợp của Sartre, khi đã hết tin vào chủ nghĩa
CS, khi
thấy mình sai, tuy đã mù, ông phải nhờ bạn (đúng ra là thế hệ đàn em,
André
Glucksmann) dắt tới bàn chủ tọa trong một cuộc gặp gỡ báo chí, ngồi
cùng kẻ
thù/bạn cũ của ông, là Raymon Aron, để cầu xin thế giới hãy giúp đỡ
những người
Việt bỏ nước ra đi. "Hãy cứu những xác người", ông dùng đúng những
từ, đã một lần dùng, với một kẻ thù/bạn cũ khác của ông, là Camus.
Trường hợp Phạm Thị Hoài, do hoàn cảnh riêng, bà đã
vượt ra ngoài hai cảnh ngộ/tình huống trên. Và bà tiếp tục cái vị thế
đặc biệt
của mình, ở bên ngoài, để nói về bên trong, mà theo bà, như vậy có ích
hơn,
theo tôi. Một "Thiên Sứ", đại khái vậy.
Còn về những lời tuyên bố của NHT mới đây, với giới
báo chí Pháp, nhân chuyến ông ghé Paris ra mắt tác phẩm của ông được
dịch qua
tiếng Pháp, về tình trạng tự do dân chủ ở trong nước..., chúng ta nghe,
đọc,
nhưng đừng quá tin vào đó.
Muốn biết về NHT, PTH, DTH, là phải đọc thẳng tác phẩm của họ, đừng đọc
những
nhà phê bình, đừng tin những cuộc phỏng vấn. Ngay cả những cuộc phỏng
vấn cứ
coi là trung thực, chúng cũng chỉ nói lên rất ít về con người nhà văn,
như một
kẻ sáng tạo. Nhà văn Naipaul, trong bài diễn văn Nobel, đã nói rõ về
trường hợp
này, đại khái, tôi có gì, là ở trong tác phẩm của tôi. Ba thứ còn lại
chỉ là đồ
làm xàm.
Một cách nào đó, đây là phản ứng ngược, hay sự trả thù của ông trời
cũng được,
tại sao mày dám "sáng tạo", như tao? Và ông trời trả thù bằng cách,
cho người đó nổi tiếng!
Nhà thơ Bồ Đào Nha, Pessoa nói về sự nổi tiếng,
"Đôi khi tôi nghĩ về những con người nổi tiếng, và cảm thấy tất cả nỗi
phiền hà của nó. Nổi tiếng là chuyện tầm phào. Nó gây thương tổn tới
cảm tính
của bất cứ một ai.... Nổi tiếng là mất tiêu luôn cuộc đời riêng tư của
mình...
Những bức tường bảo vệ sự riêng tư biến thành những tấm gương... Trở
thành nổi
tiếng là mất tiêu luôn cơ may trở về lại với cõi u tối. Nổi tiếng là
hết thuốc
chữa. Như thời gian, làm sao có chuyện đảo ngược. [Xin coi bài "Những
Dấu
Chân của Một Cái Bóng", đã đăng trên Tin Văn].
Nhà văn người Ý Calvino rất khoái "giấc mơ biến
thành người vô hình" của ông, và còn khoái hơn nữa, khi tuyên bố,
"nhà văn mất đủ thứ, một khi chường bộ mặt thịt của mình trước công
chúng." Theo ông, "chỉ cần cái tên trên bìa sách, là quá đủ... Đó là
một điều kiện lý tưởng cho một nhà văn." Một chi tiết lý thú khác nữa
là,
nhận định của ông về sự sử dụng văn chương vào chính trị, áp dụng vào
văn phong
của NHT, thật xứng: "Điều mà chúng ta yêu cầu ở nhà văn, là họ hãy bảo
đảm
sự sống còn của cái mà chúng ta gọi là tính người, trong một thế giới
bầy ra sự
phi nhân. ("What we ask of writers is that they guarantee the survival
of
what we call human, in a world where everything appears inhuman").
