|
Bếp
Lửa Ottawa
Richie Album
Blog 360 plus
Time
60 th Anniversary
Tribute
V-E
Day
Bảnh
hơn Bác Hồ!
Kỷ niệm đẹp nhất trong đời viết văn
Sunday, January 11, 2009
11:43 PM
Re:
Cam on anh Tru .
Sau
mấy năm rồi, cũng vẫn câu
hỏi cũ : Làm sao mà vừa đọc, vừa viết, vừa chăm cháu ngoại, vừa nói
chuyện với
bạn bè được, hay quá .K thì chỉ đọc (internet) và xem là nhiều . Vừa
xem lại
"The Road Home" của Trương Nghệ Mưu , vẫn thấy đây là phim tàu hay
nhất, dù không vĩ đại . Chỉ có tình là vĩ đại thôi .
*
Tôi
chưa coi phim đó.
Tks.
Chỉ
có tình là vĩ đại thôi.
Mà cứ phải mấy anh Tầu, mới vĩ đại. Tây Mẽo không bằng. Hồi ở VN
tôi có đọc một cuốn sách dịch chuyện
tình Tầu. Chuyện nào cũng hay. Có một
chuyện, về một anh học trò nhà quê, lên thành đô học, mê một em trong
xóm, chuộc
em ra. Rồi bố mẹ bắt về, trên đường về đi ngang thuyền một anh lái
buôn. Anh này
thấy cô vợ đẹp quá bèn dụ anh chồng đánh bạc, thua, cho vay, thua tiếp,
phải bán
vợ. Cô vợ, vào lúc sang thuyền khác, bèn mở mấy cái rương bạn bè trong
xóm tặng
ra, hoá ra toàn kim cương, hột xoàn, và cứ từ từ thả xuống sông, rồi
thả mình
theo.
Có
một lời bàn, đẹp thế, sao
ngu thế, chọn đúng thằng cực kỳ khốn nạn mà theo!
Chuyện
hơi giống chuyện nàng
Tuấn Khanh [hay Thiếu Khanh?], trong Truyền Kỳ Mạn Lục. Nhưng chuyện TK
có hậu hơn, anh
chồng hối
hận, lo nuôi con, cô vợ sau thành thần, về gặp lại chồng, trong mộng,
tất nhiên,
khuyên theo phò Lê Lợi.
*
Chuyện
tình Mít
kể, đương thời, thì có NNT. Truyện số 1 của nữ văn sĩ “miệt vườn, đặc
sản
Miền Nam”,
là
Một
Mối Tình.
Truyện ngắn mới nhất,
Có con thuyền đã
buông bờ Lâu
rồi mới viết chuyện tình mà
chẳng hay ư? Chuyện tình lồng trong chuyện tình, lồng trong
chuyện tình. Cái cô Bê phải có một mối tình lớn, vì nó mà bỏ xứ mà đi,
và mối
tình trắc trở này chắc là mắc mớ tới một người đàn ông có vợ, và bị vợ
bỏ chạy
theo thằng khác [đây là "mô típ đặc sản" của NNT, như trong Một Mối
Tình, trong Cánh Đồng Bất Tận]. nếu không, cô không để ý tới anh chàng
có đứa
con bị sốt], rồi còn mối tình thương hại anh học trò em trai cô chủ nữa.
Thú thực, viết
như thế, thì Gấu này phải chịu là Thầy!
Đặc sản Miền Bắc
thì có em Phương, trong Nỗi Buồn Chiến Tranh, chửi anh Kiên, Yankee mũi
tẹt,
mày ngu quá, đâu còn đêm nào như đêm nay…. Hay em trong Trăng Goá, do
sặc sụa
mùi nước đái tại Ga Hàng Cỏ khi tiễn Yankee vào Nam
chiến đấu mà nhận lời cầu hôn Thủ
Trưởng, hay anh cu Sài của Nê Nựu, Đảng bảo lấy ai thì lấy người đó!
