Nhà
văn Canada chuyên viết truyện ngắn, đoạt Man Booker 2009
Alice Munro wins 2009 Man
Booker International Prize
Canadian short story
writer wins biannual prize 27
May 2009
Alice
Munro is today, 27 May 2009, announced as the winner of the third Man
Booker
International Prize.
The Man Booker
International Prize, worth £60,000 to the winner, is awarded once every
two
years to a living author for a body of work that has contributed to an
achievement in fiction on the world stage. It was first awarded to
Ismail
Kadaré in 2005 and then to Chinua Achebe in 2007.
Best known for her short
stories, Munro is one of Canada's most celebrated writers. On receiving
the
news of her win, she said, ‘I am totally amazed and delighted.'
The judging panel for
the Man Booker International Prize 2009 is: Jane Smiley, writer; Amit
Chaudhuri, writer, academic and musician; and writer, film script
writer and
essayist, Andrey Kurkov. The panel made the following comment on the
winner:
‘Alice
Munro is mostly
known as a short story writer and yet she brings as much depth, wisdom
and
precision to every story as most novelists bring to a lifetime of
novels.
To read Alice Munro is to learn something every time that you never
thought of
before.'
Her latest collection of
short stories, Too Much Happiness, will be published in October
2009.
Alice Munro will receive the prize of £60,000 and a trophy at the Award
Ceremony on Thursday 25 June at Trinity College, Dublin.
Read more about the
judging process of the Man Booker Internatonal Prize in an exclusive
piece by Fiammetta Rocco, administrator of the
prize, in
our Perspective section.
For more information on
the 2009 Man Booker International Prize winner please see thepress release.
Đúng
dân pro! Tuyệt!
Whom do you most want to
interview that you
haven't yet? Kyla
Kelim, MOBILE, ALA.
Fidel Castro certainly. Always wanted to interview a Pope. Any Pope.
And J.D.
Salinger, who is probably the most impossible interview to get. The
Catcher
in the Rye had a major impact on me. I'd ask him, "Where'd you go?
Why'd you stop writing? Did you run dry after four books?" That just
boggles me. That's something I could never do. Disappear from the scene. What has allowed you to last so long on the job? Olaide Sanni, LAGOS, NIGERIA
Longevity is impossible to explain. I never wanted to do anything else
but be a
broadcaster. I'm talking about age 5. I wanted to be on the radio, then
I
wanted to be on television. I never thought I'd be seen worldwide. We
almost
called the book What Am I Doing Here? Do you agree with the perception that you ask soft
questions? Michael West, COPENHAGEN
Don't agree with it. I'm not there to pin someone to the wall. If I
were to
begin an interview with Nancy Pelosi and say, "Why did you lie about
torture?" the last thing I will learn is the truth. I'd be putting them
on
the defensive to make me look good. At that point, they're a prop. To
me, the
guest is not a prop. Are you concerned about the popularity of
ideologically
charged news programs? Bobby
Porter
BLOOMINGTON, ILL.
I'm not
concerned, because all things are cyclical. Hopefully, the
good, straight, thoughtful, in-depth interview will always be around.
There's
something I learned long ago: I never learned a thing when I was
talking. So
these shows where the host is on 90% of the time and the guest 10%, I
don't get
it. Which
interview has surprised you the most? Arzu
Samur,
ISTANBUL
The
Watergate villain G. Gordon Liddy. I don't like to make
pre-impressions, but I expected not to like him. And I really liked
him. I
thought he was wacko, but wackos can be fun. I loved his passion. I
loved his
sense of humor. He was a true character and therefore duck soup for an
interview. You've
taken heat for having tabloid guests on your show. How do
you feel about that? Dirk
Crockett OKLAHOMA
CITY
I don't
know that I deserve the heat, because I don't pick the
guests. Never pick the guests. And a lot of times, I don't like it
either.
However, when the light goes on, I've got a job to do. So if we have to
discuss
the missing child or the beauty star who's divorcing her husband, it's
the
nature of the beast. You have to do it. I never throw away a
show. How
many pairs of suspenders do you have?
Adrienne Wood BATON
ROUGE, LA.
Never
counted 'em. But my guess would be-there are suspenders in
New York and Washington and, of course, at my home in Los Angeless-
150. But
they can't be clip-ons. Every pair of pants I buy -jeans, anything-we
sew in
the suspender buttons. How do you deal with guests you
don't like?
Peter Rai,
MERRILL, WIS.
Well, I'm a professional, and my job is to be a conduit. My personal
opinion
does not count. I don't use the word I. It's irrelevant. The only thing
that
counts is the guest. So is it harder to interview someone you don't
like? You
bet. But you gotta suck it up.
What has been your most awkward
interview? Josh Lewis LAKE
ELSINORE, CALIF. Robert Mitchum, who was
one of my favorite actors, drove me nuts. Every answer was one word.
"Yep.
Nope. Maybe. Not sure. Sure." I never got through to him. It got so bad
that I wound up asking him what he had for dinner. And when he
finished, he
said, "How did I do?" What does life after Larry King
Live look like to you? Felicite Osborne NEW
ROCHELLE, N.Y.