Những hệ lụy mà NHT hiện đang phải chịu, chính là vì
ông ta nổi tiếng, ngay sau 1975, như là một nhà văn đầu tiên nói lên sự
thất
bại của chiến thắng miền nam, và tìm ra được nguyên nhân của nó. Bây
giờ, ông
bị chính những độc giả của ông, yêu hoặc ghét thì cũng xêm xêm, lăm le
mang ra
"làm thịt", để ý đến từng chi tiết, từng cử chỉ, từng lời nói của
ông. Kundera diễn tả một cách khác, cũng cùng một hiện tượng, khi cho
rằng: một
khi người đời lăm le tìm hiểu đến cuộc đời riêng tư, tiểu sử của Kafka,
như vậy
là ông lại chết thêm một lần nữa.
Vả chăng, chuyện yêu và (rồi) ghét NHT thì cũng dễ
hiểu thôi, đúng như Đoàn Cầm Thi đã nhận ra: mới ngày nào, "Chưa quá
một
thập kỷ, Con gái thuỷ thần, người đàn bà bí hiểm trong giấc mơ
trai trẻ,
đã hiện nguyên hình là một Sến Em ơi-Hà Nội váy!" (xem bài Đoàn
Cầm
Thi "Có một dòng văn khác", trên Talawas), như vậy mà làm sao không
cay đắng cho được!
Thêm nữa, cái nhân vật xưng "tôi" của ông,
lại tỏ ra "không được thuỷ chung cho lắm", (với một miền đất, với một
con gái thuỷ thần?), vẫn như Đoàn Cầm Thi nhận xét, khi trích dẫn NHT:
Chính
tại Cali, nhân vật "tôi" của Không khóc ở California gặp người
đàn bà lý tưởng trong nữ Việt Kiều diện "bộ váy liền áo may bằng lụa tơ
tằm, khoác thêm chiếc áo giắc-két".
Chuyện NHT sau này không còn ăn khách cho lắm, nghĩa
là "thất bại" của một NHT sau này, chính là do thành công trước đó,
nói rõ hơn, do thể loại văn học mà ông ta sử dụng thật đắc ý, và cũng
thật đắc
địa: ẩn dụ. Nhưng ẩn dụ, chính nó, giết (metaphors kill). Một khi đời
thường
lấn át ẩn dụ, người ta không cần đến ẩn dụ nữa, mà cần một hình thức
văn chương
khác, bản thân NHT chưa kiếm ra, để đáp ứng cho độc giả của ông, theo
tôi.
Nhưng, một khi độc giả yêu thích một nhà văn, họ tò mò
muốn biết thêm, về tiểu sử đời tư của "thần tượng", không chỉ để thán
phục, mà có khi ngược lại, nghĩa là để hân hoan hồ hởi khi khám phá ra
rằng,
mấy tay đó cũng đâu có "ghê gớm" gì, như nhà thơ Nga, Pouchkine bực
bội diễn tả: "Nếu thiên hạ ngấu nghiến đọc những lời thú tội, những ghi
chú
riêng tư... ấy là vì, trong cõi bùn đen, xấu xa của họ, họ cảm thấy
thoải mái
khi thưởng thức những nỗi nhục nhã của vĩ nhân hay những yếu hèn của kẻ
mạnh.... khi khám phá ra cả một mớ thúi tha đó, họ sướng mê tơi và tự
nhủ: mấy
tay đó thì cũng nhỏ bé, cũng xấu xa, đê tiện như mình!"
Và vĩ nhân quạt lại liền: "Nói bậy; đúng là họ nhỏ bé, và đê tiện,
nhưng
không như mấy người đâu!
Vĩ nhân chớ để cho thiên hạ nhìn gần, chớ chường bộ mặt thịt của mình
ra trước
công chúng, là vậy!
Jennifer Tran
Note: Khi viết
bài này, Gấu vẫn còn hy vọng [mù quáng] vào lũ chóp bu Yankee mũt tẹt.
Đọc lại thấy ngậm ngùi, và hiểu ra một sự thực:
Đây là "tâm thức" lì lợm, cố níu kéo một BHD, đã mất tích:
Đóa hoa hồng tàn hôn trên môi!
Ui chao lại vãi nước mắt, con
nít lại cười cho!
Note:
Do dời đổi chỗ ở, có thể, Tin Văn sẽ ngưng update ít lâu.