"Chẳng
còn đêm nào như đêm nay
đâu. Anh muốn hiến đời anh cho một sự
nghiệp gì đó, còn em quyết định sẽ phung phí đời mình, sẽ huỷ diệt nó
trong
cuộc chiến này".
Gấu
đọc War
Sadness
Tại sao Bảo Ninh tịt
ngòi?
Gấu
tin rằng, chỉ Gấu mới trả
lời nổi câu hỏi hắc búa của đám mũi lõ, về nhà văn nổi tiếng nhất xứ
Mít.
*
Why
Vietnam's
best-known author has stayed silent
Fifteen
years after Bao
Ninh's admired war novel, he explains his fears about publishing a
sequel
Suzanne
Goldenberg in Hanoi
Sunday November 19,
2006
Đinh Linh,
sang Mỹ năm 1975 khi chỉ mới 11 tuổi, có lẽ là người giành đời sống trọn vẹn
nhất cho nghệ thuật trong số
những người Việt viết lách mà tôi biết. Một đọc giả góp ý đã gọi Đinh
Linh là
Henry David Thoreau của thời hiện đại. Bài viết đang nhận được nhiều
khen ngợi
trên blog.
Bất
chấp tài
chánh eo hẹp, trong trí nhớ của tôi, Đinh Linh là người rộng rãi khi
giao tiếp
với bạn bè.
Phan
Nhiên Hạo
Không
hiểu tác
giả tính dùng ‘giành’ là giành giựt, hay dành, như dành dụm, bởi vì cả
hai đều có nghĩa, trong câu này?
Tò mò, Gấu theo đường link, và nhận thấy, tới lúc này, [10.27 PM, June
1, 09], có 63 còm. Đọc toàn bài viết, đọc còm, Gấu bỗng liên tưởng tới
"vấn nạn" [What Really Matters], liệu, Cái Đói Sẽ Cứu Cuộc Thế Giới? NQT
Saving all
my love for you
[I find the
reflection of me in that piece, somehow. CM]
This
is for
your beloved SG:
Vừa biết dấu yêu
[Phố
của ta,
thư này ta gửi riêng người. CM]
Tks.
NQT
*
Lưới
khuya,
hồn ốc lạc thiên đường
Thiên An Môn 20 năm
sau
THE POET IN
AN UNKNOWN PRISON
Thi
sĩ trong nhà tù không ai biết
On April 16,
the PEN American Center named the Beijing-based writer and dissident
Liu Xiaobo
the recipient of the 2009 PEN/Barbara Goldsmith Freedom to Write Award.
The
award honors international literary figures who have been persecuted or
imprisoned
for exercising or defending the right to freedom of expression.
Liu is a
literary critic, activist, and poet who participated in the
prodemocracy
movement in China in the spring of 1989. After the Tiananmen crackdown
he spent
two years in prison, and since then has been often harassed by the
police and
imprisoned several times for his political activism and writing. On
December 8,
2008, he was arrested for signing Charter 08, a declaration calling for
democracy, human rights, and an end to one-party rule in China, which
has now
been signed by over 8,500 people throughout the country. * Since his
arrest Liu
has been held without charges or trial at an unknown location in
Beijing.
*****
* See
www.nybooks.com for a translation of Charter 08, together with a
postscript by
Perry Link ["China's Charter 08," NYR, January 15]; and for remarks
by Vaclav Havel on presenting the Homo Homini Award to Liu and other
signers of
Charter 08 in Prague, as well as the text of speeches given by two of
the
signers of Charter 08 at the award ceremony.
The
following remarks were sent to PEN by Liu's wife, Liu Xia, and read at
the
award ceremony in New York on April 28.
-
The
Editors
Ladies
and
Gentlemen,
It is a pity
that both my husband Liu Xiaobo and I could not be present this evening
to
receive this award.
