NGUYỄN ĐÌNH THUẦN:
THẾ GIỚI CỦA NHỮNG HANG ĐỘNG THẠCH NHŨ.
Đặng Phú Phong
Đối với hội
họa phương Tây. Wassily
Kandinsky (1866-1944)
được coi như là người đi đầu của trường phái trừu tượng
(abstractionism). Từ ý
nghĩ làm cho những đường nét và màu sắc
của mình bật lên tiếng hát đầy ắp xúc cảm, ông đã biến những bức tranh
của mình
( rõ rệt nhất là những bức tranh có tên Composition. . .) thành những
bản hòa
tấu hết sức trữ tình, lãng mạn. Một họa sĩ trừu
tượng khác, Piet Mondrian (1872-1944) thì hầu
như toàn bộ những bức
tranh nổi danh của ông, đều được vẽ bằng những nét
ngang dọc, tạo thành những hình tứ giác, để lại những
cảm xúc thật mạnh cho người xem. Còn
đối với Jackson Pollock (1912-1956) thì cứ việc rảy, vung màu lên mặt
canvas ,
bất kể hình dạng, để tạo cho đời sống riêng của từng bức tranh. Từ
những họa sĩ
tiên phong ấy đến nay đã có không biết
bao nhiêu họa sĩ Đông, Tây gia nhập vào trường phái trừu tượng. Điều
này có thể
giải thích được là vì hội họa trừu tượng rất gần gũi với nền triết học
và thơ
ca phương Đông. Một bức tranh trừu tượng
là một bài thơ, một bản nhạc hay một tư tưởng triết học.
Có thể nói rằng hội họa trừu tượng đã và đang
giữ một vai trò chủ yếu của nền mỹ thuật thế giới.
Riêng về hội
họa Việt Nam vào cuối
thập niên 50 sang đến
thập niên 60 là thời kỳ vươn dậy, ào ạt sáng
tác của họa sĩ miền Nam Việt Nam, nhưng hội họa
trừu tượng vẫn còn
khá xa lạ, mặc dù trước đó có một số ít họa sĩ đã
đi vào nhưng chỉ thoáng qua như Nguyễn Gia Trí,
Bùi xuân Phái ở miền
Bắc. Hội họa Miền Nam thì phải nói đến Hội Họa Sĩ Trẻ, đó là những họa
sĩ có công rất lớn trong việc phổ biến,
xiển
dương nền hội họa Việt Nam, trong nhóm này có lẽ Đinh Cường, Nguyễn
Quỳnh,
Nguyễn Phước, Lê Tài Điển ... là những người đi vào trường phái trừu
tượng sớm
nhất. Một người không phải ở trong Hội Họa Sĩ Trẻ và cũng đi vào trừu
tượng sớm
là Lâm Triết. Phải đến gần cuối thập niên 80 các họa sĩ Việt Nam,
trong cũng như ngoài nước mới
thật sự mặn mà với hội họa trừu tượng.
Nguyễn Đình Thuần là một trong những họa sĩ ở trường
hợp này. Anh
sinh năm 1948
tốt nghiệp Viện Mỹ Thuật Huế năm 1973 và triển lãm tranh cũng trong năm
này tại
Hội Việt Mỹ Đà Nẵng.
Sau khoảng
10 năm vẽ theo trường phái
siêu thực( surrealism)
anh đã chuyển hướng qua trừu tượng vào khoảng gần cuối thập niên 80 rồi
sáng
tác theo trường phái này cho đến nay và đã tạo dựng cho mình một bút
pháp riêng
biệt.
Có lần khi
xem tranh của Nguyễn Đình
Thuần sau khi uống vài
ly rượu, tôi chợt nhận ra rằng sự thống khoái của mấy ly rượu cọng với
không
khí của những bức tranh làm cho tôi thích tranh của anh lạ lùng. Không
gian
trong tranh bây giờ là không gian của kính vạn hoa luôn luôn biến đổi.
Sự sống
của những bức tranh như đâm chồi, trổi dậy theo chiều cao, trườn chảy
ra theo
chiều sâu bằng những vết, mảng màu phi hình dạng sáng, tối, đậm đặc và
sung
mãn.
Cách xử lý
màu của Nguyễn Đình Thuần
rất mạnh mẽ, nhưng
sự phát tiết ấy được kềm hãm lại để giữ
thăng bằng cho không khí bức tranh bằng cái nền thường là màu xanh khi nhạt khi đậm. Những họa sĩ sử
dụng màu xanh rất tài tình như Nghiêu Đề với màu
xanh ngọc tỏa sáng, Đinh
Cường với màu xanh thăm thẳm, miên viễn, Cao Bá Minh với màu xanh mơ
mộng của
ký ức và Nguyễn Đình Thuần với màu xanh
đậm pha sắc xám ửng tím. Ở các họa sĩ non tay thì màu xanh này dễ dàng
trở
thành màu dơ, nhưng với Nguyễn Đình
Thuần nó đã trở thành một màu đặc biệt của riêng anh. Biên độ tương
phản giữa
nóng là tím và lạnh là xanh được anh làm dịu đi bằng màu xám, đồng thời
với sắc
độ sáng láng của những màu sắc tình cờ bật lên vừa như riêng rẽ vừa như
hòa
nhập làm cho người ngắm tranh có cái cảm
giác lạc vào khu hang động thạch nhủ có những tia nắng xuyên qua lung
linh muôn
sắc.