Nay thông báo. NQT
N.
O. - C'est cicatrisé aujourd'hui?
V. Schlôndorff. - Le Mur a la vie dure dans les têtes. On peut dire que
pour
70% de la population la réunification a réussi. Mais un sondage récent
fait
apparaître que 47% des gens pensent qu'avant c'était mieux. C'est un
chiffre
alarmant. Au temps du socialisme, ils se considéraient comme les
meilleurs
élèves de l'Union soviétique, ils étaient les champions du socialisme
en termes
d'élite portive, de productivité. Ils cherchent encore aujourd'hui leur
honneur
perdu. C'est toujours la même histoire.
Propos recueillis par FRANÇOIS ARMANET et PASCAL MÉRIGEAU
Obs 22-28 OCTOBRE 2009
Nhà đạo
diễn phim Cái Trống [chuyển
thể truyện Cái
Trống của Gunter Grass] nói về Bức Tường.
Người
Quan sát Mới: Thành sẹo chưa?
Bức Tường sống dai lắm ở trong đầu
dân Đức. Có thể nói 70 % dân chúng sau khi thống nhất, khấm khá. Nhưng
con số
mới đây cho biết,
47 % dân chúng cho rằng, trước đây bảnh hơn. Đúng là một con số
đáng quan ngại. Vào thời XHCN, dân Đức coi mình là những học trò
bảnh nhất
của Liên Xô. Kẻ thù nào cũng đánh thắng, vô địch XHCN về thể thao, về
sản xuất. Bây giờ họ vẫn đang tìm kiếm những hào quang đã tắt ngấm.
Thì vẫn chuyện Vũ Như Cẩn, y chang Mít.
Putin [contre les
Droits de l'Homme]
Yann Martel, nhà văn Canada,
Booker Prize với cuốn Đời của Pi,
sợ Ngài thủ tướng của mình không chịu lo đọc sách, bèn lập ra chương
trình gửi sách
cho Ngài.
Thú vị là, trong những cuốn
nhà văn đề nghị Ngài thủ tướng đọc, có cuốn tủ của… Gấu, đọc từ hồi còn
tập đọc,
tập viết, và cũng vừa mới lèm bèm về nó: Sa Mạc Tác Ta
Viết blog vs Viết văn
Vượt quá
tội ác và hình phạt
Call For The Dead
Kỷ
niệm, kỷ niệm
Gấu có
ba truyện ngắn đầu
tay, đúng như vậy. Mỗi truyện là một ảnh hưởng khác nhau, nhưng chỉ đến
truyện
ngắn thứ ba, thì Gấu mới tìm ra đúng ông Thầy, cùng lúc, tìm ra được
giọng văn
của Gấu, và cùng lúc, Gấu hiểu ra một điều: mình sẽ thành nhà văn! Và
sướng điên
người lên được!
Cái
truyện ngắn đầu tiên của đầu
tiên, Gấu không còn giữ được, vì xuất hiện trên phụ trang văn học của
một tờ nhật
báo, tờ Mã Thượng, do “Huỳnh Phan Anh và bạn hữu” chủ trương. Có Dương
Văn Ba, sau
làm dân biểu. Có một tay ở tận lục tỉnh, lâu lâu lên Sài Gòn, rất mê Krishnamurti. Anh tuyên bố, Gấu vẫn còn
nhớ, đại khái, tao chỉ đọc độc nhất ông này, không đọc thêm bất cứ ai
nữa, theo đúng cái nghĩa: Yêu [đọc] ai, yêu [đọc] chỉ một người! Một tay thi sĩ. Toàn bạn HPA và DVB, toàn dân
Nam Kỳ, ngoại trừ Gấu,
Bắc Kít. Cái
tay thi sĩ, có làm một bài thơ, DVB mê lắm, ư ử tối ngày, Gấu còn nhớ
một câu:
Đã hẹn
với em rồi, đêm chưa mở cửa.
Câu thứ nhì nói
đến vú,
nhờ đêm mở cửa, mở ra luôn… !