Twenty-six
years ago, both of us were writing modern poetry. It is through our
poetry that
we became acquainted and eventually fell in love. Six years later, the
unprecedented student democratic movement and massacre occurred in
Beijing.
Xiaobo dutifully stood his ground and, consequently, became widely
known as one
of the so-called June 4 "black hands." His life then changed forever.
He has been put into jail several times, and even when he is at home,
he is
still, for the most part, not a free man. As his wife, I have no other
choice
but to become a part of his unfortunate life.
Yet I am not
a vassal of Liu Xiaobo. I am very fond of poetry and painting, but at
the same
time, I have not come to view Xiaobo as a political figure. In my eyes,
he has
always been and will always be an awkward and diligent poet. Even in
prison, he
has continued to write his poems. When the warden took away his paper
and pen,
he simply pulled his verse out of thin air. Over the past twenty years,
Xiaobo
and I have accumulated hundreds of such poems, which were born of the
conversations between our souls. I would like to quote one here:
Before you
enter the grave
Don't forget
to write me with your ashes
Do not
forget to leave your
address in
the nether world (1)
Another
Chinese poet, Liao Yiwu, has commented on Xiaobo's poem: "He
carries the burden of those who died on June 4 in his love, in his
hatred, and
in his prayers. Such poems could have been written in the Nazis'
concentration
camps or by the Decembrists in Imperial Russia. Which brings to mind
the famous
sentence: 'It is barbaric to write poetry after Auschwitz.''' Such
statements
are also characteristic of the situation in China after 1989.
I
understand, however, that this award is not meant to encourage Liu’s
Xiaobo the
poet, but rather to encourage Liu Xiaobo the political commentator and
initiator of Charter 08. I would like to remind everyone of the close
connection between these two identities. I feel that Xiaobo is using
his
intensity and passion as a poet to push the
democracy movement forward in China. He shouts passionately as a poet
"no,
no, no" to the dictators.
In private,
he whispers gently to the dead souls of June 4, who, to this day, have
not
received justice, as well as to me and to all his dear friends: "yes,
yes."
Finally, I
extend my deepest gratitude to the PEN American Center, the Independent
Chinese
PEN Center, and everyone in attendance at this event tonight.
Liu Xia,
April 17, 2009,
at my not-free home in
Beijing
(translated
from the Chinese by Liao Tienchi)
NYRB
May 28, 2009
(1)
Truớc
khi bước
xuống huyệt
Nhớ viết cho
tớ
Bằng tro cốt
của bạn
Đừng
quên
ghi địa chỉ của bạn
Ở
phía bên
cánh cửa (2)
(2)
Hãy
mở giùm
ta cánh cửa này, Gấu đập và khóc ròng!
Ouvrez-moi
cette porte où je frappe en pleurant.
Apollinaire
Vĩnh Biệt
*
Mấy câu thơ
trên làm Gấu nhớ tới câu trả lời của tay blogger Perez Hilton, trên Time, June 8, 2009: Nếu
may mắn, tôi sẽ tìm ra cách để tiếp tục viết blog, từ phía bên kia nấm
mồ.
Cùng
số báo,
có bài viết, liệu cái đói có làm ngỏm nghệ thuật? Curtains: Can The
Arts Survive
The Recession?
Bó thân về với triều
đình
Biết
Xấu Hổ
Bài này hiện đang
hot nhất
trên net. Thiên hạ khen um lên, còm rối rít, loạn xà ngầu, nhân người
ngẫm đến
ta, rồi so sánh ta, với đủ thứ người ngượm trên thế giới. Ai cũng biết
xấu hổ,
trừ... VC.
Sao
lạ thế, cà?
100 năm
ngày sinh
của Simone Weil
Ngày xưa, nước tiểu
Thảo Trường
NMG vs Lịch Sử
Đăng ngày: 04:21 01-09-2008
Dọn
Hà Nội không bỏ một
chữ.
