|
Richie đi học về
Tổng
Thống Da Đen Đầu Tiên
Của Mẽo được Nobel hòa bình
Tuyệt Cú Mèo!
Đọc mấy lời bình nói về chuyện
Obama được
giải Nobel, tôi thích lời bình này nhất
Thôi cứ cho Obama giải đi, nhỡ mà ông chết ngay lập tức – ông có quá
nhiều kẻ
thù và thời buổi này có quá nhiều nguy hiểm rình rập – mà nhân loại
chưa thưởng
gì cho ông thì sẽ tiếc!
Thôi được, nhà Phật nói cái chính là khởi tâm! Làm được hay không được,
nhưng
có khởi tâm là Trời thấu cho rồi!
*
Đúng như thế.
Khi O. được, tôi cũng nghĩ như vậy,
Vì ông ta đâu đã làm được điều gì có kết quả.
Nhưng đâu cần.
*
Phe
Bảo Thủ Na-Uy còn đòi ông
chủ tịch từ chức – một cách trao giải như vậy làm cho thế
giới phải
xem lại « thiện tâm ».
Ai cũng có thiện tâm là thế giới đi một bước xa đến hoà bình rồi.
*
Mẽo có chính sách Cái Roi và Củ Cà Rốt.
Cũng là "gậy đập lưng ông": Ông cho mày củ cà rốt, còn cái roi, thì
chờ đấy.
Tờ Time phán, O được, chỉ vì không phải là Bush!
Nobel
văn chương 2009
C'est
sous la force de
l'oppression qu'elle commence à écrire : "J'ai dû apprendre à vivre en
écrivant et non l'inverse. Je voulais vivre à la hauteur de mes rêves,
c'est
tout."
Dưới sức ép của đàn áp mà bà bắt đầu viết: "Tôi phải học sống trong khi
viết, và không có chuyện đảo ngược. Tôi muốn sống ngang tầm với những
giấc mơ của tôi. Chỉ có vậy."
Herta Müller, Prix Nobel de
littérature, l'écriture contre l'oubli
Viết chống lại Quên Lãng
Trong cuộc đua dành vương
miện Nobel, ít người đặt cược cho cái tên Herta Muller. Gần như vô danh
tiểu
tốt trước những khổng lồ, vậy mà bà đã trở thành một trong 12 nữ văn sĩ
thắng
giải, sau Lessing, Đức, 2007, và Jelinek, Aó, 2004.
Chúng ta hẳn phải suy ra
rằng, mấy ông Hàn rành tiếng của Goethe, bởi vì rất ít tác phẩm của bà
được
dịch sang tiếng Anh, hay tiếng Thuỵ Điển. Tại Pháp, chỉ ba cuốn được
dịch, tại
ba nhà xb khác nhau, và cũng nhờ vào sự sốt sắng của dịch giả, và họ
đã giới thiệu bà trong hội sách tại Paris vào năm 2001, năm nước Đức là
khách
mời danh dự.
Why Herta Müller matters?
By awarding the 2009 Nobel
prize for literature to Herta Müller, the Swedish
Academy is not
only honoring a
beautiful writer, but also expanding our concept of Europe
Khi trao giải Nobel văn chương 2009 cho Herta
Muller, Viện Hàn Lâm Thụy Điển
không chỉ vinh danh một nhà văn xinh đẹp mà còn nới rộng thêm ra ý niệm
của
chúng
ta về Âu Châu.
Born
into exile; one might say, born almost as an exile. "It was four
/ in the afternoon / and I was five years old. / Even as a child I was
in my mid-thirties"....
Sinh ra trong lưu vong, người ta có thể nói, sinh ra hầu như là một kẻ
lưu
vong. Đó là buổi chiều / Khi tôi năm tuổi / Ngay từ khi là một đứa trẻ
/Tôi đã thấy mình già cằn, như là một người đàn bà ba mươi tuổi /, bà
viết trong một bài thơ xuôi...
Muller, Tại
sao?
Bài
viết này thật tuyệt, nó
cho thấy một con người vừa sinh ra là đã chịu đựng thân phận lưu vong.