Năm nhà văn nữ dưới mắt họa
sĩ Chóe
Đúng rồi, số báo này có bài của
Gấu. Bạn quí, thư ký tòa soạn order. Bài đăng lên, bị thiến mất mấy
chữ, Gấu cằn
nhằn, bạn quí sorry, nói, tao mà không thiến mấy dòng đó, mấy bà đó đi
gặp mày,
thiến luôn của quí của mày!
Thời gian
này, Gấu
có báo riêng. Tờ Tập San Văn Chương.
Nguyễn Tường Giang bác sĩ, ông chủ
lo tiền
bạc, quản lý báo, nghe, bực quá, ra lệnh post lại trên báo nhà, nguyên
con.
Gấu vốn tính cả nể, “chẳng
dám
đụng ai”, bèn nói, thôi, bỏ đi.
Cũng rét chứ bộ.
Còn nhớ một ý, hách lắm,
nhân
Tuý Hồng mới cho ra lò “Tôi nhìn tôi trên vách”, đại khái:
Mấy bà viết văn, thì thường
là
viết tiểu thuyết xã hội, [ý nói, đái không qua ngọn cỏ!], và lấy ngay
cuộc sống gia đình làm đề tài.
Đàn ông viết
truyện, đàn bà viết tự truyện.
Đàn ông đẻ ra nhân vật, mấy
bà chẳng cần đẻ, bệ
ngay ông chồng của mình vô.
Mấy ông đi từ cái bếp lên tủ
sách [ý nói, ăn uống
xong xuôi, bèn viết], mấy bà bê mẹ tủ sách xuống bếp, vừa viết văn vừa
thổi cơm.
Đang nhặt sạn gạo,
bèn lấy mẹ
một hột sạn thay cho dấu chấm trên chữ i!
*
Gấu nhớ là, bài viết
của Gấu
có chôm mấy ý trong một bài viết của Virginia Woolf.
Cái hình ảnh, lấy hột
gạo/hạt sạn thay cho dấu chấm trên chữ i, là của Woolf ?
Hẳn thế.
Gấu, sức mấy mà nghĩ ra một
hình
ảnh, lấy ra từ "tam giác bếp núc", của Levi-Strauss, đẹp đến như thế!
(1)
Bạn có liên tưởng ra,
hình ảnh
một cái hột… khác, không?
(1) Văn minh nhân loại, theo C.
Lévi-Strauss, chỉ
luẩn
quẩn quanh xó bếp. Trước tiên là sống. Cái thuở loài người ăn uống như
thú vật.
Rồi chín, khi Prométhée ăn cắp giùm lửa. Chín là trạng thái trừ khử
nước, trong
sống. Cộng thêm nước, thành rữa, thúi. Đó là ba đỉnh cái kiềng ba chân
của C.
Lévi- Strauss.
Phiền một nỗi, trong khi
nướng, thui... con người bỗng mê
"khói", bởi vậy văn minh nhân loại cũng chỉ là một đường thẳng, đi từ
mật ong, tới tàn thuốc. Thoạt kỳ thuỷ, ăn mật ong, "hỗn như gấu", tới
khi hít khói thuốc, là tàn một chu kỳ văn minh.
*
Gấu nhớ ra cái tít của bài
viết
rồi, nhà văn nữ và tiểu thuyết xã hội. Được “lạng lách” [được gợi
hứng], từ một
bài của Woolf, qua đó, bà cho rằng, tiểu thuyết là thứ mạt hạng trong
các thể
loại văn học, và tiểu thuyết xã hội là "mạt hạng của mạt hạng", và
nhà văn nữ,
do tạng của họ, chỉ hợp với thứ này!
Hà, hà!
Đúng là "danh bất hư truyền": Một tên 'sa đích văn nghệ'!
Gấu
cũng nhớ ra mấy câu ông
bạn quí delete rồi, đại ý:
Những nhà văn nữ Việt nam đi từ thành công tới
thất bại, biến tiểu thuyết thành tự truyện, biến những nhân vật tiểu
thuyết
thành những người thân trong gia đình!
Đi từ
thành công tới thất bại!
Đểu thật!
Nhưng, so với cái tít cuốn tiểu thuyết của Tuý Hồng, thì cũng chẳng
thấm vào đâu.
Như muối bỏ bể!