Nhưng
giả như họ thiến vài chữ, liệu NMG có chịu không?
Giả
như đám Hà Nội có tham chiếu bài viết của NMG, Nhìn lại những trang viết cũ, trong
đó, ông so sánh đám hàng thần lơ láo Miền Nam, những ngày sau 30 Tháng
Tư, với đám quan lại thời Tây Sơn, trước họa Bắc Phương, và từ đó, suy
ra "thâm ý" của NMG, cái cuộc giải phóng Miền Nam thì cũng cùng một dã
tâm ăn cướp như của Mãn Thanh ngày nào, và từ đó, bật ra cái sự hào
hùng của Nguyễn Huệ ra Bắc, thống nhất đất nước, lật ngược căn cước
lịch sử Mít?
*
Ui chao, liệu NMG thực sự có cái cao ngạo, có cái tham vọng ngất trời
như thế chăng? Và nếu như thế, cái sự nhục nhã để cho VC sờ chim thì
cũng chẳng thấm vào đâu so với Hàn Tín ngày nào!
Viết
đến đây, Gấu lại nhớ những ngày Trần Trường, Gấu may mắn làm sao có
mặt, và cũng túc trực, chen vai sát cánh cùng đám biểu tình, bằng cách
hàng ngày ngồi đánh cờ tướng ở một tiệm cà phê ngay kế bên tiệm
Hi-Tech. Và, đọc Thảo Trường viết về người tù binh nằm trong nôi. Bữa
ghé NMG, hỏi đã đọc chưa, NMG gật gù, bảnh, bảnh thật, cả một cuộc biểu
tình ghê gớm như thế, mà chỉ là “tuồng ảo hóa đã bầy ra đấy” trước cặp
mắt ngây thơ của đứa con nít nằm trong nôi! [Đây là Gấu diễn ý của NMG,
chứ thực tình, không nhớ đúng nguyên văn câu phán của ông]. Mấy bữa sau
gặp TT, kể, bạn ta gật gù, ông NMG phán như thế, đến tai đám biểu tình,
là bỏ mẹ thằng này!
*
Note: V/v Hàng thần lơ láo
Phần tường thuật cuộc họp
giới sĩ phu Bắc hà do Ngô Văn Sở tổ chức, những gì tôi tưởng tượng ra
đều dựa
trên kinh nghiệm trải qua trong mấy năm sống dưới chế độ cộng sản sau
tháng Tư
1975. Quang cảnh bên ngoài Bộ Lễ là quang cảnh bên ngoài những trung
tâm qui
định cho sĩ quan và công chức chế độ Việt Nam Cộng Hòa đến trình diện
đi học
tập cải tạo. Diễn tiến cuộc họp cũng có phần na ná như những cuộc “học
tập
chính trị” Ủy ban Quân quản Sài Gòn tổ chức cho giới trí thức văn nghệ
chế độ
cũ. Nhờ sống qua một cuộc đổi đời lớn lao, tôi chứng kiến được chẳng
những thế
thái nhân tình, mà còn cả ảnh hưởng sâu đậm của quyền lực lên phong
cách, dung
mạo, tính tình và cả khả năng của con người. Hình như quyền lực là kích
thích
tố mạnh khủng khiếp, đến nỗi có thể biến một người nhút nhát vụng về
thành
người tự tín, ăn nói đĩnh đạc, nét mặt rạng rỡ, cái uy có sẵn được bồi
đắp thêm
bằng cái uy tự phát qua ánh mắt, cử chỉ, lời nói. Tôi đã chứng kiến
hiện tượng
đó trong thời kháng chiến ở Liên khu Năm, khi chính quyền loại bỏ tất
cả cán bộ
thuộc thành phần tiểu tư sản, địa chủ... và đưa thành phần bần cố nông
lên nắm
chính quyền. Sau 1975, tôi chứng kiến một lần nữa sức mạnh của quyền
lực. Trong
chương 90, tôi đưa kinh nghiệm này vào truyện qua uy lực của Ngô Văn Sở
trước đám
sĩ phu thất thế của Bắc hà.