Bà
Muller kinh
nghiệm một thứ lưu vong kép, một, từ làng quê nơi bà sinh ra, và một,
từ xứ sở, là cái
xứ Romania, ngay cả trước khi bà bỏ đi Đức. Trong một ký sự về chuyến
đi về miền
bắc Romania, bà “đá phải” cái bia tưởng niệm [she comes across a
monument] những
người Do Thái ở trong vùng bị trục xuất. Bà ghi nhận, "Chẳng một cuốn
sách chỉ đường
nào nói đến cái bia tưởng niệm. Tôi bị nhục nhã bởi một người cha Đức,
và sau đó, bị
tự hạ mình và bị lừa bịp bởi sự câm lặng của lịch sử Romania."
Cái ký có cái tít là: “Đâu
đâu con người cũng nhìn thấy cái chết. Một chuyến đi tới Maramuresh.”
Nhưng
câu kết mới thật là tuyệt vời: “Đâu đâu con người cũng nhìn thấy cái
chết. Và mỗi
khi nhìn thấy nó, con người lại cảm thấy có một tí quê nhà của mình ở
trong đó”.
Thảo nào mà mấy ông nhà văn khuyên chúng ta, mỗi lần
đến chốn lạ, là nhớ thăm
cái nghĩa điạ của nó.
Thảo nào mà một bà già Bắc Kít di cư 1954, khi nghe tin Mẽo oanh tạc
đất Bắc,
đã giật mình, chúng làm ồn như thế, thì làm sao ông bà nhà mình ngủ yên?
Sinh ký, tử qui, là vậy.
*
According to
the
permanent secretary of the Swedish
Academy,
Peter Englund, Müller's "moral momentum" means she fits the criteria
for the award "perfectly".
Theo Thư ký thường trực của Viện Hàn lâm Thụy Điển, ông Peter Englund,
bà Herta
Mueller là khuôn mặt của đạo đức và hoàn hảo với các tiêu
chuẩn của
Giải thưởng Nobel Văn học năm nay.
BBC
Năm nay, thôi sao? NQT
Câu của... Gấu:
Theo Peter Englund, thư ký
thường trực Viện Hàn Lâm Thuỵ Điển, “xung động
đạo đức”, “moral momentum” [momentum: đà, xung động, lực đẩy về phiá
trước],
của Muller, khiến bà xứng hợp ‘một cách tuyệt hảo’, với tiêu chuẩn của
giải thưởng.
*
Một cái còm của blog
ông nhà
văn Pierre Assouline. Ông này chưa từng đọc Muller. Nên nhớ khi Cao
Hành Kiện được
Nobel, cũng bị chê, rồi Jelinek, cũng bị chê, chẳng ai biết mấy ông bà
này.
L’automne de 2009 signifie 20 ans
après la chute du communisme. C’est dans ce contexte, que Herta Muller
a reçu
le prix.
Pour l’Occident, familiarisé
plutôt au nazisme et à l’Holocauste, la tragédie du communisme reste,
malheureusement, une inconnue. J’ose dire que pour les Occidentaux la
situation
de l’Afrique est plus connue que celle
des pays ex-communistes.
Cette catastrophe de
l’humanité a fait que les individus ont vu leurs vies cassées, que des
nations
entières ont été mutilées (leurs élites détruites, leur histoire
déformée).
La Roumanie est un pays qui a
souffert énormément à cause du communisme et malheuresement l’Occident
n’a
jamais su offrir une main: même maintenent, vingt ans après la
Securitate est
toujours placée dans la politique, dans l’armée et l’Occident reste
impassible!
Je salue donc la décision du
Comité Olympique!
Mùa thu
2009 đánh dấu 20 năm
chế độ cộng sản sụp đổ. Trong bối cảnh này, bà Harta Muller nhận giải
Nobel.
Phương Tây quá quen thuộc với
chế độ nazi và Holocauste, nhưng khổ thay họ vẫn chưa biết thảm kịch
cộng sản.
Tôi dám nói người phương Tây biết thực trạng Phi châu còn rành hơn là
biết thực
trạng ở các nước cựu cộng sản.
Nước Roumanie là nước chịu
đau đớn rất nhiều với chế độ cộng sản và đáng tiếc là phương Tây chưa
bao giờ
biết đưa tay ra giúp đỡ: ngay cả bây giờ, sau 20 năm, Công An
(Securitate) vẫn
ở trong tay quyền hành chính trị, quân đội mà phương Tây vẫn không động
lòng!
Tôi xin kính trọng quyết định
của Hội Đồng Trao Giải!