*
TTT rất quí Tuý Hồng, ông rất
phục, đúng hơn, cái tài sử dụng chữ Mít của Tuý Hồng. Ông có nói điều
này với Gấu,
trong một
lần ngồi Quán Chùa, nhắc tới Thanh Nam, và những ngày làm tờ Nghệ Thuật.
“Tôi
nhìn tôi trên vách” quá tuyệt.
Chắc là cái tít bật ra khi nhìn
bản mặt ông chồng, thấy chán như cơm nếp nát, hẳn thế?
Gấu gặp
Tuý Hồng, độc nhất một
lần, khi còn ở building Cửu Long [?], sau khi ông bê bà về đây ít lâu.
Khi ông còn độc thân, có ghé
vài lần, có lần xách theo ông anh vợ hụt [ông anh BHD] cùng chai Remy,
của một
anh lính Mẽo già, mua cho một cô nữ điện thoại viên ở trên Đài, từ PX
của Mẽo.
Anh già này mua nhiều thứ lắm, toàn Gấu được hưởng, như Pall Mall, Remy.
Cô nữ điện thoại viên mà anh
lính già mê, Gấu cũng mê!
Ông trưởng đài lại càng mê.
Hai người bồ bịch với nhau, chẳng ai biết, chỉ đến khi ông trưởng đài
bị mìn VC
cùng với Gấu, tại nhà hàng nổi Mỹ Cảnh, cô thương quá, sợ ông chết, bật
khóc nức
nở, thế là bể chuyện.
Ui chao chuyện về em này cũng
tuyệt lắm. Bữa nào rảnh kể tiếp. Gấu gọi em là Dì Tám, bởi vì mê cháu
của bà, là
cái cô Mai, trong
Những
ngày ở Sài
Gòn:
Mai, Mai, để anh kể cho em
nghe về một thành phố mà anh vừa biết yêu nó thì phải rời bỏ, một quãng
đời của
anh, bây giờ nhớ lại thấy đâu đó trong quá khứ những trái sấu vàng
vương vãi,
tiếng lá vàng xào xạc, tiếng còi mười giờ chạy dọc theo con phố Tràng
Tiền.
Mai,
Mai… để anh kể cho em
nghe về một thành phố thỉnh thoảng buổi sáng có sương mù…
Mai
thôi làm việc. Khi chúng
tôi chia tay nhau tại cầu thang, trong khi chờ thang máy, đột nhiên
nàng nói:
"Tôi sợ, tôi sợ lắm", nàng nói câu đó bằng tiếng Pháp. Tôi mở cửa
thang máy cho nàng và bỗng chợt nhớ câu tôi hỏi vị bác sĩ người Pháp
chữa trị
cho tôi, khi còn nằm trong nhà thương Grall:
Như vậy là chiến tranh đã chấm dứt
đối với tôi? (Est-ce que la guerre est finie pour moi?).
*
Năm nhà văn nữ, mỗi bà có một,
hoặc hai thương hiệu. Thuỵ Vũ, “lao và lửa”, Trùng Dương, ‘mưa không
ướt đất’,
‘em lên anh nhé’, Tuý Hồng, ‘vết thương dậy thì’, Nguyễn Thị Hoàng,
‘vòng tay học
trò’. Ngoài ra, còn Nhã Ca, Trần thị NGH, Lệ Hằng, Ngọc Minh, nhiều lắm.
Trong Văn Học Tổng Quan Võ
Phiến giải thích hiện tượng âm tính của cõi văn Mít Miền Nam, giọng văn
trước,
‘ồm ồm’, sau, ‘eo eó’, là do đàn ông đi lính hết!
Nhảm thế đấy.
Trong
cuộc trò chuyện giữa
Volkov và Brodsky, khi được hỏi, tại sao cả trăm năm, từ Karolina
Pavlov tới
Mira Lokhvitskaya, đàn bà chỉ đứng khép nép bên chiếu thơ, thế rồi, bất
thình
lình, cùng một lúc, chúng ta có hai tài năng khổng lồ, là Tsvetaeva và
Akhmatova, đứng ngang hàng với những nhà thơ khổng lồ trên thế giới,
Brodsky
cho rằng,
vấn đề này không liên quan tới thời
gian. Nhưng, có thể, chính là vấn đề thời gian [Then, again, maybe it
has].