Hội họa trừu
tượng đặt nền tảng trên
thuần mỹ và rung cảm ,
một tác phẩm được coi là thành công khi nó đạt được cái đẹp và tạo được
xúc
động cho người xem, ngoài ra những khía cạnh khác như ý nghĩa, biểu
trưng đều
không quan trọng. Nắm bắt được điều này Nguyễn Đình Thuần đã cho rằng
trong
tranh phải có một chỗ nào đó được coi như là “xấu” để nó mới có thể làm
nổi bật
được cái đẹp (Không thể nào có sự toàn hảo).
Nhưng muốn có những chỗ để được coi như xấu,
chắc người họa sĩ
cũng phải tốn bao nhiêu là tâm huyết, mày mò để tạo nên(?). Cách nhìn
sự vật
của anh qua một số tranh vẽ theo lối trừu tượng biểu hiện (abstract
expressionism) có khuynh hướng cao lên nên phong thái bức tranh thường
thanh
thoát nhẹ nhàng giúp cho tranh của anh thêm
tính đa dạng. Tính sung mãn trong tranh của
Nguyễn Đình Thuần rất
dễ tìm thấy ở những nét chém, chặt của chiếc dao vẽ hay những mảng màu
rộn rã
niềm vui và tự tin.
Nguyễn Đình
Thuần là một trong những
họa sĩ có kiến thức
rộng và vững chắc về hội họa là nhờ ở tinh thần yêu thích nghệ thuật,
luôn luôn
nghiên cứu, tìm tòi cái đẹp cho tranh của mình. Trong phương thức ngồi
lắng tâm
trước khung vải, màu tìm màu, ý gọi ý, ánh sáng thôi thúc bóng tối,
người họa sĩ
bắt kịp được cái đẹp phổ nó vào tranh của mình, đây là lúc hạnh phúc
nhất của
đời nghệ sĩ. Muốn nghệ thuật thăng hoa thì phải mới và đẹp. Trong loạt
tranh
mới nhất chuẩn bị cho cuộc triển lãm sắp đến, quả thực anh đã làm được
điều
này. Những bức tranh có lối bố cục khá lạ, nó gồm những khối màu sáng
tối nằm
vắt ngang giữa bức tranh tạo ra hấp lực trên dưới và từ bên ngoài của
khung
vải. Người xem sẽ cảm thấy mình bị cuốn hút theo cái hấp lực ấy, dễ
dàng để cho
tâm hồn mình trôi theo những tảng màu như đang bềnh bồng do cường độ
đậm nhạt
của sắc màu và ánh sáng.
Sau năm 1975, sự độc quyền
chính trị
của người chiến thắng
dẫn đến những độc quyền khác trong đó có sự độc quyền về nghệ thuật, vì
thế hôi
họa Miền Nam
bế tắc hoàn toàn. Giới họa sĩ có người đi được ra nước ngoài thì hầu
hết im hơi
lặng tiếng vì phải mất thời gian để ổn định đời sống mới. Số họa sĩ bị kẹt lại thì bắt buộc phải vẽ trong cái
khung tối om của Xã Hội Chủ Nghĩa nếu muốn tiếp tục. Nguyễn Đình Thuần
ra
trường năm 73, chưa tạo cho mình một phong cách, một chỗ đứng thì đã
phải sa
vào trong hoàn cảnh lịch sử này, phải đến những năm cuối của thập niên
80,
chính quyền trong nước nói đến cởi trói văn nghệ, thì anh và một số họa
sĩ khác
như Rừng, Trịnh Cung, Nguyễn Trọng Khôi... mới vực dậy trong sáng tác.
Đến thập
niên 90 hầu như năm nào Nguyễn Đình Thuần đều
có triển lãm, có năm đến hai ba lần, khi thì một
mình khi thì chung
với các họa sĩ khác. Hơn chục lần triển lãm ấy đã tạo cho anh một uy
tín, một
chỗ đứng trên nền hội họa của Việt Nam, tài năng của anh phô diễn hết sức rực
rỡ trong giai đoạn này. Cuối thập niên 90 anh định cư tại Mỹ, khả năng sáng tác càng được
khẳng định qua những
cuộc triển lãm tại California,
nhất là loạt tranh mới nhất đang bày tại nhà của anh.
Tài liệu
tham khảo:
-vi.wikipedia.org
-
artistvietnam.com
- Kandinsky
and
abstraction. Web museum-papris.
- Hội họa sĩ
trẻ Việt Nam,
1973.
(Hình đính
kèm là hai
bức tranh mới nhất của Nguyễn Đình Thuần)