Nguồn
Bát
Nhã
Bát Nhã 'tạo ra
tiền lệ nguy hiểm'
Ông Lê Hiếu
Đằng nhận xét vụ Bát Nhã cho thấy sự "vô trách nhiệm" của chính
quyền địa phương, tạo ra một “tiền lệ hết sức nguy hiểm" là bất cứ công
dân nào cũng có thể bị côn đồ đe dọa, và cấp trung ương phải nhanh
chóng giải
quyết chuyện này.
Nguyên phó chủ tịch ủy ban mặt
trận tổ
quốc Việt Nam thành phố Hồ Chí Minh đã tham gia cùng gần 200 người
khác, tính
đến chiều 7/10, ký vào Bấm
thỉnh nguyện thư (1) yêu cầu chủ tịch nước, thủ tướng và chủ
tịch Quốc hội Việt Nam phải can thiệp
vụ Bát Nhã.
Note: Vụ này, ông LHD phải
biết, là do
Trung Ương quyết định, và không phải là một tiền lệ.
Nhưng ông
không thể nào nói thẳng như thế.
(1) Thỉnh nguyện thư!
Tay nào dùng từ đểu thật. NQT
*
Xin cám ơn
ông Đỗ Kh.
Tuy nhiên, mấy vụ
đánh bom
lửa xảy ra đã hai mươi năm trước, vào cái thời mà ta có thể coi như là
còn chân
ướt chân ráo “ăn lông ở lỗ” của người di tản trên đất khách. Nay thì
cộng đồng
đã tiến bộ hơn, đã văn minh hơn, đã biết tôn trọng luật pháp... Mỹ như
chính
ông cũng đã nhận thấy.
Xin thưa, dù muốn hay không,
chúng ta cũng phải thành thật với chính mình để công nhận cái “tinh
thần chống
cộng hăng hái, can đảm, bền bỉ, có tổ chức hẳn hoi của cộng đồng Việt ở
Nam
Cali”.
Thiển nghĩ của tôi là đa số
ở
đó chống cộng vì thiện ý. Họ thành thực muốn có tự do, dân chủ, no cơm
ấm áo
cho đại đa số trên quê hương Việt Nam. Nếu không tham gia
trực tiếp,
thì ta cũng nên cho họ một cơ hội (a chance). Góp gió [chống đối] làm
bão [dân
chủ]. Rêu [tự do bác ái công bằng] sẽ bám vào tảng đá [phản đối] tiếp
tục lăn.
Biểu tình là chuyện cực
chẳng
đã. Vì phải nghỉ việc. Vì phải nghỉ học. Có khi phải chạy từ tiểu bang
này sang
tiểu bang khác để xuống đường trong mùa đông giá buốt.
Cộng đồng Việt ở San Diego
hiện là “kè thù” số một, mà cũng là “miếng mồi” béo bở nhất của Hà Nội.
Xin đừng đứng núi ngoài nhìn
núi trong, đừng nghĩ cỏ nội xanh hơn cỏ ngoại, mà tôn vinh những “anh
hùng” vào
tù ra khám thực sự để chống chế độ trong nước, và miệt thị các “thằng
hèn”
ngoài nước chỉ biết chống cộng sản bằng cách la hét. Phải luôn luôn bền
chí
chống cộng bằng mọi phương tiện, mọi hình thức. Bây giờ chưa là lúc để
thanh
lọc, kỳ thị. Lúc này ai chống cộng thì đều là bạn của những người yêu
dân chủ
tự do. Đôi khi, có thể chỉ là những hành động “đâm cối xay gió”. Nhưng
dù gì
thì chúng cũng biểu dương (và nuôi dưỡng) “dòng máu anh hùng” bất
khuất, thay
vì nay đã trở thành “dòng máu anh hèn” lòn cúi với đám “lãnh tụ” đỉnh
cao.
Thế nhưng kết quả đã ngó
thấy: Mấy cái đầu [lâu] “vĩ đại” xuất khẩu xin xỏ ăn mày nọ kia đã phải
vào ra
bằng cửa hậu trốn tránh “khúc ruột ngàn dặm”, trông thê thảm buồn nôn
chả ra
cái thể thống gì cả.
Nếu chẳng may ngọn lửa chống
cộng Nam Cali bị dập tắt thì trong tương lai các cộng đồng Việt hải
ngoại dám
trở thành những “Viet town” im hơi lặng tiếng, hệt như các “China
town”
vậy.