Vấn
đề theo tôi [Brodsky], là, đàn bà rất mẫn cảm với trà đạp đạo
đức, với vô đạo đức, về mặt tâm lý của như về mặt tinh thần. Và vô
đạo đức thì phổ cập, tràn lan, thế kỷ khốn kiếp của chúng ta chẳng hề
thiếu!
Thành thử, sự nổi lên của
các nhà văn nữ Miền Nam vào thời kỳ đó, không phải là do đàn ông đi
lính
hết, các
bà tha hồ múa may quay cuồng, mà chính là vì sự hung bạo, tàn khốc
của cuộc chiến,
và nói quá đi một chút, có thể các bà đã ngửi ra cái mùi dã man từ
những trại cải
tạo sắp tới, cũng nên!
Dọn
Kinh nghiệm viết văn: Viết và lách
NHQ Blog VOA
Mới thoát
khỏi ảnh hưởng của Nam Cao hay Vũ Trọng Phụng lại đụng phải Tolstoi;
thoát khỏi ông Tolstoi, lại đụng phải ông Dostoievski; thoát khỏi ông
Dostoievski, lại đụng phải ông Kafka; thoát khỏi ông Kafka, lại đụng
phải ông Marquez; thoát
khỏi ông Marquez, (1)
lại đụng phải ông Borges.
(1) Tên của
ông này là Garcia Marquez, tên kép, gồm hai chữ. Như Văn Cao, Hồng
Nhung, Bích Khê... thí dụ.
Gọi Cao không, thì bố ai biết Cao nào! [Văn Cao & Nam Cao]
Mới thoát khỏi
ảnh hưởng của Nam Cao hay Vũ Trọng Phụng lại đụng phải Tolstoi; thoát
khỏi ông
Tolstoi, lại đụng phải ông Dostoievski; thoát khỏi ông Dostoievski, lại
đụng
phải ông Kafka; thoát khỏi ông Kafka, lại đụng phải ông García
Márquez; thoát
khỏi ông García Márquez, lại đụng phải ông Borges.
NHQ Tiền Vệ
Như vậy là đã sửa lại tên Ga Bò [Gabo].
Vậy mà 'đết' cám ơn Gấu!
Đã sửa, sao không sửa
luôn trật
tự, phả hệ đúng hơn, hay đúng hơn nữa, sư phụ/đệ tử, giữa mấy ông này.
Thí dụ:
Thoát ông Kafka, gặp ông
Borges, thoát ông Borges gặp ông Gabo, thoát ông Gabo, gặp ông… Hồ Anh Thái [Rung chuông tận thế]!
*
C'est
votre
illusion
Sunday, October
25, 2009 6:51 AM
Ông Trụ ơi,
Càng ngày ông càng tự huyễn hoặc đến mức đáng ngại. Ông tự khen ông,
rồi ông
phàn nàn về bốn phương tám hướng. Một mình ông ngồi trong cái web của
ông, ông
biến thành cái rốn của ông. Ông tưởng người ta viết bài về chó là để
nói xéo
ông, nhưng ông đâu ngờ người ta đã viết bài về chó từ năm 2003 trên
talawas,
bây giờ người ta rút lại thành bài blog chơi vui thôi. Ông vào xem cho
biết: http://www.talawas.org/talaDB/suche.php?res=127&rb=06
Ông tưởng ai cũng để ý tới ông. Ông tưởng người này bắt chước ông,
người kia
vay nợ ông, người nọ gièm pha ông. Kỳ thực, ai cũng lo chuyện của họ,
có ai đọc
web của ông đâu, ngoại trừ bạn già này.
Thôi đi ông Trụ. Tôi đã nhắc ông rồi mà ông không chịu nghe lời. Già
rồi, cựa
quậy làm gì cho khổ thân, tổn trí.
Có buồn thì đọc sách, làm thơ, đánh cờ, uống rượu, chứ sao lại cứ vướng
vô
những chuyện thị phi?
C'est votre illusion. Vous jouez avec les ombres de la nuit, y compris votre propre
ombre.