Ngược
lại, mất quyền lực mang
theo nguy cơ mất nhân cách, và vì biết mình đang mất nhân cách nên dồn
hết sự
khinh mạn, giận dữ lên - không phải kẻ thù đang nắm quyền lực - mà lên
những
người cùng cảnh ngộ với mình. Thái độ ngoan ngoãn vâng phục của sĩ phu
Bắc hà
trước Ngô Văn Sở, và khung cảnh xô bồ mất trật tự của hội nghị khi Ngô
Văn Sở
trao quyền chủ toạ cho Ngô Thì Nhậm minh chứng tâm lý thông thường đó.
NMG: Nhìn lại những trang
viết cũ. [Tiền Vệ]
*
Trong những buổi họp Tổ của
Tổ Thơ Văn, ông Nguyễn Mộng Giác, cũng là một Tổ Viên, một văn nghệ sĩ
Sài Gòn
Mặt Dzầy đến dự khóa học, nhưng ông làm Thư Ký của Tổ. Không ai bầu ông
làm Thư
Ký Tổ, ông xin với Vũ Hạnh cho ông làm Thư Ký, ông ngồi bên Vũ Hạnh,
tức ông
ngồi đối diện với bọn Văn Nghệ Sĩ Sài Gòn Mặt Mo Hàng Thần Lơ Láo. Suốt
khóa
học 21 ngày, không một lần ông Nguyễn Mộng Giác ngồi chung với anh em,
ông
không nói chuyện với bất cứ anh em nào, ông luôn nép bóng, bám đít tên
Vũ Hạnh.
Ông tự nguyện làm tay sai cho chúng nó, ông làm những biên bản cuộc họp
với
những lời nịnh bợ, những lời nhận tội mà anh em văn nghệ sĩ không nói
để làm
vui lòng chúng nó. Ông làm thế để mong được Vũ Hạnh nó che chở. Vũ Hạnh
nó
không yêu cầu ông làm những việc ấy, ông tự nguyện làm tay sai cho nó.
Trong cái gọi là buổi học
cuối cùng của Khoá Bồi Dưỡng Chính Trị II, Tháng 7 năm 1976, tôi được
anh chị
em trong Tổ Thơ Văn bầu làm đại diện để phát biểu trong lễ bế mạc. Vũ
Hạnh yêu
cầu bầu một đại diện dự khuyết, ông Nguyễn Mộng Giác được bầu.
Tổ Thơ Văn có An Khê Nguyễn
Bính Thinh, Ngọc Thứ Lang, Nguyễn Ước, Phù Hư, Phan Nghị, Nguyễn Đình
Toàn, Cao
Nguyên Lang, Lê Minh Ngọc, Mai Anh, Phan Kim Thịnh, bà Mộng Tuyết, chị
Kiều
Oanh, Nguyễn Thị Minh Ngọc ..vv.. và ông Nguyễn Mộng Giác. Tất cả
khoảng 30
người. Từ ngày đó đến nay các anh An Khê Nguyễn Bính Thinh, Ngọc Thứ
Lang, Phan
Nghị đã qua đời.
Trong một buổi họp Tổ ông
Nguyễn Mộng Giác nói về Kim Dung. Tôi ngồi đó mà chẳng nghe gì cả, hồn
trí để ở
đâu đâu. Ông NM Giác nói lên bổng, xuống trầm theo kiểu thầy giáo giảng
bài cho
các em học sinh tiểu học, nên tôi thấy khó chịu, không muốn nghe. Ông
nói xong,
đến phần anh em góp ý, thấy Cao Nguyên Lang hỏi Nguyễn Mộng Giác mấy
câu có vẻ
gay gắt. Khi tan về, trong lúc hai anh văn nghệ sĩ Sài Gòn te tua lui
cui mở
khoá xe đạp, tôi hỏi Cao Nguyên Lang:
- Sao ông có ác cảm với hắn
thế? Hắn nói gì thì nói, mặc hắn. Anh em cả..