Và chắc chắn việc chống
cộng,
chống độc tài trên quê hương Việt Nam, nếu không chết hẳn thì
cũng bị
yếu đi, vì không còn hậu thuẫn.
Xin thưa, trên đây chỉ là
những thiển nghĩ và góp ý chứ không để “chỉ dạy” cho ai cả. Xin đừng
cho mũ vì
tôi chỉ đội... trời.
Note: Thư này thật tuyệt.
Không
có tính hận thù, sát máu, và nói ra được cái điều, cực chẳng đã mà phải
đi biểu
tình.
Trong số những người biểu
tình
quả là vẫn còn đầy quá khích, phe phái, nhưng tựu trung, không làm sao
bỏ được.
Khổ thế.
Cũng là điều sau cùng mà Mít
phải làm.
Gấu mà cũng còn đi biểu
tình,
nữa là!
Nguồn
Trong một phụ trang văn học
về Orwell của tờ Le Monde, ông này cũng nói giống như trên:
Phải chọn
bên, phải có thiên kiến.
Phải đi biểu tình thôi!
*
Đến ngay tờ Nữu Uớc Thời Báo
mà cũng ‘tham gia biểu tình’, bằng bản tin AP dưới đây.
Gấu sợ rằng, cái vụ cho Nobel văn chương năm nay, là cũng 'cùng một
dòng' liên quan tới Bát Nhã, chăng? (1)
(1)
Có hai sự kiện khiến
Gấu phán ẩu như trên đó là: Làng Mai, thiên đàng do Nhất Hạnh
sáng tạo
ra, và Đất của Những Trái Mai Xanh, tên tác phẩm của Muller.
Những tên
độc tài thì được gọi là những tên mút trái mai [plumsucker], những kẻ
bước lên
cả xác chết, theo như bài điểm sách trên The Washington Times.
a/ Nhat Hanh has sold millions of books worldwide and now lives at the Plum Village monastery
in southern France, where thousands visit each year to
practice his progressive brand of ''engaged Buddhism,'' which stresses
meditation and good works.
AP News
b/The
title of the book [THE LAND
OF GREEN PLUMS] says
much, but it needs
a little explanation: "Plumsucker was a term of abuse. Upstarts,
opportunists, sycophants and people who stepped over the dead bodies
without
remorse were caled that. The dictator was called a plumsucker, too."
In a country run by such people, it got you labeled as a dangerous
dissident if
you were even mildly lacking in enthusiasim for the communist future
and wished
to maintain some sense of ordinary decency and privacy. Once singled
out, the
characters in the novel can never escape the attentions of the police
and their
accomplices.
The
Washington Times (17/11/1996)
*
Sư phụ Thiền công
khai lên tiếng
chỉ trích nhà nước VC về cách đối xử với các tu sĩ.
Sài Gòn, Việt Nam
(AP)
Thích Nhất Hạnh, vị
thầy Thiền
nổi tiếng, người đã phổ cập hóa Phật giáo ở Tây Phương, tuần vừa rồi,
đã viết một
lá thư cho chủ tịch Nguyễn Minh Triết, trong thư, ông thầy Thiền này
chỉ trích
cớm VC tống 400 đệ tử của Thầy ra khỏi chùa, nơi họ đang tu hành, - đây
là lần đầu
tiên Thầy lớn tiếng về sự kiện này.
Zen Master Decries Vietnam's
Treatment of Monks
By THE ASSOCIATED
PRESS
Published: October 9,
2009
HO CHI MINH CITY, Vietnam
(AP) -- A renowned Buddhist teacher has decried the eviction of his
followers
from a monastery in southern Vietnam, and Vietnamese intellectuals have
issued
a petition to support them, an unusual move in this communist country
where
free speech is restricted.
Thich Nhat
Hanh, a
Vietnamese-born Zen master who popularized Buddhism in the West, wrote
a letter
last week to President Nguyen Minh Triet in which he criticized the
police who
evicted nearly 400 of his followers from a monastery -- the first time
the
teacher has spoken out about the incident. His followers say a mob
including
undercover police descended on the Bat Nha monastery in Lam Dong
province on
Sept. 27, damaged buildings and forced the monastics out, beating some
with
sticks.
The dispute at Bat Nha has
raised questions about Vietnam's
record on religious freedom, which has drawn criticism from human
rights
groups.