Je vous ai dit ces choses. C'en est assez maintenant.
NH
Phúc đáp:
Tks.
Chắc là bị
huyễn thật.
Vậy mà cứ nghĩ là
nhà đại phê bình thù ghét Gấu!
Hóa ra không phải!
Sorry abt that.
NQT
*
V/v ảnh hưởng, tờ Văn Học
Pháp,
Le Magazine Littéraire, mở hẳn ra một mục về vụ này, và lấy câu, “Bởi
vì anh
ta, bởi vì tôi”, của Montaigne làm tiêu đề. Gấu hiểu sai câu này, nghĩ
là liên
hệ sư phụ, đệ tử, nhưng một độc giả mail cho biết, không hẳn như vậy.
Sau đó, đọc
Alberto Manguel, trong The City of Words, ông dành hẳn một bài viết, về
câu trên.
Steiner cũng dành nhiều bài viết,
và cả một cuốn sách về đề tài sư phụ/ đệ tử [Những bài học của Sư Phụ].
Ông nhận
ra, trong liên hệ đó, hàm trong nó, đam mê sex. Đúng là một đề tài
‘hot’. Bữa nào
rảnh, giới thiệu tiếp hầu quí vị. NQT
*
Càng ngày ông
càng tự huyễn hoặc đến mức đáng ngại. Ông tự khen ông, rồi ông phàn nàn
về bốn
phương tám hướng. Một mình ông ngồi trong cái web của ông, ông biến
thành cái
rốn của ông.
Bạn già chắc là lầm
đấy. Có thể giọng văn ‘anh chị’ của Gấu, những ngày sau này, khiến bạn
nghĩ như
vậy chăng?
Gấu chẳng hề coi
mình là cái chó gì cả. Đó là sự thực. Nhiều khi tự khen, phàn nàn gì gì
đó, chỉ
để làm giảm xì trét, cho cả Gấu, lẫn độc giả, như có lần một độc giả
nhận xét,
đọc Tin Văn có khi chỉ vài hàng mà bần thần cả tuần, cả tháng! Hay,
ngoài những
trang về BHD ra, còn thì đen thui!
V/v thị
phi. Chuyện này xẩy ra từ lâu rồi, từ năm 2002. Gấu đâu hề muốn dính
vô, phải đợi khi có được tí bonus về ‘quĩ thời gian’, mới nhắc tới, để
thanh thản
mà đi
Rốn hay không rốn,
thì cũng chỉ ‘trong một tháng, trong một năm’, là hết.
Sao mà khó với
nhau thế?
Không lẽ bị chúng
lôi cả đời tư ra để mà chửi, đặt vấn đề, "có mấy NQT, cho xin tí
sái...", mà cũng đành bỏ qua, đi luôn?
V/v Cọp và Chó. Gấu
nghĩ, một công đôi ba chuyện, chứ cũng không phải 'người ta rút lại thành bài
blog chơi vui thôi.'.
Thí dụ: Suốt mấy tuần nay cứ nghe lùng bùng bên
tai những
tiếng gâu gâu mãi....
Vả chăng, đâu chỉ chuyện thị
phi, mà còn chuyện văn chương. Nhà đại phê bình phán quá nhảm về nhiều
đề tài,
thí dụ "lạng lách", ngứa miệng quá, lại phải sủa.
Chán thế!
*
Ông tưởng
ai cũng để ý tới ông. Ông tưởng người này bắt chước ông,
người kia
vay nợ ông, người nọ gièm pha ông. Kỳ thực, ai cũng lo chuyện của họ,
có ai đọc
web của ông đâu, ngoại trừ bạn già này.
Không
đúng như thế. Tin Văn bây giờ khá nhiều người đọc, server cho biết hàng
giờ, hàng ngày, và Gấu đang lo, xin độc giả tha lỗi, Tin Văn cũng đông
khách như... Chợ Cá!
Đừng đọc Tin Văn nhiều quá! Please! NQT
*
Có buồn thì đọc sách, làm
thơ, đánh cờ, uống rượu, chứ sao lại cứ vướng vô những chuyện thị phi?