Cao Nguyên Lang hậm hực:
- Trước kia nó viết trong số
những độc giả của Kim Dung có những người từng đi kháng chiến nhưng
thất vọng
với kháng chiến nên bỏ về thành, nay nó nói những người đó là bọn phản
bội
kháng chiến. Nó trở giọng. Mình không nói làm sao được.
Khi được bầu làm đại diện Tổ
tôi nghĩ đến chuyện tôi phải nói sao trước bọn cộng sản và trước anh
em. 500
người họp lại trong Nhà Hát Lớn đường Tự Do. Tất nhiên tôi không thể
nào nói
bướng, tôi cũng không thể mở miệng ca tụng cộng sản hay tự nhận mình là
tên ngu
si bao nhiêu năm sống mắt mù, tai điếc nay nhờ Đảng mới được sáng mắt,
sáng
lòng. Anh em chúng tôi không bảo nhau nhưng suy bụng tôi ra bụng anh
em, tôi
chắc anh em tôi cũng như tôi, chúng tôi cùng nghĩ “Bị bắt buộc phải nói
thì nói
làm sao cho đỡ nhục, cùng lắm thì nói gì cũng được nhưng đừng nói mình
sáng
mắt, sáng lòng. Nói mấy tiếng đó nhục lắm.” Tôi viết những lời tôi nói
ra một
trang giấy, định sẵn nếu bọn Vũ Hạnh hỏi tôi định nói gì tôi sẽ đưa bản
đó ra
cho chúng xem, nhưng khi nói được nửa chừng tôi sẽ nói vài câu không có
trong
bản viết. Nhưng ngày bế mạc đến, không thấy bọn trong cái gọi là Hội
Văn Nghệ
Giải Phóng hỏi gì đến tôi cả. Trước giờ các đại diện Tổ phát biểu, Ngọc
Thứ
Lang hỏi tôi:
- Mày có lên nói không?
Tôi trả lời:
- Tao không biết.
Tôi muốn nói “Tao không biết
chúng nó có cho tao lên nói không.” nhưng tôi nghẹn họng, tôi chỉ nói
được có
ba tiếng “Tao không biết!”
Thế rồi đại biểu Tổ Một Thơ
Văn lên phát biểu đầu tiên, người được gọi lên phát biểu là ông Nguyễn
Mộng
Giác.
Blog Hoàng Hải Thuỷ
Note:
Gấu không tham dự
cái vụ trên. Chỉ học tập cải tạo tại chỗ, ba ngày, tại
hội trường Bưu Điện, số 11 Phan Đình Phùng, tức Trung Ương Cơ Xuởng VTD
ngày nào, rồi sau đó, đi làm tiếp.
V/v VH, qua NTV cho biết, chính tay VC nằm vùng này OK cho in SCML,
nhưng sau đó, NMG vượt biên, nên phải mãi sau này, khi NMG trở về, và
qua đầu nậu MQL, cuốn sách mới được xb ở trong nước.
NTV cho biết, đã dự bữa tiệc bia với NMG ăn mừng cuốn sách được VH gật
đầu.
Đây là những sự kiện có tính lịch sử, liên quan tới SCML: Đã từng được
VC OK cho in, sau được mang lén ra hải ngoại in, rồi lại trở về, và
được VC OK lần thứ nhì, cho xb ở trong nước.
NQT
30.4.2009
Ba trăm năm sau, nhắc lại cuộc chiến đỉnh
cao, cái còn lại, chỉ là hai câu:
-Tao chờ tụi bây để bàn giao.
-Chúng ông lấy sạch rồi, mày
còn gì mà bàn giao?
Huế Mậu
Thân Album
Dọn Kít
|
|