This week, a
group of
Vietnamese intellectuals, artists, former Communist Party members and
dissidents began circulating a petition calling on Vietnam's
top leaders to investigate events at Bat Nha and allow the media to
report on
the standoff, which Vietnam's
state-controlled media has ignored.
Hoang Hung, a
journalist and
poet from Ho Chi Minh City
who initiated the petition, is asking the government to launch an
independent
investigation. The document has been signed by over 200 people, roughly
half
from inside Vietnam
and half Vietnamese living overseas, Hung said.
Supporters are
also asking
the U.S. ambassador
to the
United Nations to help them arrange a meeting with Vietnam's
U.N. ambassador. Vietnam
currently holds the presidency of the United Nations Security Council.
On Thursday,
Foreign Ministry
spokeswoman Nguyen Phuong Nga described the standoff at the as a
nonviolent
dispute between two Buddhist factions.
''The reports
claiming that
there were clashes and that some monks were arrested or injured are
completely
false,'' Nga said, speaking at a regularly scheduled press briefing.
She said
local authorities had protected everyone's ''security, dignity, life
and
property.''
The events at
Bat Nha
represent a remarkable turnaround from 2005, when Nhat Hanh returned to
his
homeland after nearly four decades in exile. He was warmly welcomed by
Vietnamese authorities, and the abbot at Bat Nha, Duc Nghi, invited
Nhat Hanh's
followers to settle there.
But the
monastics'
relationship with authorities began to deteriorate about a year ago,
after Nhat
Hanh called on Vietnam's
government to disband its religious police and remove the word
''Socialist''
from the country's official name.
In his letter
to President
Triet, Nhat Hanh said the behavior of the police was contrary to the
spirit of
the revolutionaries who ousted French colonialists from Vietnam
and
brought the communists to power.
''These police
and public
security officers are certainly not children of the revolution,'' Nhat
Hanh
wrote, using the pen name Nguyen Lang. ''These actions are contrary to
the
traditional ethics of our Motherland.''
Nhat Hanh has
sold millions
of books worldwide and now lives at the Plum
Village monastery
in southern France,
where
thousands visit each year to practice his progressive brand of
''engaged
Buddhism,'' which stresses meditation and good works.
Nguồn
Tình Yêu Trong Chiến Tranh
Nguyễn Thị Hải Hà
Da Mầu
Note: Bài viết quá hay, nhưng giá mà có cho đăng kèm những truyện ngắn
được nhắc tới thì thật là tuyệt.
Đọc
bài viết, rồi đọc còm
của
Bùi Văn Phú, thì có vẻ như vấn đề thật rõ ràng, ấy là nói về sự băng
hoại ở
trong nước.
Không phải như vậy.
Cái sự băng hoại của Mít ta,
nó có một cái nguồn xa xôi hơn nhiều, có thể nói, từ tội tổ tông của
dân Mít mà ra!
Và thật vô phương cứu chữa!
Nó đã có một cơ may thoát ra được,
là cái ngày 30 Tháng Tư, nhưng do tội nặng quá, thành ra càng khốn nạn
thêm.
Thảm thế.
Từ từ Gấu sẽ trình bầy rõ ra
thêm.
*
Để có một ý niệm sơ sơ, về những
gì Gấu sắp sửa trình bầy, liên quan tới Chúa và Quỉ đổi chỗ cho nhau
[Cứu Tinh
biến thành Kẻ Cướp], và từ đó đưa đến kết luận, “hết thuốc chữa”, xin
mời quí bạn
thưởng thức chương “Những Con Quỉ”, trong cuốn viết về cuộc đời của
Solz. của
D.M. Thomas: Solz: Thế kỷ ở trong ta
Tuệ
Sĩ, điệp khúc Dương Cầm
Đặng Tiến
Lướt
Tin Văn Cũ
If
you'd seen his green eyes
[Nếu bạn nhìn vô cặp mắt xanh
của xừ luỷ]
Người
Kinh Tế đọc Wolf
Hall, Booker
Prize
Hilary Mantel, nữ tác giả là
người chuyên
bắt những ông Trùm trong quá khứ đội mồ sống dậy. Ở đây, là cánh tay
phải của
Henry VIII, Thomas Cromwell, đại ma đầu, vị thủ tướng nổi tiếng nhất.
Trước đó,
là cuốn viết về Trùm Cách Mạng Pháp Robespierre, “A Place of Greater Safety”, Một
chỗ an
toàn hơn. Bà còn là người điểm cuốn tiểu sử của Robespierre mà chúng ta
đang
bàn tới.