Đọc sách, đánh cờ, thì vẫn
thường xuyên, trừ uống rượu, chỉ lâu lâu, khi đi giang hồ vặt, qua Mẽo gặp bạn, thì mới dám đụng trận, một cách
hăm hở, cho bõ những ngày nhịn uống!
Gấu
tính, sau cái vụ thị phi,
là bèn viết văn!
Trước giờ, chỉ lo ‘cao ngạo
phê phán dân Mít với dân Yankee mũi tẹt…’ (1), bây giờ chán rồi, bèn lo
viết
vài ba tác phẩm văn học!
Cũng chưa muộn!
Hà, hà!
Kính
NQT
(1)
Midway said...
Chính ra hồi xửa hồi xưa
nhưng cũng chưa xưa lắm bác TV viết cũng cân nhắc phết nhé, như talawas
bộ cũ
chẳng hạn.
Thế rồi bỗng dưng bác ý thoái
lui ở ẩn, một mình tung hoành một cõi. Đọc những gì bác TV cao ngạo phê
phán
dân Mít với dân Yankee mũi tẹt mình thấy không phải đều vô vị cả!
Blog NL
*
Cái ý nghĩ của Gấu -
liệu Tô
Hoài cũng cảm thấy đau, khi miễn cưỡng đóng vai đao phủ, chuyên đùn
việc cho kẻ
khác, cho tên sau này trở thành một tên chiêu hồi, cốt làm sao làm trọn
vai trò
nhà văn, người chép sử, hay là câu chuyện về Lò Đấu Tố ở Miền Bắc Việt
Nam - sở
dĩ có được, là do đọc W.G. Sebald, nhà văn Đức quá cố, trong cuốn di
cảo của
ông, “Về lịch sử tự nhiên về huỷ diệt”. Bài viết về Peter Weiss: “Sự
Hối Hận
Của Con Tim”.
Ông
Weiss này, gốc gác xa xưa
của gia đình, vừa là Đức vừa là Do Thái, cho nên cứ nằng nặc, phải làm
sao, vừa
đóng vai kẻ tra tấn, vừa đóng vai kẻ bị tra tấn.
Chính vì lý do đó, ông quyết
định tham dự phiên tòa xử án Lò Thiêu, the Auschwitz trial, tại Frankfurt.
Nhưng
trên hết, ở trong ông,
luôn luôn là một hy vọng, chẳng bao giờ tàn lụi, rằng, “mọi vết thương
thì đều
có phần tương đương của nó, ở đâu đó, và nhờ thế mà đều có thể được bồi
hoàn,
kể cả bồi hoàn này là qua nỗi đau của bất cứ kẻ nào đã gây ra vết
thương”. (1)
Ý tưởng trên, theo W.G.
Sebald, là từ Nietzsche.
Nietzsche tin rằng, đây là
nền móng của cảm quan của chúng ta, về công lý, và, ông nói, “[nó] hệ
tại ở sự
liên hệ có tính khế ước, the contractual relationship, giữa kẻ cho vay
và người
vay, và nó cũng xa xưa, cổ lỗ, như là quan niệm tự thân, về luật pháp.”
(1) Có
thể mơ hồ cảm nhận ra
điều này, Nguyễn Mạnh Côn viết câu chuyện, một anh Tây mũi lõ, một y
sĩ, hình
như vậy, hăm he đòi, một thân một mình, đứng ra trả món nợ thực dân
thuộc địa,
mà cả lũ mũi lõ gây ra tại Việt Nam.
Tô
Hoài: Ba người khác
*
Trang
Tin Văn, có thể, cũng là... về một anh Bắc Kít, hăm he đòi, một
thân một mình đứng ra trả nợ cho cả một lũ ăn cướp Yanke mũi tẹt!
Đúng là bố chó xồm!
Nhưng
trên hết, ở trong Gấu, luôn luôn là một hy vọng, chẳng bao giờ tàn lụi,
rằng, “mọi vết thương
thì đều
có phần tương đương của nó, ở đâu đó, và nhờ thế mà đều có thể được bồi
hoàn,
kể cả bồi hoàn này là qua nỗi đau của bất cứ kẻ nào đã gây ra vết
thương”.
Được,
được!
|