As
Milton Berle said, "Retire? To what?" I don't
envision retirement. I'm not a good sitter-arounder, if that's a term.
It
doesn't suit me. _
*
Gấu thú nhất, câu "đóng đinh thập tự thơ" [Do you agree with the
perception that you ask soft questions? Michael West, COPENHAGEN
Don't
agree with it. I'm not there to pin someone to the wall... Ông có đồng ý với nhận định ông đưa ra
những câu hỏi nhẹ nhàng quá? Tôi không nghĩ như vậy. Tôi đâu có
chường mặt ra đó để đóng đinh khách quí của mình lên màn hình].
Câu này Gấu phải đóng đinh lên tường, trước máy PC, để nhâm nhi, mỗi
khi tính
làm thịt tay nào!
Câu về Robert Mitchum, tay tài tử chuyên đóng cao bồi mà chẳng thú sao?
Đúng là 'khách phạm chủ', thay vì khách bị khùng, thì chủ phát điên lên
vì cái cách trả lời độc chiêu đại hiệp của anh tài tử cao bồi. Làm Gấu
nhớ tới một cao thủ hitman KGB, mỗi lần bắn là chỉ một cú, đúng ngay
tim,
không bao giờ bắn thêm phát thứ nhì, trong From Russia With Love.
Câu về Watergate guy, cũng quá tuyệt! Mấy tay khốn kiếp, villain,
thường là
bảnh, như... Gấu chẳng hạn!
Câu muốn phỏng vấn Salinger cũng tuyệt. Nó làm Gấu nhớ, có mấy câu tính
hỏi BHD, sau khi em bỏ đi gần, ngày nào, bỏ đi xa, ngày này, và đành
phải chờ gặp lại... : Disappear
from the scene.
Bài
này hiện
đang hot nhất trên net. Thiên hạ khen um lên, còm rối rít, loạn xà
ngầu, nhân người ngẫm đến ta, rồi so sánh ta, với đủ thứ người ngượm
trên thế giới. Ai cũng biết xấu hổ, trừ... VC.
Sao lạ thế, cà?
Vấn đề này -
cái sự không biết xẩu hổ là gì của đám VC bây giờ - nó liên quan hữu cơ
tới cái
“tự hào của tự hào” của đám VC ngày nào. Tới cuộc chiến thần
thánh chống Mỹ cứu nước. Kẻ thù nào cũng đánh thắng. Cả hai thằng thực
dân cũ và mới đều thua VC.... Thử
hỏi có dân
tộc nào bảnh như dân tộc... VC, khi được mọi sắc dân trên thế giới mơ,
sáng ngủ dậy thấy biến
thành… Yankee mũi tẹt?
Đừng nghĩ Gấu
bị tẩu hoả nhập ma, cái gì cũng đổ cho VC. Nhưng đây là một đề tài rất
nghiêm túc.
Gấu khổ sở vì nó, nhất là từ sau khi trở về thăm lại Đất Bắc, đi đâu
cũng hơi bị
được rỉ tai, này, cái vụ tham nhũng đó, ở nước người có giống nước ta
không.
Trả lời, không giống, thì lại bị bồi thêm cú nữa, tại làm sao “ta” lại
như thế?
Gấu nhức đầu với vấn đề này trước đó, nhưng dưới dạng khác, qui về câu:
Liệu Cái
Đói Bắc Kít có thểgiải trừ được Cái Ác
Bắc Kít? Liệu Cái Đói, thay vì cái Đẹp, sẽ cứu chuộc thế giới?
Khi
cuốn Chuyện Kể Năm 2000
ra tới hải ngoại, và được khen um lên, văn chương
trác tuyệt -
mà trác tuyệt thật - hoảng quá, Gấu đi một đường đột xuất, khẩn tốc,
tức tốc… báo
động, không, không được, và viện dẫn Walter Benjamin, mỗi tài liệu về
văn minh là một
tài liệu về dã man: Ở dưới cái nền trác tuyệt của Chuyện Kể Năm 2000 là
một núi
man rợ, “tác phẩm, sản phẩm” - toàn là cứt đái - của chế độ Nhà Tù Vĩ
Đại Bắc Kít thải ra!
Có thứ văn chương bất khả
cho những kẻ sống sót. Nếu
coi CKN2000 là “trác tuyệt”,
thì đám sống sót không thể nào đọc, nói
gì, viết nó!
Nhưng
Chim và Cá, là một chuyện khác. Tuy chưa đọc,
nhưng đọc những lời phán của mấy ông phê bình gia trong nước, thì có vẻ
như mấy
ông này lại “không đọc được” Chim và Cá, khi chê nó “không trác tuyệt”!
Ba trăm năm sau, nhắc lại cuộc chiến đỉnh
cao, cái còn lại, chỉ là hai câu: -Tao chờ tụi bây để bàn giao. -Chúng ông lấy sạch rồi, mày
còn gì mà bàn giao?