Một cuốn tiểu thuyết lịch sử với một khác biệt. Bà không tin
tưởng một
thứ lịch sử với những tự sự lớn và những hoành tráng, những đỉnh cao
của chúng.
Thay vì vậy, ở đây là một thứ tiểu thuyết sử kể từng ngày, như thể nó
đang trải
ra trước mắt tác giả, và được kể bằng thì hiện tại.
Tribute
to PCL & VHNT
Ngày
mai đi nhận xác chồng
Ảnh: Tiếc
Thương - Nhiếp ảnh
gia Nguyễn Ngọc Hạnh
Nguồn: Đặc Trưng
Bài hát Ngài
Mai Đi Nhận Xác
Chồng thực sự không liên quan gì tới Gấu, và gia đình, nhưng, có
vẻ như, chỉ để
cho Gấu được thưởng thức, lần đầu tiên, bản nhạc này, thì Ông Trời quả
là đã mất
quá nhiều công phu, quá châu đáo, và thật là đặc nhỡn, thật là mắt
xanh, với Gấu.
Nhưng, ông cũng chơi lại Gấu
một cú thật đau, quá đau, vào lúc cuối đời, khi, chỉ nghe một giọng nói
qua điện
thoại, từ một người đàn bà, đã từng gặp cảnh như bức hình trên đây, mà
đã tưởng
tượng ra, rằng là mình có thể làm sống lại người đã chết.
Ui chao sao mà khùng đến như
vậy!
Liệu có phải đó vẫn là hậu quả vết thương Bắc Kít, từ hồi còn thơ,
từ một cô gái Bắc Kít bị cả một miền đất bỏ đói?...
Tủ Sách Xìn Phóng (1)
Gấu này
cũng có vài kỷ niệm về
Trần Phong Giao. Và luôn cả về đấng bạn quí của Gấu, là người viết bài
này.
Những kỷ niệm liên quan tới cả hai, và tới một vài chi tiết trong bài
viết.
Bảo là vui thì cũng được và bảo
là buồn thì cũng vẫn được.
Cũng chẳng tính viết ra, bởi
vì, như người ta nói, người chết rồi, thì kể như xong, xấu tốt gì cũng
xong. Nhưng
lại nghĩ lại, đã chắc gì những điều sắp viết ra đây, làm xấu đi hình
ảnh một đấng
TPG.
Và một đấng bạn quí!
(1) Xìn
Phóng, như DTL viết, là nick của TPG.
Hi Thiên
Thai 1 2
Bài số 1, của Gấu
Bài số 2, của Quỳnh Dao, đăng trên Người Việt.
Theo Gấu, PD không thể nào với tới VC [Văn Cao, hay VC thì cũng được].
Lý do, Văn Cao ở lại, mà PD bỏ chạy, rồi lại quay về.
Lý do, nữa, Văn Cao đóng hai vai, vừa là nhạc sĩ thi sĩ, vừa là đao
phủ, theo
nghĩa Kundera phán, Cách Mạng Nga cần cả hai ông, một thi sĩ Maia, một
Trùm Mật
Vụ Dzherzhinsky.
PD không làm được cả hai: Chưa phải là thi sĩ, và chưa từng là đao phủ.
Làm thịt gái thì giỏi nhưng làm thịt người thì không thể!
NHQ Blog VOA
Nhà đại phê bình, viết một bài thật công phu, lôi hết từ điển này từ
điển nọ ra,
để tỏ ra là mình uyên bác, chỉ để gài một câu chửi xỏ xiên thằng cha
Gấu, thì
thật... chó quá. Ông làm nhục không phải chỉ mình ông, với cái
tít 'lại'
[lại bị đuổi ra
khỏi nước], mà còn làm nhục chính bài viết thật công phu của ông.
Chán thiệt.
Đây là đòn "gậy ông đập lưng ông", nức tiếng giang hồ của dòng họ Mộ
Dung đất Cô Tô.
Hay ông cũng là một hậu duệ của Mộ Dung Công Tử?
Nhiệm vụ của nhà phê bình: Ông muốn độc giả đọc, bài viết công phu, hay
câu chửi xỏ của ông?
Bởi vì một độc giả,
nếu tấm tắc
với bài phê bình, biên khảo công phu, thì phải tởm câu chửi xỏ; và
ngược lại.
Căng thật!
|